Ái Đắc So Với Ngươi Tiêu Sái

Chương 10




Bát lý, tả ngạn.

Hoàng hôn bên dòng Đạm Thủy mang một màu tím đẹp long lanh như một bức tranh vẽ, bên bờ, con đường dài uốn khúc dọc theo dòng song cùng với vô số những nhà hàng lộng lẫy san sát nhau.

Trong đó, có một tòa nhà màu trắng thanh nhã, kiến trúc mang dáng dấp của vùng Địa Trung Hải, trước cửa là một chiếc cối xoay gió với 5 cánh quạt, chạy dọc khuông viên là hàng cọ thẳng tắp, men theo cầu thang màu xanh lên tầng trên sẽ là một căn phòng mộc mạc bằng gỗ với những chiếc bàn ăn màu xanh nhạt.

Ngồi ở bên bàn ăn, có thể nhìn thấy được những đám mây màu hồng phía chân trời, thấy được vẻ đẹp rực rỡ đến nao lòng người của những tia nắng chiếu, cùng với câu chuyện xưa kể hoài không hết của dòng Đạm Thủy Hà.

“Anh không ngờ Đài Loan cũng có được một nhà hàng đẹp như thế!” Mạnh Đình Vũ đứng ngoài phía lan can, ngưỡng mộ mà thưởng thức cảnh đẹp buổi hoàng hôn.

“Không phải em đã nói với anh rồi sao? Những năm gần đây, Đài Loan đã thay đổi rất nhiều.” Trầm Tĩnh nhìn anh trìu mến, bàn tay vuốt những lọn tóc rối bởi cơn gió nhẹ vừa thổi qua.

Đài Loan thay đổi, cô cũng thay đổi.

Mạnh Đĩnh Vũ tim khẽ rung động, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Trầm Tĩnh, ôm cô vào lòng mình. :Tyt rằng thay đổi rất nhiều, nhưng Đài Loan cũng vẫn là Đài Loan.”Em cũng vẫn là em.

Câu cuối cùng, anh không nói ra thành lời, nhưng với sự thông minh của mình, Trầm Tĩnh cũng đã hiểu được câu nói đầy ẩn ý của anh.

Cô nhẹ nhàng cười, tỏ vẻ không đồng ý với câu nói của anh, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng mà nắm lấy tay anh.

Chỉ cần một động tác nhỏ như thế. Mạnh Đình Vũ liền hiểu ra, người phụ nữ trong lòng đã biết được tâm ý của chính mình. Anh mỉm cười, tựa cằm vào đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của Trầm Tĩnh.

Hai người thân thiết gắn bó với nhau, trong ánh sáng mờ áo của nắng chiều, hình ảnh ấy, đẹp giống như một bức tranh.

Trang Hiểu Mộng cùng Đồng Vũ Thường đi lên trên lầu thì nhìn thấy một màn như thế. Hai người tra đổi cùng nhau một cái liếc mắt, sau đó yên lặng mà ngồi xuống một bên bàn ăn, không quấy rầy đôi tình nhân kia..

Theo sau là hai người đàn ông, đồng dạng nhìn thấy một màn như thế, đồng dạng cùng nhau trao đổi ánh mắt true chọc, sau đó tự động ngồi xuống bên cạnh bạn gái mình.

Có lẽ, những người yêu nhau đều giống như đường mật ngọt ngào mà quấn quýt lấy nhau, bỏ quên tất cả, giống như thời gian sẽ vẫn cứ mãi đứng yên ở giây phút này, sẽ mãi lâu dài, lầu đến mức làm cho hai người phụ nữ đang muốn làm người hiểu biết chuyện kia cũng có chút nhịn không được.

Rốt cuộc, người mang tính tình nóng nảy nhất là Trang Hiểu Mộng cũng lên tiếng. “Khụ, khụ..!”

Hai tiếng ho khan mang đầy ẩn ý đánh thức đôi tình nhân kia thoát khỏi sự chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào, hai người đột ngột tách nhau ra, bối rối quay đầu nhìn lại.

“Hiểu Mộng, Đồng Đồng, mọi người đến lúc nào vậy?” Trầm Tĩnh có chút xấu hổ, vội hỏi hai người bạn.

“Tới từ sớm rồi.” Trang Hiểu Mộng trợn trắng con mắt.

