Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Tổng thể mà nói thì Lan Dịch Hoan sống ở Đông Cung không tồi, có ăn có uống, không cần đọc sách, còn có người thay hắn làm nhiệm vụ.
Cũng bởi vì quá mức an nhàn, hắn vẫn luôn cáo bệnh không đến Thượng Thư Phòng, bên ngoài căn bản không có tin tức gì về hắn, chỉ biết hắn ở Đông Cung.
Kết hợp với tác phong thường ngày của Thái tử, cùng với quan hệ với Tề gia, mọi người đều có suy đoán về tình cảnh của Lan Dịch Hoan.
Một ngày sau khi kết thúc buổi học ở thư phòng, Bát Hoàng tử gọi Tề Thì lại: "Này, ngươi đợi một lát."
Tề Thì đứng lại, khô khan đáp: "Bát Điện hạ."
Gã vì chuyện của Lan Dịch Hoan mà chịu một trận đau, mông mới chỉ dưỡng tốt, bị Bát Hoàng tử gọi lại thì trong lòng có chút sợ hãi, lo lắng lời nói dối trước đó bị phát hiện, tay theo bản năng giấu sau lưng, xoa xoa quần áo.
Bát Hoàng tử đứng đó cũng ngượng ngùng xoắn xít, dùng chân đá viên đá nhỏ trên mặt đất hồi lâu mới nói: "Lan Dịch Hoan đã về chỗ cô cô của ngươi chưa? Hắn thế nào rồi?"
Không đợi Tề Thì trả lời, Bát Hoàng tử lại chạy nhanh đến, nói: "Ta cũng không phải quan tâm hắn, ta chỉ sợ tình trạng của hắn không tốt, nếu bị Hoàng hậu nương nương biết được thì mẫu phi ta sẽ trách mắng. Chỉ là do hắn chọc ta trước, ta không có sai."
Tề Thì: "Hắn vẫn chưa trở về, ta cũng không rõ hiện tại hắn thế nào."
Lại khuyên Bát Hoàng tử: "Bát Điện hạ, ngài cũng đừng động đến hắn, hắn thế nào cứ mặc kệ hắn, ngài hiện tại không nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ không bị liên lụy."
Sau khi Tề Thì nói vậy, Bát Hoàng tử lại tỏ ra khó chịu: "Ngươi thế nào lại nói như vậy!"
Tề Thì sửng sốt: "....Hả?"
Bát Hoàng tử vênh váo: "Ngươi là con trai của một đại thần, Lan Dịch Hoan là Hoàng tử, sao ngươi lại dùng loại ngữ khí này nói để về hắn? Chẳng lẽ sau lưng ngươi cũng dám nghị luận về ta?"
Bát Hoàng tử xuất thân Hoàng thất, tuổi còn nhỏ, nói ra lời này lại vô cùng khí thế, khiến Tề Thì nghẹn họng, vội vàng xin lỗi.
Bát Hoàng tử không chịu bỏ qua, bất mãn phát tiết: "Chuyện này cũng trách ngươi! Đây là chuyện của hai bọn ta, ai mượn ngươi động thủ đẩy hắn xuống nước?"
Tề Thì nói: "Bát Điện hạ, ta lần sau sẽ không như vậy...."
Để Lan Dịch Hoan đánh chết ngươi đi!
Bát Hoàng tử "Hừ" một tiếng, nói: "Ta với ngươi trong chuyện này là đồng bọn, ngươi lại đã nói cho ta biết ai đánh rơi nghiên mực, ta không so đo cùng ngươi. Ngươi tự chú ý thân phận mình đi!"
Nói xong, Bát Hoàng tử thở phì phì rời đi.
Tề Thì đặc biệt không vui, thật ra đối với loại Hoàng thân quốc thích này, gã không sợ Hoàng tử không có thực quyền, nhưng Bát Hoàng tử tính cách ngang ngược, Tề Thì không dám chống đối, chờ Ngũ Hoàng tử trở về sẽ nói Ngũ Hoàng tử xả giận cho mình.
Kết quả lần này, đúng như ý muốn của Tề Thì, lúc đến chỗ Quý phi thì thấy Ngũ Hoàng tử đã trở lại, ngồi nơi đó uống trà.
Tề Thì hai mắt sáng lên, lập tức nhào đến, la lớn: "Ngũ ca, huynh về rồi!"
Ngũ Hoàng tử cười nói: "Ừm, vừa mới về."
Lan Dịch Thắng đúng là mới đến Lâm Hoa Cung không lâu, Tề Quý phi nhìn thấy con trai cũng vô cùng cao hứng, lôi kéo hỏi han ân cần, không kịp nhắc tới chuyện khác.
