Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui

Chương 17: Anh rất đẹp trai




Edit: jen🎀

Bước ra khỏi gian trong, cảm giác như từ thế giới hư ảo trở về không gian thực trong một giây.

Ánh mắt Khương Dao sáng ngời, nhẹ nhàng kéo ngón tay út của Quý Nhược Thừa: "Quý Nhược Thừa, anh là người thật đúng không."

Quý Nhược Thừa nghiêng mặt nhìn cô, híp mắt hỏi ngược lại: "Nếu không thì?"

"Vậy anh có thể cởi một nút áo sơ mi không?"

Quý Nhược Thừa: "..."

Khương Dao chớp chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy khát vọng.

Anh biết cô thích dáng vẻ nào, nhưng mà bắt anh tự tay cởi ra, gánh nặng tâm lý có hơi lớn.

"Em sắp phải vào đoàn phim rồi, mười ngày nửa tháng không gặp được."

Miệng lưỡi Khương Dao ra đòn sát thủ, Quý Nhược Thừa dễ mềm lòng nhất, Khương Dao nghiền ngẫm rất lâu mới đi đến kết luận này.

Cho nên cuối cùng, thầy Quý vẫn thỏa hiệp.

Anh lặng lẽ giơ tay lên chạm vào chiếc cúc đen trên cổ áo sơ mi, sau đó dùng lực nhẹ nhàng, cổ áo rộng mở.

Da mặt anh mỏng, làm xong hành động này thì mặt đỏ bừng như vừa từ phòng xông hơi ra.

Khương Dao nhịn cười, vô cùng hài lòng: "Thầy Quý, giáo sư Quý, nhà vật lý học Quý, anh rất đẹp trai." Âm cuối có chút ái muội, hơi thở nhẹ nhàng.

Quý Nhược Thừa: "..."

Con gái giống như Khương Dao, đem mấy chữ "Em muốn hạ gục anh, giày vò anh, cùng anh lên giường, đi đến thiên trường địa cửu" viết rõ ràng lên mặt, thật sự không nhiều lắm.

Quý Nhược Thừa đỏ bừng từ trong ra ngoài, anh biết ngay mà, chỉ cần anh lệch hướng một chút, Khương Dao sẽ như ngựa đứt dây cương, không kéo lại nổi.

"Đang trong phòng học, kiềm chế một chút."

Anh ho nhẹ một tiếng, sờ sờ mũi như có điều cần che giấu.

Không ai nhắc đến chuyện xác định mối quan hệ, giống như tất cả đều thuận theo tự nhiên, từ mối quan hệ thầy trò ngày xưa biến thành mối quan hệ dây dưa không rõ như hiện tại.

Thể xác và tinh thần Quý Nhược Thừa hòa làm một, hoàn toàn tiếp nhận tình cảm của bản thân, nhưng dù sao cũng có mấy năm làm thầy trò, muốn anh sửa đổi trong thời gian ngắn, anh cũng không thích ứng được.

Khương Dao cũng không thèm để ý, cô cảm giác như được ngâm mình trong mật, ngọt đến hoa cả mắt.

Cô cùng Quý Nhược Thừa ăn tối, đi tham quan phòng thí nghiệm vật lý, sau đó một người đi làm thí nghiệm, một người đi chụp ảnh cho tạp chí.

Gió chiều thổi một trận lớn, đánh rụng một tràng lá cây, công nhân vệ sinh không thể không tăng ca để quét sạch lá rơi rụng như rác.

Chạng vạng tối, tầng mây bị thổi đi sạch sẽ, chỉ còn lại bầu trời đầy sao trong vắt.

Lần đầu tiên Khương Dao có hứng thú nhìn lên bầu trời sau ba năm kể từ khi tốt nghiệp.

Bầu trời không thay đổi nhiều, vẫn giống hệt như hồi trung học.

Cô nhớ trước kia thường cùng bạn cùng bàn đi về nhà, sau tiết tự học tối, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đêm trong xanh, cảm tưởng như vừa vươn tay là có thể chạm được những vì sao kia.

Khi đó cuộc sống của cô rất đơn giản, chỉ có chăm học và chăm thích Quý Nhược Thừa.

Ôn tập cho kỳ thi đại học rất vất vả nhưng mỗi ngày đều tràn ngập hy vọng.

Sau này cô lên đại học, cuộc đời chỉ có khó khăn ngày qua ngày, không còn ai có thể chạm đến trái tim cô.

Cho nên tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay rất không chân thực, rất giống một bộ phim truyền hình.

Nếu có thể quay lại, cô sẽ gửi lời đến chính bản thân.

Nhất định phải kiên trì, một ngày nào đóm Quý Nhược Thừa sẽ là của mày.

