Bởi vì có hoàng tử
tham gia cùng với lớp trưởng đại nhân tự mình giám sát . việc tập diễn
“kết hợp Trung Tây” thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng .
“Hôm nay tới đây thôi .” Nhìn thấy điện hạ đã lần thứ bảy nhìn mình với vẻ
mặt tức giận , Ôn Lĩnh cuối cùng cũng tìm được lương tâm , tuyên bố dừng ở đây.
Cất dọn xong đồ đạc , bỏ lại một câu “ngày mai gặp” Nam Cung Nguyên kéo Ôn Lĩnh nhanh chóng rời khỏi phòng học .
“Tên nhóc nhà cậu muốn cho tay của mình luyện tập đến phế phải không .” Một
cú móc trái đánh vào bụng Ôn Lĩnh , Nam Cung Nguyên trừng mắt với tên
nhóc rõ ràng đang đùa bỡn trước mắt này . “Nào dám , nào dám . Tiểu nhân như mình sao dám đối nghịch với ngài đây ? Mà bình thường cậu đều phải
luyện tập hai ba giờ , sao lại về sớm vậy ?” Ôn Lĩnh sửa bộ dạng làm bộ
yếu thế nhìn Nam Cung Nguyên , nhưng ý cười trong mắt tiết lộ cậu đang
“giả dối”.
Giao du mấy năm nay sao còn không biết đối phương
đang suy nghĩ gì , chẳng qua là nghĩ đến cơ hội nhìn hoàng tử nóng giận , cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua .
Nam Cung Nguyên âm trầm quét mắt nhìn Ôn Lĩnh từ trên xuống dưới , nửa ngày sau xoay người đi xuống tầng.
“Này , không phải chứ , sao thù dai vậy? Thật là mình …”
“Cậu cảm thấy …” Chợt nhìn thấy bóng lưng Tả Ngôn Mặc đi ra khỏi cổng trừng , Nam Cung Nguyên chặt đứt tiếng nói phía sau “Tả Ngôn mặc là người như
thế nào?”
“Cái gì?” Sắc mặt của điện hạ sao lại biến đổi nhanh như vậy , không lẽ mình phải tăng cường tu luyện nữa ư?
“Tả Ngôn Mặc hả , đừng nói cho mình là cậu không biết .”
Ôn Lĩnh lấy tay đẩy kính mắt , suy nghĩ , đột nhiên liều lĩnh nói một câu
với Nam Cung Nguyên : “Cậu , không phải là cậu thích cậu ta đấy chứ?”
“Cái gì ?” Nam Cung Nguyên thoắt cái quay đầu lại , hai còn mắt trừng lên
giống như một con thỏ đang sợ hãi , vẻ mặt kỳ lạ “Cậu nói cái gì đó ,
cậu bệnh à . Mình , mình làm sao có thể thích loại người như cậu ta ,
loại con gái kiểu “trinh tử” này .
Cậu có phải bị mù hay đầu óc có vấn đề không?”
Đè nén cảm giác kinh hoàng trong tim , Nam Cung Nguyên kéo giọng chửi mát, bẻ lại câu nói không vừa ý của Ôn Lĩnh . Mình chẳng qua chỉ cảm thấy cô gái này rất thú vị , sao có thể liên quan đến từ “thích” được ? Ôn Lĩnh hai tay khoanh tay trước ngực , nhìn Nam Cung Nguyên nóng lòng phủ nhận trước mắt , cảm thấy vô cùng thú vị , bộ dạng hoàng tử điện hạ mặt đỏ
lên luống cuống tay chân muốn thanh minh quan hệ của mình và Tả Ngôn Mặc … nói thế nào đây nhỉ ? Đúng rồi , rất thú vị .
“Được rồi được
rồi , cậu dừng lại , mình đã biết,” Ôn Lĩnh thức thời chặn lại lời nói
của Nam Cung Nguyên để ngừa cậu nói nữa rồi lại ra lời gì làm mất chính
mình .
“Mình cảm thấy Tả Ngôn Mặc thế nào à , một nữ sinh ngay
thẳng bình thường , muốn tưởng mạo không có tướng mạo , muốn tài năng
không có tài năng . Chỉ vậy thôi.”
Ôn Lĩnh nói đúng đánh giá của mình về Ngôn Mặc .
Nam Cung Nguyên không phủ nhận , nhìn nơi cửa đã không còn bóng dáng kia , nói : “Mình , cũng cảm thấy như vậy .”
