Gió ấm, mặt trời lên cao. Tiếng chim hót vụn vỡ, bóng hoa trập trùng.
Bên trong bức tường Hán cung hoa lệ to lớn, có nơi thê lương, lại mấy chỗ phồn hoa. Có lẽ, nàng vĩnh viễn sẽ không cảm thấy lạnh lẽo và cô độc. Bởi vì, nàng là người mà cả thế gian ngưỡng mộ. Được tất cả các cung nữ nơi đây, hạ mình quỳ xuống, thỏa mãn với sự ân sủng được đế vương ban cho.
Trong buổi tuyên thệ hôm đó ta đứng trên cung Trường Môn, nhìn ngươi nơi xa xa. Lúc đó, ngươi tình thâm ý trọng như vậy, nhìn Vệ Tử Phu. Ta không bi, không giận giữ, không đố kị, chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến run người, và cả tuyệt vọng. Ta dần dần tin vào lời nói mẫu thân, càng yêu, càng phải mất đi.
Ta mất đi ngươi rồi.
Trường Môn cung, là Kim ốc ngươi xây vì ta. Ta vẫn cho là, tòa thành này sẽ tồn tại vĩnh viễn như một đồng thoại mà không bao giờ bị mất đi.
Năm đó, ngươi còn trẻ tuổi. Trẻ tuổi như vậy. Tại bữa tiệc yến thọ của phụ thân ta. Trong cung Quán Đào. Ngươi bị mẫu thân dắt trên tay. Hai mắt nhìn lấm lét khắp nơi. Ngươi giương đôi mắt tò mò mà thông minh.
Tầm mắt ngươi, lúc đó dừng tại hình ảnh trên mặt ta. Đôi mắt trong suốt sáng ngời. Tựa như trong hậu hoa viên, nước chảy bên hồ róc rách. Trưởng công chúa, cũng là mẫu thân ta, bà là người mang dục vọng và tâm cơ.Bà cố gắng duy trì hoàng sủng. Bà coi ta như hàng hóa, đổi lấy quyền lực cho bà. Bà nói, vẻ đẹp của ta, đủ để chinh phục bất kỳ nam nhân nào.
Chẳng qua, tại sáng sớm ngày đó, bà vẫn không thắng được nữ nhân gọi là Lật Cơ* kia. Mẫu thân thái tử đương triều Lưu Vinh. Lý do cự tuyệt, vẻn vẹn bởi vì, giữa các nàng ngày dồn tháng chứa đối địch.
*Mình tìm thông tin về bà này mà khó quá, mình chỉ biết bà ta là mẹ của Lưu Vinh,là con trai trưởng của Hán Cảnh Đế, vua thứ 6 của nhà Hán. Do là con trưởng cộng thêm việc mẹ được sủng ái, Lưu Vinh được Hán Cảnh đế lập làm thái tử vào năm 153 TCN.
Bác gái của Lưu Vinh (chị Cảnh đế) là Quán Đào công chúa Lưu Phiêu muốn đem con gái mình là Trần Kiều gả cho Lưu Vinh, nhưng mẹ ông là Lật Cơ không ưa Quán Đào công chúa nên không đồng ý. Việc này làm cho Quán Đào công chúa vô cùng tức giận.
Nếu không bị cự tuyệt, mẫu thân cũng không thẹn quá hoá giận, càng sẽ không cùng Vương mỹ nhân, mẫu thân ngươi liên thủ. Như vậy, cũng sẽ không có ngày ta và ngươi gặp nhau.
Rất lâu về sau, khi ta đang ở Trường Môn cung lạnh lẽo nhìn Trường Nhạc phía xa xa, xe ngựa ngươi đang chạy, vang lên từng tiếng hí dài, ngươi còn có thể nghĩ đến hay không, năm đó, ngươi nói với ta, có được A Kiều, nguyện xây kim ốc, một đời một kiếp, không xa không rời.
Ngươi nhất định quên mất. Lúc ngươi nói với ta, lúc ngươi muốn nạp Vệ Tử Phu, ngươi cũng đã từ từ quên mất ta rồi.
Rất nhiều người đã nói, giữa chúng ta, chẳng qua chỉ là giao dịch chính trị. Mẫu thân ngươi muốn trở thành hoàng hậu, mà mẫu thân ta, cũng muốn ta trở thành hoàng hậu trong tương lai, các nàng trăm phương ngàn kế, đẩy thái tử lúc ấy là Lưu Vinh xuống dưới.
Lưu Vinh chết thật sự thảm. Nhận hết nhục nhã, ngậm oan mà chết. Hắn chỉ muốn uống nước.Mà cả cung không một ai dám lấy nước cho hắn.Quá khứ của ta ngày đó, đôi mắt hắn rực rỡ lóe sáng, hắn nhỏ giọng e lệ mà rụt rè nói với ta một câu.
Không có người nào biết rõ, Lưu Vinh đã nói với ta, hắn yêu ta. Yêu mà không thể.Lý do mẫu thân hắn cự tuyệt lúc trước, vẻn vẹn chỉ vì, bà không cho phép nhi tử của mình, có được tình yêu.
Khi hắn nói xong câu đó, gương mặt trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, chấp nhận cái chết.
Ta bật khóc thành tiếng. Mà gian phòng này,cũng chứa đựng bi thương.
