Ái Cửu Sinh Tình

Chương 33




Sau khi rời khỏi thị trấn, hai người cũng không lập tức quay về thành phố mà nhân lúc đang có hứng đi chơi một vòng Tây Tạng. Đợi đến lúc trở lại S thành đã là mười lăm tháng giêng.

Ngày hôm sau phải đi làm, trước đó một ngày hai người làm tổ trong căn nhà của Tiêu Luân, đem từ trong ra ngoài quét dọn sạch sẽ. Không gọi người giúp việc hay người làm công, tự mình động thủ, mang theo ý tứ hàm xúc muốn thân cận.

Đem rác đi ném xong, Tiêu Luân quay về nhà, vào thư phòng lấy ra hai bản hợp đồng trong ngăn kéo.

Dung An Trúc đem chiếc khăn cuối cùng vắt cho ráo nước, lau lau tay đi ra, liền thấy Tiêu Luân đang ngồi ở sofa chờ y, trên bàn trà còn bày hai bản hợp đồng cùng một cái bút máy.

Dung An Trúc nhướn mày. Tiêu Luân gọi y. “Đến đến đến, xem của hồi môn của tôi”.

“…………” Dung An Trúc ngồi vào ghế, cầm một bản hợp đồng lên xem, thấy được mấy chữ to rõ ràng ‘hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất’.

“Căn phòng này tuy rằng hơi nhỏ”. Tiêu Luân dựa người vào sofa, một tay chống đầu. “Nhưng mà tôi biết cậu sẽ không ghét bỏ nó”.

Dung An Trúc tựa tiếu phi tiếu liếc hắn một cái, lật đến trang cuối, Tiêu Luân đã ký tên sẵn, y cầm bút lên, ký xuống tên của mình. Ký xong cũng không đưa ngay cho Tiêu Luân mà cuộn lại, gõ đầu Tiêu Luân một cái.

“Cậu làm gì?” Tiêu Luân cười mắng.

“Cho cậu lắm quỷ kế”. Dung An Trúc gõ thêm hai cái nữa.

Tiêu Luân cười không đáp.

Dung An Trúc cầm tờ hợp đồng còn lại ký nốt, ném cho Tiêu Luân. “Tôi nếu đã đáp ứng cậu thì sẽ không nuốt lời. Tôi nói muốn lưu lại, thì sẽ không một mình rời bỏ cậu. Lễ mừng năm mới cậu theo tôi trở về để thăm dò đường lui của tôi, bây giờ còn dùng một căn nhà để bắt tôi mọc rễ ở nơi này, cậu đối với tôi thật sự một chút tin tưởng cũng không có sao?”

Tiêu Luân hé miệng cười vài giây rồi mới nói. “Chính xác là tôi không tin tưởng chính mình”.

Dung An Trúc nhìn hắn không nói, Tiêu Luân cũng không trốn tránh, thẳng thắn trước mặt y.

Từ nhỏ hắn đã là thiên chi kiêu tử, làm gì cũng dễ như trở bàn tay, nhưng khi đối mặt với Dung An Trúc, tựa hồ cho tới bây giờ trong tiềm thức của hắn luôn cảm thấy một phần tự ti – vì y tiêu sái, ổn trọng, thành thục, lại quá mức thản nhiên. Dường như đối với phần tình cảm này, y lúc nào cũng là bộ dáng vân đạm phong khinh, khiến cho người ta hoài nghi y chẳng hề đặt quá nhiều tâm tư.

“Cho dù cậu có đủ tâm tư, nhưng tình cảm này cũng không phải là trọng tâm trong cuộc sống của cậu. Nếu như có chuyện gì khác xảy ra, vậy thì bên nào trọng bên nào khinh?”

Dung An Trúc nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cười nói. “Cậu không công bằng”.

Tiêu Luân nhíu mày. Dung An Trúc cười cười đi đến phòng bếp, một bên chuẩn bị trà một bên nói. “Cậu cũng không phải là người sống vì tình yêu, vì sao lại đòi hỏi điều ấy ở tôi?” Rót hai chén trà trở về, ngồi xuống sofa.

Tiêu Luân ngẩng đầu nhìn y. “Cậu có yêu tôi không?”

Hắn cuối cùng cũng hỏi ra. Cho tới bây giờ hai người vẫn chưa trực tiếp nói đến chuyện này, có lẽ bởi vì đều là người trưởng thành, có lẽ bởi vì đều đã quá quen thuộc, hay có lẽ là vì tình cảm này chưa đến mức yêu?

Tiêu Luân còn chưa đợi Dung An Trúc trả lời, tâm can đã bị suy nghĩ của mình quất cho một roi.

Dung An Trúc đưa cho hắn một chén trà.

“Yêu là thứ rồi sẽ biến mất”. Dung An Trúc nhẹ nhàng thở dài, vươn tay nghịch vài sợi tóc rủ xuống bên trán Tiêu Luân. “Hận cũng thế”.

Tiêu Luân hơi thay đổi sắc mặt, con quỷ nhỏ trong lòng hắn quất roi ngày càng mạnh.

“Người xuất gia không nói yêu hận, chỉ nói từ bi”. Dung An Trúc thấy hắn như thế, khoé miệng hơi nhếch lên.

Tiêu Luân nghĩ thầm, hay là đi mời ông nội hắn đến làm phiên dịch?

“Nhưng tôi chỉ là người phàm tục, cậu thì lại càng không phải nói”. Dung An Trúc mỉm cười.

“Vậy nói phàm tục thôi”. Tiêu Luân sắp thở dài.

“Tôi yêu cậu”.