Lúc này Ngôn Mặc đang vội vã chạy tới quán bar , so với ngày thường thì sớm hơn nửa tiếng . Sửa sang lại tâm tình , Tả Ngôn Mặc đẩy cửa quán bar
vừa dày vừa nặng đi vào “Mùng 6 tháng 6”
Ánh sáng bên trong rất
tối , pha lẫn mùi nước hoa và mùi rượu , tuy rằng không khí không tươi
mắt bằng bên ngoài , nhưng làm cho Ngôn Mặc có cảm giác an toàn .
“Nhóc Mặc tới rồi . Hôm nay sao đến sớm vậy ?” Chủ quán bar là một ông béo dễ gần , Ngôn mặc thích gọi ông là “Cha”.
Cha là một trong những người Ngôn Mặc kính trọng nhất thế gian này , trong
lúc cô gặp khó khăn nhất , cũng là ông không tiếc thời gian giúp đỡ mình , giúp mình vượt qua những ngày khó khăn nhất .
“Vâng , hôm nay đi thẳng qua đây.” Ngôn Mặc thay đổi tác phong câu nệ ở trường học , tự nhiên ném túi sách , thuận tiện cầm lấy một chai nước uống “Thực ra con không cần vất vả như vậy , ta chẳng phải đã nói rồi sao , học tập cho
tốt , học phí của con ta sẽ giúp . Bây giờ con chỉ cần…”
“Cha ,
con đã nói rất nhiều lần rồi , con tới đây một là vì làm công , con sẽ
không nhận tiền mà không làm , hơn nữa là bởi vì con thích cảm giác làm
việc ở trong này.” Tháo kính mắt xuống , đôi mắt to của Ngôn Mặc hiện
lên ánh sáng xinh đẹp , ánh sáng ở trong quán bar lần lượt thay đổi lộ
ra hết sức mê người.
“Cha cũng đừng khuyên nó nữa , tính khí của con nhóc này cha cũng không phải không biết.”
Tiếng nói mềm mại mang theo từ tính , làm cho người ta say sưa giống như thưởng thức vị đẹp của rượi vang , mơ màng liên tục .
Trong bóng tối , một bóng người thon dài dùng tư thế chụp poster đứng cạnh khung cửa.
Người tới là ?
“Anh ‘Lòng trắng trứng’ ! Anh đã về rồi!”
Ngôn Mặc kích động vô cùng , xông lên trước ôm một cái thật chặt .
Một người run rẩy bùng nổ ở trên đầu Ngôn Mặc .
“Em còn chưa bị đánh đủ phải không , không cho phép kêu tên này nữa.” Bạch
Đạm nghiến răng nghiến lợi nói vò đầu Ngôn Mặc , từ trong bóng tối đi
ra.
Ngôn Mặc ngẩng đầu nhìn gương mặt tinh xảo trước mắt , cảm thán nói : “ ‘Tỷ tỷ’ vẫn xinh đẹp như vậy.”
Không thể nhịn được nữa muốn rút dao .
“Con nhóc chết tiệt này lá gan càng lúc càng lớn , cái gì anh càng kiêng kị em lại càng làm tới .”
Lại xinh đẹp , anh có chỗ nào xinh đẹp chứ? Ngôn mặc ôm đầu uỷ khuất nhìn
anh trai xinh đẹp hơn rất nhiều ‘tỷ tỷ’ . Thật sự rất đẹp , Ngôn Mặc
nhìn khuôn mặt này đã ba năm , vẫn cảm thấy kinh diễm.
Bạch Đạm
đưa tay phải dấu ở phía sau ra , quơ quơ hộp quà trong tay , vẻ mặt khôn ngoan nhìn Ngôn Mặc nói : “Chà , muốn quà cũng được , nhưng mà em nhất
định phải cam đoan không được gọi anh là ‘ lòng trắng trứng ‘ là cái tên ‘tỷ tỷ’ kinh tởm kia.” Lợi dụng ưu thế chiều cao , Bạch Đạm cầm hộp quà trong tay đưa qua đầu , không cho Ngôn Mặc với tới . Không lợi dụng lúc này trao đổi điều kiện với con nhóc này thì đợi đến bao giờ ?
Tâm trí ngôn mặc lúc này đều đặt trên hộp quà kia , làm sao còn quan tâm đến cô cần đồng ý cái gì , liên tục gật đầu .
Tô Bạch Đạm nhìn thấy cô bé mang theo một chút tinh quái này liền cười khổ .
Lần nào cũng là mình bại trận .