“Vậy sao? Xin lỗi.” Trầm Tĩnh nói nhỏ, đưa mắt nhìn Mạnh Đình Vũ, hai người cùng đi đến ngồi xuống bên bàn ăn.

“Chào mọi người, tôi là Mạnh Đình Vũ”

“Tôi là Mặc Vị Nùng”

“Âu Dương Thái Nhàn, anh cứ gọi tôi Âu Dương là được.”

Hai người đàn ông cũng tự động giới thiệu.

“Anh biết Nguyên Lãng đúng không?” Mặc Vị Nùng cười nói. “Tôi họ dưới anh ấy một khóa.”

“Tôi biết.” Mạnh Đình Vĩ cũng mỉm cười và gật đầu. “Anh ấy cũng có nhắc đến anh.” Nguyên Lãng còn nói Mặc Vị Nùng cùng Trang Hiểu Mộng làm việc tại Công ty Tường Ưng, không chỉ là một đôi tình nhân mà còn là một đôi cộng sự tốt nhất.

Về phần Âu Dương Thái Nhàn, cậu at cùng Đồng Vũ thường quen biết nhau từ khi còn học trung học, mối quan hệ giống như vừa là người thân, vừa là người yêu, Âu Dương nếu tính ra cũng nhỏ hơn Đồng Vũ Thường mấy tuổi.

Đúng là nhìn không ra. Mạnh Đình Vũ âm thầm quan sát Âu Dương. Dáng vẻ của cậu ta rất thoải mái, rất trầm ổn, so với Đồng Vũ Thường có vẽ chững chạc hơn nhiều.

Bất quá, Đồng Vũ Thường tựa hồ như cũng không ngây thơ như anh tưởng tượng. Lúc náy, ánh mắt sáng ngời của cônhìn kỹ anh, mang đầy hàm xúc, làm anh có chút không thở được.

Trang Hiểu Mông cũng không hề đôn giản, mọi người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy một vẻ rất thẳng tính, nhưng đôi mắt lại mang một vẻ thông minh và sắt bén, nghe nói trong ba người, cô ấy là người lãng mạn nhất, làm anh cũng không thể nhận ra được gì.

Anh chỉ cảm thấy cô ấy đối với anh có rất nhiều địch ý.

Cái này thảm rồi. Mạnh Đình Vũ bất chợt thấy lạnh sống lưng. Xem ra ấn tượng về anh của hai vị chị em tốt của Tĩnh là rất tệ đây.

Trận này gặp mặt, sợ rằng là vì để định tội anh đây mà.

Mạnh Đình Vũ tự cười giễu chính mình, tuy là thấp thỏm không yên, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì để giải vây, chỉ phải theo cuộc chuyện trò trên bàn ăn, cố hết sức biểu hiện vẻ thân mật, hài hước.

Âu Dưng cùng Mặc Vị Nùng thì hoàn toàn ổn, đàn ông vốn không mang lòng dạ hẹo hòi, huống chi, anh tin hai người đàn ông kia cũng là những người đã thông cảm với mình, không đầy một lúc sau, mọi người đều có thể vui vẻ trò chuyện với nhay, hầu như có thể thoải mái mà giao tiếp.

“Anh nói anh đã đưa đơn từ chức cho Đàm Dục rồi àh?”

“Đúng vậy.”

“Anh dự định ở lại Đài Bắc tìm việc làm sao?”

“Ừh, cũng đã có vài công ty lên tiếng mời, chắc là cũng sẽ mau chóng tìm được việc thôi.”

“Anh không cảm thấy đáng tiếc sao? Rời bỏ Phố Wall mà trở lại Đài Bắc.”

“Nơi này là nhà của mình, tất nhiên mình phải nên quay về.” Anh trả lời một cách đơn giản, nhưgn Mặc Vị Nùng cùng Âu Dương dường như có thể hiểu rõ nguyên nhân chân chính lòng anh.

Bởi vì Trầm Tĩnh ở Đài Bắc, cho nên, anh đương nhiên phải ở lại nơi này.

“Vậy thì chúc mừng anh nhé.” Hai người đàn ông đưa ly nước lên, vẻ tôn trọng cùng anh cạn ly.

Anh cũng nâng ly.