Nghĩ nghĩ, cô cúi đầu mím môi cười, nhẹ nhàng đá lá rụng trên mặt đất, mái tóc dài theo động tác nhẹ nhàng đong đưa, để lại trên mặt đất những bóng lưng sống động.

Điều đáng tiếc duy nhất là cô vừa mới được Quý Nhược Thừa đáp lại, đã sắp phải vào đoàn phim.

Một khi đã vào đoàn thì vài tuần vài tháng không được gặp, cô chịu không nổi.

Hiện tại cô chỉ hận không thể làm cái đuôi nhỏ mỗi ngày đều theo sau Quý Nhược Thừa.

Cô thích xem Quý Nhược Thừa sẽ ngượng ngùng thế nào sau khi thổ lộ tình cảm, thích cái tai và cổ đỏ bừng của anh, thích dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa nỗ lực của anh.

Đến cửa khách sạn, Khương Dao nhịn không được liếm môi, Quý Nhược Thừa đã hôn lên môi cô, bây giờ cô đang liếm chỗ Quý Nhược Thừa từng chạm vào, chín bỏ thành mười coi như hôn lưỡi.

Khương Dao vừa ngân nga mấy câu hát vừa thắt bím tóc.

Mới đến thang máy thì thấy cửa thang mở ra, một nam một nữ đang ôm hôn nhau.

Liễu Ức Nhất.

Khương Dao chớp mắt, mặt không biểu cảm lui về sau, quay đầu đi ra ngoài.

Cô thật sự không có hứng thú tò mò bí mật của người khác, nhất là khi đời sống tình cảm của cô đã đủ phong phú.

Chẳng qua kể từ khi tham gia cuộc chiến giành vai "Vượt qua thời không", cô với Liễu Ức Nhất càng ngày càng có duyên.

Tại sao ai cũng chọn Intercontinental, Four Seasons kế bên muốn khóc TvT.

Khương Dao ngồi trên sô pha trong đại sảnh, cởi mũ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Theo kinh nghiệm ít ỏi của cô, một nụ hôn năm phút là đủ.

Năm phút sau, cô lại lên lầu.

Cứ thế năm phút trôi qua, Khương Dao bất đắc dĩ nhìn Liễu Ức Nhất đang ăn dưa hấu đối diện.

"Trốn gì mà trốn, tôi thấy cậu từ sớm rồi." Liễu Ức Nhất ăn hết một mâm dưa hấu, cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện.

Khương Dao hơi khó chịu: "Ai trốn, tôi đây là tôn trọng sự riêng tư của cậu."

Liễu Ức Nhất nghe vậy gật đầu, rút ​​ra một tờ giấy lau khóe môi: "Nhưng tôi thật sự không ngờ cậu lại sống ở đây, nếu biết thì tôi đã đổi nơi hẹn hò khác rồi."

Hẹn hò?

Không phải chứ, không phải đã nói là có người bao nuôi sao?

Khương Dao liếc mắt nhìn cô ấy, nghi ngờ nói: "Cậu ra ngoài hẹn hò, cái người kia mặc kệ cậu à?"

Liễu Ức Nhất mờ mịt ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy vẻ vô tội: "Gì cơ?"

Khương Dao khó chịu xoa xoa cổ: "Người... Người bao nuôi."

"Phì." Liễu Ức Nhất cười haha, "Không phải chứ, cậu tin thật?"

Mặt Khương Dao đầy vệt đen, nhìn dáng vẻ ôm bụng cười to của Liễu Ức Nhất, không biết lời nào của cô ấy là thật, lời nào là giả.

Người này che giấu bản thân quá sâu, đến mức thậm chí có xuyên mấy lớp da cũng không thể nhìn thấy cảm xúc thật.

"Không phải thì thôi, cũng đỡ cho tôi phải vì thương cảm mà cứu cậu khỏi dầu sôi lửa bỏng." Khương Dao phủi mông đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng suy ngẫm chuyện đã xảy ra hôm nay.

Liễu Ức Nhất cau mày: "Cậu rảnh rỗi cứu tôi để làm gì?"

Khương Dao trợn mắt: "Chẳng lẽ tôi còn có thể mơ ước thân thể cậu?"

Liễu Ức Nhất Y chậc chậc hai tiếng: "Có ai từng nói cậu biết chưa? Dáng vẻ tỏ ra lạnh lùng xa cách của cậu thật ra rất đáng yêu."

Khương Dao: "..."

Người này làm sao vậy, khen thì không đến mà cũng không hoàn toàn là mắng mỏ, bầu không khí rõ ràng rất hòa hợp khiến lời cô ấy vừa nói nghe hơi khó hiểu.