Lúc này, Tề Thì nhào đến, Tề Quý phi cũng không chê gã làm phiền mẫu tử hai người đoàn tụ, ở bên cạnh cười nói: "Thì Nhi vẫn luôn nhớ con đó!"
Trong lòng Ngũ Hoàng tử cảm thấy quái dị.
Một màn ấm áp này đã trải qua vô số lần, lúc trước không cảm thấy gì, giờ khắc này bỗng nhiên lại nhớ đến lời của Lan Dịch Hoan trong mộng.
Hắn nói "Cái thân tình giữa chúng ta, từ lức bắt đầu cũng không có nhiều, vài phần nhiệt tình vài phần giả ý, trong lòng các ngươi rõ ràng".
Ngũ Hoàng tử sinh ra một loại cảm giác vi diệu, buông chén trà, mở miệng: "Ta vừa rồi đã đến Đông Cung thăm Tiểu Thất."
Lời này thốt ra, ý cười trên mặt Tề Quý phi cùng Tề Thì đều phai nhạt.
Tề Quý mấy ngày nay đều không quan tâm Lan Dịch Hoan, nói: "Nó ở Đông Cung rất thoải mái, cũng không báo lúc nào sẽ về. Vừa hay, lần sau con đưa nó về đi, nó ở chỗ Thái tử có xảy ra chuyện gì không?"
Ngũ Hoàng tử cười nói: "Việc này để sau, ta có chuyện này muốn hỏi trước."
Lan Dịch Thắng sờ đầu Tề Thì, nói: "Nghe nói đệ mới bị phạt, có đau không?"
Tề Thì bĩu môi: "Có thể không đau sao?"
Ngũ Hoàng tử nói: "Ha, đau, đau mới đúng, như thế mới nhớ được lâu, không phải lúc nào cũng có thể chơi xấu người khác, có phải không?"
Lúc Lan Dịch Thắng nói chuyện, trên mặt vẫn treo ý cười, thân mật vô cùng, nhưng ngữ khí nửa chế nhạo nửa trào phúng, tựa hồ ý vị thâm trường, đụng đến bí mật của Tề Thì.
Tề Thì rốt cuộc là một đứa trẻ, bị nói như vậy liền nóng nảy, nói: "Ta chơi xấu cái gì? Huynh vừa về đã nói ta như vậy! Ta không cố ý đẩy Lan Dịch Hoan, Ngũ ca huynh bất công!"
Ngũ Hoàng thu hồi ý cười, trầm xuống: "Đệ chơi xấu thế nào? Vậy đệ nói ta nghe, nghiên mực của Bát Hoàng tử do ai đánh đổ?"
Tề Thì bị doạ đến run lên, không nghĩ tới chuyện này bị phát hiện, không dám nói tiếp.
Ngũ Hoàng tử nhàn nhạt: "Là đệ làm đúng không? Đệ đánh nát nghiên mực của Bát Hoàng tử, lại nói Thất Hoàng tử làm, châm ngòi cho hai người họ ẩu đả nhưng lại không thấy áy náy, còn đi theo đẩy Tiểu Thất xuống nước, đến hôm nay vẫn không tự mình thừa nhận—"
Trong giọng nói của Ngũ Hoàng tử mang theo trào phúng: "Tề Thì, đệ làm vậy là học từ ai?"
Tề Thì sửng sốt hồi lâu, không dám trả lời, sau đó đột nhiên oà khóc, nhào vào lòng Tề Quý phi: "Cô cô! Cô cô!"
Ngũ Hoàng tử lạnh giọng quát: "Không được khóc! Đứng thẳng!"
Tề Thì bị dọa run lên, không dám khóc tiếp, chậm ra chui ra khỏi lồng ngực Tề Quý phi.
Tề Quý phi không nhịn được: "Con.... Con nói thật sao?"
Ngũ Hoàng tử chậm rãi gật đầu.
Sắc mặt Tề Quý phi có chút khó coi.
Tề Quý phi nhìn ra được Lan Dịch Hoan và Tề Thì không hoà thuận, nam hài muốn đánh nhau cũng không cần lý do, bà lúc ấy chỉ muốn nhanh kết thúc vấn đề, mới không hỏi đen trắng gì mà trực tiếp giáo huấn Lan Dịch Hoan.
Bà không nghĩ tới, Tề Thì tuổi nhỏ nhưng thế mà lại đi châm ngòi vu oan giá hoạ.