Cho nên nói, đều là đàn ông rộng lượng, chỉ cần qua vài ly ly rượu thì trong lòng sẽ hiểu rõ có hợp nhau hay không, đâu giống như phụ nữ, trong lòng lúc nào cũng quanh có khúc khủy, làm cho đàn ông sẽ vĩnh viễn đoán không ra.

Thật vất vả mới dùng xong bữa chính, khi đang dùng nước cùng món tráng miệng thì Trang Hiểu Mộng bỗng nhiên nhỏ giọng nói. “Mạnh Đình Vũ àh, anh có biết ba người bọn tôi quen nhau như thế nào không?”

Vừa nghe cô hỏi câu ấy, hai người đàn ông còn lại lập tức cứng người, biểu tình có chút khác thường.

Thâm tâm Mạnh Đình Vũ như vừa xảy ra một trận nổ lớn, anh cảm nhận một chút gì đó không thích hợp.

“Tĩnh nói qua với anh rồi sao?” Đồng Vũ Thường tiếp lời hỏi.

“Cô ấy chưa từng nói qua.” Anh thẳng thắng trả lời. “Cô ấy chỉ nói với anh, sau khi cô ấy dời đến khu nhà ở Đạm Thủy mới quen được bọn em.”

“Không sai.”

“Vậy anh có muốn nghe quá trình mà bọn em quen biết nhau không?”

“Tất nhiên muốn.” Mạnh Đình Vũ cố sức bày ra một dáng vẻ nôn nóng. Anh có cảm giác đây là đề thi mà Tĩnh và những người bạn của cô ấy đề ra cho anh.

“Đến rồi.” Mặc Vị Nùng lẩm bẩm.

“Đến? Cái gì đến? Mạnh Đình Vũ ngạc nhiên.

“Chúng ta đi qua bên kia ngắm cảnh đi.” Âu DƯơgn đề nghị, bưng ly nước đứng dậy.

Mạnh Đình Vũ kinh ngạc nhìn hai người đàn ông vội vã rút lui, trước khi đi còn trao cho anh một cái nhìn đồng tình, tim anh bỗng thắt lại, một cảm giác không đúng chạy dọc sống lưng.

“Tĩnh, cậu có muốn đến phòng trang điểm lại một chút hay không?” Đồng Vũ Thường hỏi.

“D(úng vậy, tóc cậu rất rối, đi sửa soạn lại một chút đi.” Trang Hiểu Mộng cũng giục.

Đừng!

Mạnh Đình Vũ quay đầu lại nhìn bạn gái, không phát giác ánh mắt mình chợt thoáng chút khẩn cầu.

Nhưng cô chỉ cười nhẹ nhàng, tỏ ra dường như không thấy tia cầu cứu của bạn trai, chỉ đưa bàn tay ra, thoải mái mà vỗ nhẹ cánh tay anh. “Em đi một chút sẽ quay lại.”

Nói xong, Trầm Tĩnh dịu dáng đứng dậy, rời đi không chút lưu luyến.

Ngay cả cô cũng bỏ anh lại rồi!

Mạnh Đình Vũ lại tự cười giễu. Ai, anh cần gì phải giật mình ngạc nhiên thế chú? Lần trước, cô cùng với đồng nghiệp của anh đang dùng bữa, cũng chưa ăn đến phân nửa thì nhận được điện thoại từ nhà chăm sóc trẻ, cũng liền bỏ anh mà đi khôgn phải sao?

Hiện tại, trong lòng của Trầm Tĩnh, người thân và 2 vị chị em tốt này đứng thứ nhất, nhà chăm sóc trẻ đứng thứ nhì, anh sợ rằng đứng thứ ba đi.

Nếu những nhân vật đứng hàng thứ nhất này yêu cầu cô tạm lánh, cô đương nhiên sẽ hy sinh nhân vật đứng hàng thứ ba này rồi.

“Mạnh Đình Vũ!” Trang Hiểu Mộng đột nhiên lên tiếng gọi anh, khẩu kh1i giống như đang điểm danh trong một doanh trại quân đội.

Anh vô tình ngồi thẳng người.

“Bây giờ sẽ nói cho anh việc ba chị em chúng tôi quen biết nhau như thế nào, anh cần phải lằng thật nghe tỉ mỉ.”

“Đã biết.”