"Đi uống rượu không, tôi nói cậu nghe một bí mật." Liễu Ức Nhất thần bí nói.

Khương Dao híp mắt, cô thực sự không muốn thừa nhận rằng mình thật sự rất tò mò về bí mật của Liễu Ức Nhất.

Nhưng đã rất nhiều năm rồi cô không ra ngoài uống rượu vào ban đêm.

Tư Trạm, Trần Đông bận rộn gầy dựng sự nghiệp, Đồng Miểu thì du học, số lượng bạn bè ít ỏi của cô đều tiến về phía trước với mục tiêu rõ ràng, thời gian rảnh rỗi càng ngày càng ít.

Cô cũng bề bộn nhiều việc, nhất là lúc đang trong mấy đoàn phim linh tinh, nhưng điểm tốt của một bộ phim nhảm là sau khi quay xong liền giải tán, mọi người không gặp trên giang hồ, ai cũng đừng tìm ai ăn cơm.

Cô và Liễu Ức Nhất không thân quen, chẳng qua chỉ gặp mặt hai lần.

Tuy vậy, cô vẫn đi.

Bởi vì dù cô có vui sướng như điên cũng chưa quên chuyện Quý Nhược Thừa bị ăn cắp thành quả nghiên cứu.

Lúc này cô mới cảm thấy sức lực của một người là quá nhỏ bé, nếu muốn Lữ Gia Ân gieo gió gặt bão thì phải giải quyết rất rất nhiều việc rắc rối.

Dựa vào vòng quan hệ của gia đình cô thì muốn lan truyền sự thật này khắp cả nước cũng không tính là khó, thậm chí còn có thể marketing, dẫn dắt câu chuyện một chút thì sẽ có hàng nghìn cư dân mạng gia nhập hàng ngũ khiển trách ông ta.

Lữ Gia Ân sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn từ dư luận xã hội, cô không tin ông ta còn có thể tiếp tục che giấu sự thật.

Nhưng nếu làm vậy thì trên trường quốc tế, kẻ đánh mất lòng tin không phải một mình ông ta, mà là cả một đất nước.

Nếu sự việc phát triển đến mức nào đó, một người thật sự có thể hủy hoại cả một quốc gia.

Cho nên Quý Nhược Thừa mới nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, không làm lớn chuyện.

"Uống được thì cũng đừng uống nhanh như vậy, tôi sắp không đủ tiền mời rồi đấy." Liễu Ức Nhất dời cốc Khương Dao ra một chút.

Khương Dao nhíu mày, đáp lời: "Đúng rồi, cậu muốn nói cho tôi biết bí mật gì?"

Liễu Ức Nhất ngửa cổ uống nốt chỗ rượu còn sót lại: "Khai vị trước nhé, hôm qua Hà Đinh Ninh tới tìm tôi, dùng trí tưởng tượng phong phú phân tích xem cậu làm thế nào mà dính líu đến ông lớn trong giới, tôi nói này, bạn cùng phòng của cậu đều không biết chuyện trong nhà cậu à."

Khương Dao nghe đến tên Hà Đinh Ninh chỉ biết cười lạnh trong lòng.

Bây giờ xem ra Liễu Ức Nhất đã trở thành bạn cùng khổ của Hà Đinh Ninh, cả hai đều bị đá ra khỏi hàng ngũ tiểu trong suốt.

"Cậu ấy muốn nghĩ thế nào cũng chả liên quan gì đến tôi." Khương Dao giật ly của bản thân lại, quơ quơ nhẹ.

"Miệng lưỡi người đời, cậu cũng không sợ?" Liễu Ức Nhất nghiêng đầu đánh giá Khương Dao.

Vẻ ngoài của cô rất dễ đánh lừa người khác, dáng vẻ thuần khiết vô tội.

"Không sợ, bởi vì tôi cũng không phải quả hồng mềm*." Khương Dao trầm mặc một lúc lâu, nghiêm túc nói.

*Quả hồng mềm: người hiền lành, nhu nhược, dễ bị bắt nạt (theo cách hiểu của editor)

Trong mắt Liễu Ức Nhất toát ra một tia hâm mộ, nhưng cô ấy nhanh chóng giấu đi, hắng giọng nói tiếp: "À đúng rồi, còn có món chính nữa, Trương Trọng Tuân chia tay mối tình đầu rồi."

Khương Dao: "..."

Liễu Ức Nhất cười nói: "Sợ rồi chứ gì, đoán xem là vì ai."

"Trương Trọng Tuân còn có mối tình đầu?" Khương Dao hỏi với vẻ đầy kinh ngạc.

Liễu Ức Nhất: "..."