“Cho , đừng làm hư đấy …” Bạch Đạm còn định nói gì , nhưng Ngôn Mặc đã sớm ôm quà chạy về phía hậu trường .
“Cậu thật đúng là chiều nó.” Cha nhìn thấy hai người đùa giỡn liền cười nhạo Bạch Đạm .
Tô Bạch Đạm một thân quần áo trắng , nổi bật nên phong lưu phóng khoáng
của anh , quả nhiên là “con cưng” của thượng đế , bề ngoài xinh đẹp làm
cho anh luôn dễ dàng trở thành tiêu điểm của quần chúng . Dưới áo khoác
trắng là dáng người thon dài , áo sơ mi bên trong mở hai khuy lộ ra
xương quai xanh xinh đẹp , mái tóc dài tuỳ tiện buộc thành một túm tóc
nhỏ , nhưng hoàn toàn không làm cho người ta cảm thấy chán ghét . Trên
khuôn mặt trắng nõn không có một tì vết , thêm hai hàng lông mày nhỏ ,
đôi mắt phượng bất cứ lúc nào cũng phóng điện cùng sống mũi thẳng tắp
thanh tú vô cùng tôn quý , khiến cả khuôn mặt của anh còn hơn cả xinh
đẹp . Anh linh hoạt ngồi trước quầy bar , nhận lấy ly rượu uống một hơi
cạn sạch .
“Vẫn là rượu của ‘mùng 6 tháng 6’ có hương vị nhất.” liếm liếm môi mỏng hồng hào , Bạch Đạm khen một câu .
“Không cần vuốt mông ngựa .” Cha đặt chén thuỷ tinh đang lau xuống , lại gần
Bạch Đạm một chút , nhỏ giọng nói : “Có … tin tức gì hay không?”
Lắc đầu .
“Haizzz , không có gì , cũng đã hai năm rồi.” Đáp án trong dự liệu.
“Tôi sẽ không từ bỏ.” Ngửa đầu uống tiếp một ly , trên khuôn mặt thanh tú
của Bạch Đạm tràn ngập vẻ cố chấp . Vì cô bé kia , nói gì thì nói cũng
không thể từ bỏ.
Nếu để cho bạn học của Ngôn Mặc nhìn thấy Ngôn
Mặc ở đây nhất định sẽ kích động , quai hàm sẽ rớt xuống hết , một người giống cổ nhân như vậy sao có thể khác biệt lớn như vậy ?
Đây là điều mà Ngôn Mặc đang nghĩ lúc này , cô ở trong trường học là học sinh
ngoan Ngôn Mặc , khiêm tốn , im lặng thậm chí có thể nghe lệnh mà làm ,
chỉ cần người khác ít liếc nhìn cô một cái . Nhưng mà , ở đây , cô không còn là Ngôn Mặc trầm lặng kia nữa , cô là nhóc Mặc của mọi người , lúc
vui vẻ thì cười to , không vui thì cáu giận , buồn thì ôm mọi người phát tiết một hồi . Tóm lại , ở trong này , Ngôn Mặc có thể không phải băn
khoăn khi thể hiện chính bản thân mình . Đương nhiên , chỉ có với trong
quán bar “mùng 6 tháng 6” này.
Cám ơn cha , cám ơn anh Bạch Đạm , cám ơn chị Thi Hoa , cám ơn anh Air , cám ơn mọi người nơi này cho Tả Ngôn Mặc một ngôi nhà.
Ngôn Mặc nhìn chiếc vòng cổ thạch anh lấp lánh ánh sáng trong vắt , hốc mắt
ẩm ướt. Lần trước mình ở trước cửa hàng tuỳ tiện nói vài câu , anh Bạch
Đạm lại thất sự nhớ rõ.
“So với kim cương thì em thích thạch anh hơn , chỉ có nó là tinh khiết nhất.”
Ngôn Mặc thích thứ gì đó trong veo , đã thấy nhiều thứ dơ bẩn của thế giới , hai mắt của cô giống như bị một tấm lụa đen che mất . Cô hi vọng có
được thứ gì đó tinh khiết , giống như thạch anh
Viên thạch anh
này nhìn qua rất quý , anh Bạch Đạm mua cho cô , ngón tay mảnh khảnh của Ngôn Mặc nhẹ nhàng vuốt ve viên thạch anh tím giống giọt nước , trên
mặt hiện lên một nụ cười tuyệt mỹ .