“Đó là chuyện của năm, sáu năm về trước…”

Lúc Trầm Tĩnh còn chưa chuyển đến khu nhà trọ độc thân này, Đồng Vũ Thường và Trang Hiểu Mộng đã ở rồi, hơn nữa, cả hai đều nhìn đối phương bằng một ánh mắt không mấy thân thiện.

Nguyên nhân là bởi cả hai có chút hiểu lầm.

“Hiểu Mộng cho rằng em là một người phụ nữa lăng nhăng.” Đồng Vũ Thường nói một cách thẳn thắng.

“Mạnh Đình Vũ ngẩn người. “lãng nhăng?”

(Nguyên bản là Thủy Dương Hoa. Nếu mọi người hay đọc truyện Trung Quốc thì sẽ quen thuộc với từ này. Trong các bản covert nó là Kỹ Năng Bơi Dương Hoa ý ạh)

Đồng Vũ Thường là một cô gái rất xinh đẹp, bởi vì là tiếp viên hàng không, anh tin rằng số đàn ông theo đuổi cô hẳn là không phải ít, nhưng lăng nhăng sao? Nhìn cử chỉ thân mật, tình cảm của cô cùng Âu Dương hôm nay, anh thực sự rất khó có thể tin được.

Nhìn thấy sự nghi ngờ của anh, đôi môi anh đào của Đồng Vũ Thường khẽ động, cười như không cười.

“Bởi vì Hiểu Mộng thường hay thấy Âu Dương đến nhà chơi nên nghĩ rằng Âu Dương là bạn trai của em, thế nhưng cô ấy cũng hay thấy những người đàn ông khác nhau lái xe đưa em về, cho nên mớI nghĩ rằng em không thành thật.

“Như vậy không được tính là không thành thật sao?” anh hỏi một cách không đúng lúc.

“Đương nhiên không phải!” Đồng Vũ Thường hung hăng lườm anh một cái. “Khi đó em chỉ xem Âu Dương là em trai, những người đưa em về nhà đều là những người đàn ông muốn theo đuổi em, em chưa bao giờ mời bọn họ lên nhà.”

“Ồ.” Mạnh Đình Vũ gật đầu, vẻ đã hiểu.

Xem ra Âu Dương cũng đã từng có một đoạn thời gian bi thảm chờ đợi phía sau cô ấy. Anh trong lòng âm thầm khóc thương thay cho người bạn vừa quen biết ngày hôm nay.

“Khi đó em nghĩ cô gái này quả thực rất độc ác, thản nhiên mà phụ lòng của một người đàn ông tốt như vậy.” Trang Hiểu Mộng giải thích.

“Đúng vậy.” Nhớ lại chuyện ngày xưa, Đồng Vũ Thường không khỏi cười nhẹ, ánh mắt hài hước nhìn về phía người chị em tốt. “Em thì nghi ngờ Hiểu Mộng thầm yêu Âu Dương.”

“Em là thực sự thích anh ấy.” Trang Hiểu Mộng thản nhiên nói. “Có một lần em quên mang theo chài khóa, không thể mở cửa vào nhà, lại không biết xung quanh nơi nào có thợ sửa khóa, cũng may Âu Dương vừa đi ngang qua, lái xe đi tìm giúp em một người thợ sửa khóa, em muốn mời anh ta một ly cà phê để cảm ơn, nhưng anh ấy cự tuyệt, chỉ nói là hàng xóm có việc thì nên giúp đỡ nhau, còn nói bạn tốt của anh ấy có chút bất cẩn, nếu lỡ như có xảy ra việc gì, hy vọng em có thể giúp đỡ cô ấy một chút.”

“Hiểu Mộng vừa nghe xong, càng muốn phát hỏa.”

“Đúng vậy, khi đó em rất muốn nói cho Âu Dương, anh ấy có biết là bạn gái anh ta làm những chuyện xằng bậy sau lưng anh ấy không? Thật khó khăn em mới có thể nhịn xuống được.”

“Cho nên, cô ấy càng ghét em hơn nữa.”

Như vậy thì thế nào? Mạnh Đình Vũ thoáng mờ mịt mà nhìn hai người phụ nữ trước mắt, một người hát, một người đối. Tuy rằng việc này ngeh ra xem như cũng có chút thú vị, nhưng anh không rõ việc này có liên quan gì, vì sao phải nói riêng với anh một đoạn chuyện xưa này.

