Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?

Chương 26




Trong thời gian chờ giải quyết ly hôn. Ngạn Tiếu đã chuyển khỏi nhà, như anh nói, tất cả mọi thứ đều để lại cho cô.

Khắp nơi, đều là hình bóng của anh, ngay cả mùi hương cũng vươn lại, những điều đó cứ dày vò Ngải Mễ. 

Ngải Mễ tỉnh lại trong nước mắt, căn nhà lớn lạnh lẽo, bây giờ cũng chỉ còn lại một mình. Cô đưa tay chạm vào chiếc gối bên cạnh vốn không có chút hơi ấm, lòng đau thắt lại.

Chỉ mới đây thôi, khi cô giật mình nữa đêm thế này, Ngạn Tiếu vẫn còn bên cạnh, cô vẫn còn được anh ôm vào lòng, ngay cả mưa giông ngoài kia cũng trở nên bình yên đến lạ.

Hôm nay tỉnh lại, người bên gối đã không còn, vòng tay cũng bận che chở một người khác. 

Ngải Mễ với tay lấy lọ thuốc trên bàn.

Với cô, dường như sóng gió chỉ mới bắt đầu.

Từ tòa án bước ra, hai người vẫn đi song song nhau, Ngạn Tiếu một tay cầm ô, một tay đưa lên, vốn định ôm lấy vai Ngải Mễ, nhưng chần chừ mãi cuối cùng cũng bỏ xuống.

Từ giờ phút này, bọn họ không còn là vợ chồng nữa. Cảm giác thật lạ.

Cả đoạn đường đi cùng nhau rất ngắn, ngay cả ý định trong đầu chưa kịp nói ra đã phải nói lời tạm biệt.

Ngạn Tiếu nhìn bóng người mỏng manh bước vào xe, anh đứng chờ chiếc xe đi khuất, mới quay đầu đi về hướng ngược lại.

Giọng anh cười buồn “Em gầy đi nhiều rồi”.

Ngải Mễ nhìn làn mưa rả rít qua cửa kính xe. Cảm giác cô đơn hơn bao giờ hết.

“Một ngày đẹp đẽ thế này, chúng tôi đã kết hôn”.

Cô dường như nhớ lại ngày mình cùng Ngạn Tiếu đăng ký kết hôn năm ấy. Bao nhiêu hạnh phúc, kỷ niệm như tràn về, ép rơi cả những giọt nước mắt.

“Một ngày buồn bã thế này, chúng tôi đã ly hôn. Có phải ông trời cũng đang khóc?”.

Ngải Mễ nhíu mày ném chiếc lọ trống rỗng vào thùng rác, cô kéo ngăn tủ, lấy một lọ thuốc mới. Dường như dùng lực hơi mạnh, cả ngăn tủ bị kéo rời ra, rơi xuống sàn nhà.

Cô thở mạnh một cái, cuối xuống nhặt lại những thứ rơi vụn.

Dạo gần đây cảm xúc trở nên thất thường, số lần uống thuốc trong ngày của Ngải Mễ cứ tăng lên.

Hơn ba tháng từ khi ly hôn, Ngạn Tiếu nhận được điện thoại của Ngải Mễ, nhưng là giọng của một người xa lạ.

Khi anh đến bệnh viện, Ngải Mễ đã được đưa vào phòng hồi sức.

Kết quả xét nghiệm trong máu cô có nồng độ cồn cao, còn có thành phần của thuốc an thần. 

Khi bác sĩ hỏi anh là gì của cô, Ngạn Tiếu chần chừ mãi mới đáp “Tôi là… chồng cũ của cô ấy”. Vị bác sĩ nhìn anh có chút ái ngại.

Mấy năm trước, ba Ngải qua đời. Dường như ngoài anh ra, Ngải Mễ đã không còn ai nữa.

Anh ngồi bên cạnh, đưa tay chạm khẽ vào gương mặt cô. Cảm xúc phức tạp.

Ngạn Tiếu thuê điều dưỡng chăm sóc Ngải Mễ, nhưng chưa được một ngày, đã để cô biến mất.

Khi ấy, anh đang ở trong phòng họp, vốn dĩ muốn thêm một chút nữa, tan họp rồi sẽ đi tìm cô, nhưng lo lắng càng lúc càng nhiều, cuối cùng cũng phải bỏ dỡ nửa chừng.

Cô ngồi thu mình lại một góc trong đồn cảnh sát, đôi chân trần đã đỏ lên, chiếc váy ngủ đã lấm lem vết bẩn.

Vừa nhìn thấy anh, nước mắt đã giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

Ngạn Tiếu bất đắc dĩ nhíu mày lau nước mắt cho cô, mấy lời muốn nói cũng nuốt xuống mất.

Ngải Mễ ôm chầm lấy anh, nức nở “Em muốn bắt xe đi tìm anh, nhưng lại quên mang tiền, sau đó… sau đó em không nhớ đường về… em sợ…”.

“Ngoan, không sao… không sao”. Ngạn Tiếu ôn nhu xoa đầu trấn an cô.

Tình trạng càng lúc trầm trọng hơn, Ngải Mễ dần dần quên đi rất nhiều thứ.

Đến một ngày, vị bác sĩ nói với Ngạn Tiếu, nên để Ngải Mễ chuyển đến bệnh viện chuyên khoa để điều trị. Anh nhìn vào bên trong phòng bệnh, cô mặc đồ bệnh nhân, ngồi ôm gối nhìn ra cửa sổ, mái tóc đen dài thả sau lưng, gương mặt trong veo, Ngạn Tiếu như nhìn thấy Ngải Mễ của năm mười sáu tuổi. Anh thần người một lúc, sau đó chầm chậm bước đến bên cạnh cô.

Ngải Mễ quay đầu, đôi mắt ửng nước nhìn anh, giọng hơi run lên “Tiếu, anh sẽ không bỏ rơi em, đúng không?”.

Ngạn Tiếu thấy nghẹn đắng cả lưỡi, anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, khó khan nói “Sẽ không, anh sẽ không bỏ rơi em, chúng ta… chúng ta… về nhà thôi”.

Cuối cùng, khi sóng gió đi qua, bọn họ vẫn cùng nhau trở về nhà, tuy rằng không thể trở lại thời yêu đương cuồng nhiệt như những năm tháng ấy.

Ngạn Tiếu vẫn qua lại với Lâm Dĩ An, thậm chí còn mua hẳn một ngôi nhà cho cô ấy.

Hơn, một năm sau đó, qua mấy lần làm ầm ĩ, khóc lóc, cuối cùng Lâm Dĩ An cũng nói chia tay.

Ngạn Tiếu chăm chú nhìn cô một chút, lần đầu tiên trong suốt hai năm qua, anh cẩn thận nhìn kỹ gương mặt Lâm Dĩ An, rất trẻ trung, rất xinh đẹp, anh chợt nhớ tới Ngải Mễ, Ngải Mễ năm ấy cũng từng như thế, có khi còn xinh đẹp hơn cả Lâm Dĩ An.

Ngạn Tiếu đứng dậy, cầm áo khoát, giọng anh bình thản “Ừ, tạm biệt em”. 

Có lẽ, bản thân anh cũng không yêu Lâm Dĩ An sâu sắc như anh nghĩ.

Ngạn Tiếu ra khỏi tòa nhà, điện thoại trong túi anh rung lên, anh hít một hơi sâu, chầm chậm nghe máy.

Không biết phía bên kia nói điều gì, ánh mắt Ngạn Tiếu trở nên ấm áp hẳn, bờ môi anh khẽ mỉm cười, dịu dàng nói “Anh cũng nhớ em”.

---END---