“Này , nhóc con đã đến rồi sao ? Hôm nay ngược lại là chúng ta muộồ rôi.” Cửa phòng nghỉ mở ra , có người đi vào.
Nghe giọng nói hảo sảng này cũng biết là chị Thi Hoa , Ngôn Mặc quay ra nhìn hai Thi Hoa hôm nay mặc một cái áo da đen bó sát người thêm một chân
vát ngắn màu đen cùng một đôi ủng da đen cao đến đầu gối , đôi mắt đẹp
màu khói đặc biệt mê người , đôi môi đỏ mỏng sáng bóng mê hoặc . Thực ra nội tâm của cô chỉ là một cô nhóc hơn nữa còn vô cùng bảo thủ . Bên
cạnh người đẹp chính là một anh trai lãnh khốc thượng hạng đang đứng hút thuốc , đeo một cái kính râm . Người tên Air này rất lạnh lùng , bình
thường không nói nhiều , chỉ có hai chữ “khó chịu” . Nhưng mà tuyệt đối
là người tốt , thông qua việc kết bạn với anh , về điểm này Ngôn Mặc
hoàn toàn không nghi ngờ . Đương nhiên vị này thích mang kính râm , khi
không có việc gì thích rút một điếu thuốc , người con trai “khó chịu”
này là một người có cực kỳ nhiều thứ màu đen và tinh thần hài hước. Nói
cách khác , chỉ cần anh cười khẩy nói một câu , cam đoan bạn đang ở giữa mùa hè cũng có thể cảm thấy gió bắc thổi qua . Bọn họ chính là tay
trống tay phím trong ban nhạc của Ngôn Mặc . Đừng có nhầm , Thi Hoa là
tay trống , Air là tay phím . Còn Bạch Đạm là tay ghi-ta . Ngôn Mặc của
chúng ta là hát chính.
Ngôn Mặc lại cảm thán trong ban nhạc của cô đều là mỹ nhân a ! Cảnh đẹp vui lòng.
“Cậu mau tắt thuốc đi , nhóc con ghét nhất là mùi khói thuốc.” Thi Hoa một
phát đoạt lấy điếu thuốc trong tay Air còn hơn phân nửa hung hăng bóp
nát , nhân tiện ném xuống đất dẫm hai phát .
Air có phần tiếc hận nhìn bảo vật kia . Quên đi , không tính toán với con mụ này .
“Thực ra cũng không sao , chị , bây giờ em đã quen rồi…”
“Oa oa oa ! Air , cậu mau tới đây nhìn xem đây là cái gì ?” Không đợi Ngôn
Mặc nói xong , cô gái Thi Hoa hung dữ này đã mừng rõ như điên nâng chiếc vòng cổ thạch anh lên , nét mặt của Thi Hoa giống như con mèo trộm được miếng thịt tươi .
Cô đối với mấy thứ lấp lánh vô cùng mẫn cảm .
“Mặc nha đầu …” Chị Thi Hoa đột nhiên đặt viên thạch anh xuống , vô cùng
nghiêm túc nhìn Ngôn Mặc nói “Sao em có thể lấy số tiền em vất vả như
vậy mới kiếm được mua thứ đắt tiền thế nào ? Chị hỏi em , vì sao ?”
“Cái này …”
“Thi Hoa , cô thật sự là càng già càng ngu” Air đi tới đưa mắt nhìn viên thạch anh nói “Đương nhiên là Bạch Đạm tặng .”
“Bạch Đạm tặng..” Lặp lại một lần , Thi Hoa chớp mắt thất thần .
Nhìn thấy chị Thi Hoa đột nhiên mất tiếng , Ngôn Mặc có loại cảm giác tội lỗi .
Bởi vì cô là bé nhất , Bạch Đạm luôn hiểu rõ cô nhất , nhưng cô không thể
luân ỷ vào mình nhỏ mà phân tán ánh mắt anh Bạch Đạm cần phải chăm chú ở trên người chị Thi Hoa. Ngôn Mặc muốn giải thích chút ít , tuy nhiên nó đã bị chị Thi Hoa cướp ngay trước mặt . Vẫn cười đến chói lọi như trước , chị Thi Hoa lưu luyến đặt viên thạch anh vào trong hộp , mang theo
giọng điệu ai oán giả vờ “chua xót” nói : “Ai~ , cái tên tiểu tử thúi
kia tặng , chị chẳng có cách nào cướp lấy được , chị biết nhóc con của
chúng ta hiểu biết như vậy làm sao có thể dùng tiền cơm của mình mua thứ đồ vô dụng này.” Chị Thi Hoa đưa tay móc lên trên vai Ngôn Mặc , mặt
gần như dán chặt lấy mặt Ngôn Mặc , Ngôn Mặc có thể nhìn rõ hàng mi cong cong rất dài của chị Thi Hoa . “Nha đầu , lúc nào đó cho chị mượn hai
ngày , để chị xinh đẹp hơn nha.”