Anh chỉ có thể cố hết sức sắm vai một người biết lắng nghe, “Sau đó thì sao?”

“sau đó, em nghe được Âu Dương giúp đỡ Hiểu Mộng, cũng không có chút cao hừng, ngoại trừ em ra, Âu Dương rất ít khi chủ động bắt chuyện cùng người con gái khác.”

“Đồng Đồng là ghen tị.” Lúc này đây, đã đổi thành Trang Hiểu Mộng trêu ghẹo Đồng Vũ Thường.

Đồng Vũ Thường tỏ ra một phong thái rất tốt, chỉ nhún nhún vai. “Khi đó em cũng không hiểu rõ là tại sao, bất quá, bây giờ nghĩ lại, chính xác là do em đang ghen.”

“Không hiểu sao hết lần này đến lần khác, chúng em thường xuyên chạm mặt nhau trong thang máy. Có một lần càng không may, tự nhiên bị nhốt trong thang máy cùng nhau. Hôm đó cũng là ngày đầu tiên Tĩnh chuyển đến đây.”

“Hả?” Nghe được sự xuất hiện của bạn gái, Mạnh Đình Vũ rốt cuộc cũng có chút hăng hái, liền hỏI tiếp. “Làm sao lại bị nhốt?”

“Làm sao biết được. Khi đó thang mày trong tkhu nhà đang ở giai đoạn bảo dưỡng, có thể chuyện đó cũng là bình thường đi? Nói chung là bọn em nhấn chuông báo cũng rất lâu, nhưng chưa có ai đến cứu cả.”

“Thế làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao? Chỉ không làm gì khác hơn là ngồi chờ. Thế nhưng không khí trong thang máy rất tệ, rất oi bức, càng chờ đợI thì cơn tức càng nhịn không được mà bắt đầu bùng phát.”

“Cho nên Hiểu Mộng nã pháo với em!” Đồng Vũ Thường mỉm cười, vẻ như không hề chú tâm má quấy ly trà sữa. “Cô ấy khuyên em nên biết nắm chặt hạnh phúc ở bên mình, không nên có Trương Tam mà còn muốn thêm Lý Tứ.”

Oh, wow…

Mạnh Đình vũ nhướng mày, lặng lẽ mà khâm phục, tuy rằng không nói rõ ràng tên họ, nhưng những lời này thực sự rất sắc bén a!

“Em càng phát hỏa, cái gì mà Trương Tam Lý Tứ? Đem em nói thành một ngườiI hay thay đổi sao! Cho nên em mới phản công lại, có một vài người cũng phải cố mà nắm chặt lấy tuổi thanh xuân, không nên để cuối cùng biến thành một người cô đơn khi về già, làm người ta phải thương cảm.”

Cái này càng độc!

Mạnh Đình Vũ âm thầm đùa cợt …. phụ nữ, quả nên là không nên khi thường bọn họ.

“Hai bọn em cãi nhau gay gắt cả nữa ngày, Tĩnh vẫn giống như Mộc Đầu Nhân, một chút phản ứng cũng không có, kết quả là bọn em càng tức giận.”

“Vì sao?”

“Lẽ nào anh không phát hỏa sao? Anh tức giận đến mức hoàn toàn mất đi dàng vẻ thường ngày, thế mà có một người đứng xem từ đầu đến cuối, chỉ giả vời câm điếc, càng tỏ ra cô ấy là một người thục nữ cao quý, anh không thấy buồn bực sao?”

Thực sự rất buồn bực. Mạnh Đình Vũ gật đầu đồng ý, có đôi khi, anh nghĩ phản ứng của Tĩnh quá sức lạnh nhạt, khiến cho người khác phải tan nát cõi lòng.

“Vốn là cuộc chiến của hai người phụ nữ, lại hóa thành thù hận cũa ba người, nói chung là ngày hôm đó, sau khi được cứu ra, bọn em đều ước gì đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng vô tình, bọn em ở chung một tầng, muốn không chạm mặt nhau cũng khó.

“Sau đó thì sao.” Mạnh Đình Vũ càng em càng thấy hứng thú.