Trên mặt Tề Quý phi hiện lên vẻ áy náy, nhưng vẫn không chịu thừa nhận mình sai: "Dù vậy, nhưng lúc ấy ta cũng không trách nó chuyện đánh nhau, chẳng qua nó không nên giả vờ bị đẩy xuống nước khiến người khác lo lắng. Nó chỉ vì cái này mà lại tỏ vẻ tức giận với ta?"
"Còn có con, đứa nhỏ này, ài."
Tề Quý phi nhìn Tề Thì, mặc dù luôn yêu thương gã nhưng cũng không khỏi lắc đầu: "Sao lại nói dối thế này?"
Bà nói Tề Thì so với Lan Dịch Hoan còn nhẹ hơn nhiều, nhưng Tề Thì lần đầu bị cô cô trách mắng, mắt liền đỏ lên.
"Cho nên, nếu đệ không muốn ai biết thì ban đầu đừng làm."
Ngũ Hoàng tử nhàn nhạt nói: "Ta đã từng nói, nếu gan không lớn thì đừng làm chuyện xấu, nếu đã làm thì phải chuẩn bị gánh vác hậu quả. Tề Thì, khóc cũng vô dụng, ra đây lãnh phạt."
Tề Quý phi chần chờ: "Thắng Nhi, nó mấy ngày trước đã chịu phạt, đã nhớ kỹ rồi...Thì Nhi còn nhỏ, cho dù có chỗ không đúng, cũng không nhịu nổi nhiều hình phạt như vậy, thôi bỏ đi."
Ngũ Hoàng tử lại nhíu mày, loại cảm giác kỳ quái lại nổi lên.
Lan Dịch Thắng đột nhiên nghĩ, ngay từ ban đầu, Tề Quý phi đối với cháu trai là Tề Thì so với Lan Dịch Hoan còn sủng ái hơn.
Thật ra vẫn luôn như vậy, nhưng cũng chính vì vậy, Lan Dịch Thắng vẫn luôn cảm thấy đây là điều đương nhiên, chưa từng để trong lòng.
Cảm thấy đây không phải là việc gì lớn, có cùng suy nghĩ với Tề Quý phi.
Có phải hiềm khích của họ với Lan Dịch Hoan đều từng chút từng chút tích luỹ như vậy không.
Cho nên sau khi Lan Dịch Hoan lên ngôi mới chèn ép trả thù họ.
Mộng kia của Lan Dịch Thắng vẫn chưa hết, không biết hận ý của Lan Dịch Hoan sâu thế nào, cũng không biết kết cục của mình ra sao. Nhưng đối phương là Hoàng thượng, muốn khám xét nhà rồi ban chết cũng không phải không có khả năng.
Ngũ Hoàng tử tự giễu nghĩ, kết cục đời trước của mình, là bị chính đệ đệ của mình ban trảm cửa chợ đi?
"Thắng Nhi? Thắng Nhi?"
Tề Quý bên cạnh gọi.
Ngũ Hoàng tử phục hồi tinh thần, nói: "Chuyện này là Thái tử nói cho ta."
Hai chữ "Thái tử" này làm sắc mặt Tề Quý phi hơi thay đổi, Tề Thì lập tức đầy sợ hãi.
Ngũ Hoàng nói: "Thái tử nói vậy với ta, chính là đang cảnh cáo chúng ta, nếu không xử lý chuyện này sạch sẽ thì Thái tử sẽ động thủ, lúc đó không đơn giản như vậy."
Thái tử quả nhiên tâm cơ, chỉ bằng một câu nói đã khiến Lan Dịch Thắng không thể không động thủ, thu thập Tề gia. Vị huynh trưởng này tuổi tác tuy không lớn nhưng thủ đoạn lại rất nhiều, cũng không biết để Lan Dịch Hoan ở lại bên người làm gì.
Vẫn phải nghĩ biện pháp nhanh chóng đưa Lan Dịch Hoan trở về.
Mặc kệ kiếp trước cả hai ít nhiều đúng sai, kiếp này không thể dẫm lên vết xe đổ.
Ngũ Hoàng tử giơ tay chỉ chỉ Tề Thì: "Đệ hiện tại đi xin lỗi Bát Hoàng tử, nói rõ chân tướng sau đó rời cung, không được qua đêm tại Lâm Hoa Cung——đệ nên biết, hạ thần chi củ, làm đúng theo như vậy!"
Hành động liên tiếp của Ngũ Hoàng tử khiến Tề Thì luôn được sủng ái có chút phát ngốc.