“Đương nhiên” Nuốt xuống những lời vừa muốn nói , Ngôn Mặc đồng ý nhìn mặt chị Thi Hoa gần trong gang tấc.
Cô ấy cũng quen dùng mặt nạ bảo vệ cho mình , chỉ là mặt nạ của mình dùng
vẻ vô cảm để diễn , còn của chị là dùng một nụ cười vô tâm vô tư .
Cười một cách vô tâm , tuy rằng xinh đẹp , cũng bắt đầu xa cách . Bọn họ đối với mình mà nói là những người vô cùng quan trọng , đều là người “trong vòng tròn bên trái” , Ngôn Mặc không hi vọng mất đi bất kỳ ai.
“Này , mấy người còn ở đấy lề mê gì hả , khởi động đi !” Bạch Đạm đột nhiên
mở cửa không kiên nhẫn gào lên với mấy người đang lề mề bên trong .
Chị Thi Hoa nhìn Bạch Đạm giống như ăn phải thuốc kích thích ngay lập tức
nhảy vọt tới trước mặt anh trả lại một chầu : “Tên tiểu tử thối nhà anh , anh như vậy quá bất công mà ! Lần này lại chỉ có quà cho nhóc con , của tụi tôi đâu ? Lấy ra , lần này tuyệt đối không tha cho anh .”
Có đôi khi Thi Hoa càng giống đứa em nhỏ tuổi nhất trong đội hơn . Ngôn
Mặc nhìn hai người túm lấy nhau đánh đấm mà có chút khuây khoả.
“A a a , em đừng bóp anh nữa , có chuyện gì từ từ nói.” Bạch Đạm nhe răng
trợn mắt tránh ra ngoài né đón công kích của chị Thi Hoa. “Air , cứu
mạng a !” Air đang đứng trước gương đùa nghịch với tạo hình của mình ,
căn bản là không có tâm tình quan tâm tới bọn họ . Tiếng ồn ào dẫn đến
tiếng gầm lên giận dữ của cha.
“Nhóc con , tâm tình tốt một chút rồi chứ?”
Ngôn Mặc có chút kinh ngạc nhìn anh Air đối diện , anh đã nhìn ra ? Gần đây
khi cô hát thường không tự chủ chọn những bài hát u buồn , Air phát hiện tâm tình mình gần đây không tốt sao ?
“Không có việc gì đâu , cám ơn .” Mình sẽ khá hơn .
“Nhóc con , yên tâm , chúng tôi đều ở bên cạnh em”
Air vỗ vỗ bả vai Ngôn mặc , nói xong liền cầm cây bass của anh đi ra ngoài .
Ngôn mặc quay người lại , nhìn cô gái trong gương . Váy lace màu đen nổi bật nước da trắng nõn như tuyết , thổi một cái là có thể tan ra , trắng nõn nà , mái tóc đen dịu dàng trời sinh thả xuống , toả sáng dưới ánh đèn . Dưới hàng lông mày trăng non xinh xắn là đôi mắt to đen láy , không có
kính mắt che đi , lông mi dày chớp chớp , ánh mắt xinh đẹp phản chiếu ra một sắc nước trong suốt say lòng người . Ném đi lớp nguỵ trang , khuôn
mặt của Tả Ngôn Mặc quá mức xinh đẹp .
Nhưng vẻ sầu bi thuỷ
chung trong mắt kia lại không thể tiêu tan đi , giống như màn sương mù
vấn vít quanh năm , mãi mãi quanh quẩn . Không sao , Ngôn Mặc nói với
chính mình , chậm rãi nở nụ cười.
Kiên cường mạnh mẽ nhiều năm rồi.
“Yên tâm , chúng tôi đều ở bên cạnh em .”
“Yên tâm , chúng tôi đều ở bên cạnh em .”
“Yên tâm , chúng tôi đều ở bên cạnh em .”
Đứng dậy , mở cửa , được , ngày hôm nay hát mấy bài nhanh nào ! Ngọn đèn
nhất nháy , tràn ngập đủ loại mày sắc , yêu tinh Tả Ngôn Mặc của đêm lại lên sân khấu .