Trang Hiểu Mộng tiếp tục kể chuyện xưa. “Có một hôm, em bới quá mệt mỏi do phải tăng ca, ngồi xe bus bị đi quá trạm, chờ đến khi em xuống xe mới phát hiện mình đang ở trên một con đường rất tối, phía sau còn có một người đàn ông xa lạ đang đi theo em.”

“Khi đó vừa lúc em ngồi taxi đi ngang qua,” Đồng Vũ Thường tiếp lời. “Phát hiện một người đàn ông kỳ lạ, đang theo cô ấy và một ngõ nhỏ, vốn muốn gọi tài xế đi đến khìn một cái, thế nhưng đầu ngõ xe bị chặn lại, không vào được, em chỉ có thể xuống xe mà đi bộ.”

“Người đàn ông kia muốn cưỡng bức em, em sợ đến mức hét chói tai, Đồng Đồng nghe được, chạy ào vào ngõ nhỏ ấy, thế là người đàn ông đó luống cuống, móc ra con dao nhỏ ra uy hiếp muốn đâm bọn em.” Nhớ lại ký ức khủng hoảng ngày ấy, lòng của Trang Hiểu Mộng vẫn còn sợ hãi, cô hít sâu một ngụm. “Đồng Đồng cởi chiếc giày cao gót của mình, nhằm vào người đàn ông kia mà đánh, sau đó nắm tay em chạy ra khỏi con ngõ.”

“Thế là người đàn ông kia nổi điên liên, liền lấy dao mà đuổi theo sau hai bọn em, tụi em cứ liều mình mà chạy, chạy thật nhanh….”

Mạnh Đình Vũ ngừng cả hít thở, có vẻ như cũng cảm nhận được bầu không khí khẩn trương lúc ấy. Anh nhìn chăm chú vào Trang Hiểu Mộng và Đồng Vũ Thường, lần đầu lắng nghe câu chuyện của hai người bạn thân của Tĩnh, đối với anh cũng thực sự là việc rất quan trọng, anh phải thực sự cố gắng quan tâm mới được.

“Sau đó Đồng Đồng bị vấo, rồi té ngã, mắt thấy người đàn ông kia bắt được cô ấy, em sợ lắm nhưng cũng chỉ biết hét thật to.”

“Tuy rằng Hiểu Mộng rất sợ, nhưng cô ấy cũng quay lại để cứu em, dùng giỏ xách của cô ấy mà cố sức đánh vào phía sau lưng người đàn ông kia.” Đồng Vũ Thường nhẹ nhàng mỉm cười, hai người phụ nữ cùng trao đổi một cái nhìn vô cùng thân thiết và tràn đầy tín nhiệm.

Mạnh Đình Vũ trong lòng chợt bừng tỉnh, chậm rãi bắt đầu hiểu được tình cảm chị em của ba người làm sao mà có được.

“Tuy nhiên, người lợi hại nhất lại chính là Tĩnh.” Trang Hiểu Mộng vỗ vỗ chiếc ly thủy tinh, tiếng cười cũng thật thanh thúy như thủy tinh vậy. “Cô ấy lái xe ngang qua thì phát hiện chúng ta, dùng một tốc độ rất kinh khủng mà cho xe quay ngoắt 180 độ, mở đèn xe thật sáng, thẳng tắp một đường hướng về phái người đàn ông kia mà lao đến.”

“Cái gì?!” Mạnh Đình Vũ khiếp sợ mở to mắt. “Cô ấy không bị gì chứ?”

Anh không trách cứ bạn gái hấp tấp, chỉ lo cho an nguy của cô. Đồng Vũ Thường cùng Trang Hiểu Mộng đưa mắt nhìn gia. Được rồi, xem ra người đàn ông này vẫn còn thuốc chữa.

“Cô ấy không có việc gì, chỉ là thể hiện kỷ thuật lái xe cao siêu của mình một chút mà thôi.” Đôi mắt Trang Hiểu Mộng sáng lên, tràn đầy sự tán thưởng. “Cô tính toán thời gain rất tốt, kịp thời thắng lại đúng lúc, nhưng cũng đủ để làm cho tên kia sợ đến mức hồn phi phách tán, chạy trối chết.”

“Sau đó cô ấy đưa hai tụi em về nhà mình, pha cốc trà nóng cho bọn em định thần.” Dàng vẻ Đồng Vũ Thường lại trở nên ôn như như nước,

Nhìn ánh mắt, dáng vẻ, cử chỉ của hai người phụ nữ, Mạnh Đình Vũ bỗng nhi62n hiểu được “trọng tâm” của câu chuyện xưa này là gì rồi. Anh cười khổ.