Lần đầu tiên đó, ta đã thực sự hiểu rõ, phải chấp nhận cái chết. Ta nhìn thấy thân thể thái tử Lưu Vinh, chậm rãi, từ từ, yên lặng.
Cho đến khi không còn tiếng động.
Mà ngày đó, ngươi ôm ta. Chúng ta cứ như thế im lặng. Có lẽ ngươi rất bi thương. Ngươi mất đi một vị huynh trưởng. Dù cho các ngươi chẳng hề thân thiết. Ngươi nói, thái tử cũng không làm sai. Hắn tâm địa lương thiện, bị người khác lợi dụng.
Ngày đó, chúng ta trốn dưới một cây hòe già, yên lặng ngắm ánh trăng. Không muốn hồi cung. Ngươi nói, nếu không phải được sinh ra trong nhà đế vương, thì thật là tốt, trời sáng thì đi cày, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, không có tranh đấu, không có cái chết, bình bình đạm đạm.
Chúng ta đứng ở đó từ trời tối đến bình minh. Cho đến khi bị nhóm cung nữ phát hiện.
Không lâu sau, ta gả cho ngươi. Thành thái tử phi. Ta nhớ được, ngày đó thành Trường An, mấy vạn dân chúng trong thành, đứng ở bên đường chúc phúc. Ta ngồi trên xe, mơ về một giấc mơ đẹp.
Ta mơ thấy mình lúc tóc đã bạc trắng, nam tử dắt tay ta, vẫn là ngươi như trước. Mà, bộ dạng ngươi cũng đã già, mặt đầy nếp nhăn. Ngươi cười khanh khách nhìn ta. Ngươi gọi ta, A Kiều, A Kiều.
Tỉnh lại, ngươi đứng bên cạnh xe ta. Gương mặt dịu dàng ngươi âu yếm nói với ta, A Kiều, từ nay, nàng chính là phi tử của ta.
Ngươi mang ta đến Trường Môn cung.
Trước mắt rực rỡ màu vàng. Ngươi nói, ta cuối cùng cũng thực hiện lời hứa với nàng, có được A Kiều, nguyện xây kim ốc. Nàng xem, đây có phải là kim ốc hay không?
Ta không ngừng rơi lệ. Câu nói non nớt mà ngươi vô tâm nói ra, là thật. Ta hỏi, vì sao ngươi còn nhớ được?
Ngươi nói mỗi việc ngươi hứa với ta, đều nhớ ở trong lòng. Chưa bao giờ từng quên. Ngươi nói, nàng là của Lưu Triệt ta, là nữ tử duy nhất mà ta yêu. Cũng là phi tử duy nhất, về sau, cũng sẽ là hoàng hậu Đại Hán duy nhất. Ta chỉ biết mỗi mình nàng mà thôi.
Lời hứa lúc ấy, là thật lòng.
Thật lòng, tức phụ lòng.Sẽ chẳng bao giờ thực hiện được. Chỉ là, nữ nhân đều cho rằng cho dù có bất kì việc gì, thì lời hứa đó cũng sẽ mãi không biến chất. Thế là, dễ dàng tin vào hứa hẹn, dễ dàng tin vào lời nói dối, sau đó, mang cả tình yêu để đánh cược.
Từ nay, điển cố kim ốc tàng kiều, lưu truyền tới ngày sau.Ai ai cũng hâm mộ nử tử được sống tại tòa kim ốc kia.
Đúng vậy, y hệt như lời ngươi nói, ngươi độc sủng ta. Tại thời điểm ngươi đăng cơ làm hoàng đế, phong ta làm hoàng hậu. Hết thảy đều tốt.
Chỉ là mẫu thân ta, luôn tự cao đắc ý vì đã đưa ngươi lên ngôi vị hoàng đế, mà tranh công ân.
Bà kiêu ngạo đã lâu. Bà cho rằng tất cả mọi người, đều giống như phụ thân bao dung mọi tính khí ngạo nghễ thất thường của bà. Trong những bữa yến tiệc, bà luôn nói về công lao mình, bà nói, ngươi đối đãi thật tốt với nữ nhi ta, nếu không ta có thể nâng ngươi lên, cũng có thể đem ngươi kéo xuống.
Bà luôn nói những lời đe dọa này. Bà không biết rõ, điều khiến ngươi thật chán ghét, chính là uy hiếp.
Có lẽ, chính những lời này mà ngươi bắt đầu xa lánh ta.
Trường Nhạc cung. Là nơi mà hoàng hậu trú ngụ. Chỉ là, so sánh với kim ốc ngươi xây vì ta, ta càng nguyện ý ở lại Trường Môn cung. Cho nên, ta làm hoàng hậu được vài năm, Trường Nhạc cung trở nên vắng lặng.
Ta không biết rõ Trường Nhạc cung, có bao nhiêu to lớn, bao nhiêu hoa lệ. Ta không quan tâm. Giống như ta không quan tâm đến ngôi vị hoàng hậu, chỉ quan tâm đến ngươi.
Ta ở lại Trường Môn cung, chỉ vì, nó là đồng thoại ngươi dựng lên vì ta. Ta cho rằng, ở trong tòa thành này, đồng thoại, sẽ kéo dài một đời một kiếp.
Cho đến khi, đồng thoại kia biến mất, Trường Nhạc cung, có nữ tử khác tiến vào, ta mới tin rằng, tình yêu, có bao nhiêu mong manh,chỉ chậm một giây là có thể tan biến.