Trang Hiểu Mộng nheo mắt lại nhìn kỹ anh. “Xem ra anh nghe cũng đã hiểu bọn em muốn nói với anh việc gì rồi.”

“Anh biết.”

“Mặc kệ là loại đàn ông nào, chỉ cần có can đảm làm tổn thương đến một cọng lông tơ trong ba người bọn em, hai người còn lại tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn đâu.” Đồng Vũ Thường lạnh lùng nhìn anh, từng câu từng chữ đều là những lời cảnh cáo cứng rắn như sắt théop. “Anh có hiểu chưa?”

“Anh hiểu rất rõ.” Mạnh Đình Vũ lần thứ hai cười khổ. Không biết vì sao, khi đối mặt với cái nhìn chằm chằm không chút khách khí của hai người phụ nữ này, anh cứ muốn đưa hai tay lên mà đầu hàng.

“Tốt nhất là anh nên hiễu rõ.” Giọng điệu này giống như một loại cười nhạt làm người khác phải sợ hãi.

Mạnh Đình vũ lạnh cảngười.

Sauk hi câu chuyện ngày xưa được kể xong, Mặc Vị Nùng cùng Âu Dương đều quay lại, Trầm Tĩnh cũng thong thả mà hiện thân, ngồi xuống bên cạnh anh.

Anh lập tức cầm lấy tay cô, chăm chú nhìn, phảng phất một loại cảm giác quyến luyến không muốn buông tay.

Trầm Tĩnh có chút ngạc nhiện, rồi lại như ngầm hiểu được vấn đề, trao cho anh một cái nhìn thật dịu dàng.

Đêm càng tối, mọi người hàn huyên trò chuyện đông tây thêm khoảng một tiếng, Trầm Tĩnh đột nhiên đứng dậy.

Đồng Vũ Thường cùng Trang Hiểu Mộng cũng đứng lên theo.

“Đình Vũ, em muốn đi trước.” Trầm Tĩnh mìm cười nhìn anh.

“Anh về cùng em.” Anh muốn đứng dậy theo cô.

Cô nhẹ nhàng ấm anh ngồi xuống lại, lắc đầu nói. “Wonen’s talk, đàn ông không được tham gia.”

“Women;s talk?” Anh ngạc nhiên nhìn đôi môi đầy đặn của cô chậm rãi mà hiện lên một nụ cười thần bí quyến rũ như đóa hoa.

Cô không giải thích, chỉ nháy mắt mấy cái, nhanh nhẹn xoay người, ba người phụ nữ cùng nhau rời đi. Trước lúc cô bước xuống lầu, cò ngoái đầu lại mỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng vẫy tay.

Anh gần như chăm chú nhìn một cách tràn đầy ngưỡng mộ theo bóng lưng của cô…người phụ nữ anh yêu nhất đây, bước đi của cô có bao nhiêu tiêu sái, bao nhiêu tự tin, bao nhiêu thanh lích, giống như một con mèo đầy kiêu ngạo.

“Một người đàn ông đã xong đời.” Bàng quan mà quan sát một màn vừadiễn ra, Mặc Vị Nùng bình luận đầy ẩn ý.

“Anh ta đã hoàn toàn bị cô ấy nắm giữ.” Ây Dương cũng nhẹ nhàng thêm vào một câu.

“Hai người vừa rồi là đang cười tôi sao?” Ánh mắt si mê vừa thu hồi, lập tức trở nên linh hoạt, đầy sức sống.

Anh ta nghe được sao? Mặc Vị Nùng cùng Âu Dương nhất thời đờ người.

Trong lúc hai người kia đang quẫn bách, người vừa bị đùa cợt là Mạnh Đình Vũ lãi có vẻ rất thoải mái, nhẹ nhàng cười. “Tôi thừa nhận rất yêu Tĩnh, khôgn sai, thế còn hai người thì sao? Chẳng lẽ không bị bạn gái của mình ăn sạch rùi sao?”

A ha! Cái này thì…

Không ai tiếp lời, chỉ có ngọn gió đêm là như đang trộm cười ba người đàn ông kia.