Gã còn chưa kịp nói Ngũ Hoàng tử xả giận thay mình mà đã bị nghiêm khắc dạy dỗ, phảng phất hôm nay mọi người đều nói rõ thân phận của gã, cho gã thấy sự chênh lệch của mình và Lan Dịch Hoan.
Sau khi phản ứng lại, Tề Thì không thể tiếp thu, la lối om sòm khóc lớn.
Lan Dịch Hoan nước mắt lưng tròng trước mặt Thái tử còn hữu dụng, Tề Thì nước mắt nước mũi la to lại không hiệu quả với Ngũ Hoàng tử.
Lan Dịch Thắng trực tiếp sai thị vệ nhấc Tề Thì lên, mạnh mẽ lau khô mặt thay quần áo, một đường khiêng tới cung của Bát Hoàng tử.
Tề Quý phi tuy thương Tề Thì, nhưng so sánh mặt mũi của một đứa trẻ với Ngũ Hoàng tử, cái nào nặng cái nào nhẹ liền rõ, cho nên không ngăn cản.
Tề Thì không có chỗ dựa, đành bị người của Ngũ Hoàng tử áp giải, ấp úng nói ra chân tướng.
Bát Hoàng tử nghe xong thì tức giận đến mức thiếu chút nữa xông lên đánh gã, may mắn có người bên cạnh ngăn chặn.
Nhưng vì vậy, một chuyện nhỏ nhưng là Tề Thì tự cho mình thông minh mà chơi xấu đã biến thành cục diện nghiêm trọng, đắc tội đồng thời mấy Hoàng tử, sau này ở Thượng Thư Phòng chắc chắn không có chỗ tốt, cũng coi như tự mình gánh chịu hậu quả.
*
Chuyện này nhanh chóng đến tai Lan Dịch Trăn, y hiện ra vài phần cảm xúc: "Động tác của Ngũ đệ cũng rất nhanh."
Người báo tin là Bùi Húc, nghe vậy liền hỏi: "Điện hạ, có báo chuyện này cho Thất Điện hạ không? Cũng để Thất Điện hạ biết đây là ý của ngài."
Mấy ngày nay Lan Dịch Trăn để Lan Dịch Hoan cạnh người, lao tâm lao lực, không chê phiền phức, đều đã vượt qua nhận thức của bọn thuộc hạ.
Đa số mọi người phân tích, Lan Dịch Trăn hẳn là muốn Lan Dịch Hoan cùng Tề Quý phi hoàn toàn rạn nứt, bồi dưỡng hắn thành tâm phúc trung thành cho đảng Thái tử.
Chỉ như vậy mới đúng là tác phong của Thái tử.
Cho nên Bùi Húc cảm thấy vẫn nên cho Lan Dịch Hoan biết việc tốt Lan Dịch Trăn đã làm.
Ai ngờ Lan Dịch Trăn nói: "Không cần thiết."
Y hoàn toàn không có ý định như vậy.
Đầu óc toàn ý nghĩ kì quái, ăn không ngon ngủ không yên một chút liền sinh bệnh, chạm vào một chút liền nước mắt lưng tròng, còn bồi dường thành tâm phúc?
Đùa gì chứ, y nuôi không nổi, tâm tư của y gần đây luôn đặt trên người Lan Dịch Hoan, đã ngại liên luỵ quá nhiều.
Thậm chí ngày hôm qua uống say, y không phòng vệ biểu lộ ra dáng vẻ say rượu trước mặt tiểu tử này, nói lung tung mê sảng.
Này thật quá mất mặt!
Lan Dịch Trăn nghĩ rằng mình không thể buông thả như thế, không biết duyên cớ nào lại cùng tiểu hài tử này giao tiếp kiểu này, rốt cuộc y là ca ca, không thể cứ mặc kệ như vậy.
Huống gì y biết....Lan Dịch Hoan sẽ không ở lâu trong Đông Cung.
Mắt thấy khí sắc đứa nhỏ này ngày càng tốt, ước chừng sẽ mau chóng trở lại học ở Thượng Thư Phòng, đến lúc đó, mẫu phi của hắn nhất định sẽ mang hắn về.
Nếu Lan Dịch Hoan không muốn về, trong cung phi tần không con rất nhiều, không biết bao nhiêu người muốn nhận nuôi Hoàng tử.
Tóm lại, theo thể thống quy củ, hắn không thể không chấp nhận.
Đến lúc đó, mình vẫn sẽ là Thái tử bình tĩnh nghiêm khắc, sẽ không vì nuôi hài tử mà mỗi ngày rầu thúi ruột.
Y cảm thấy như trút được gánh nặng, vui mừng khôn xiết.
Chỉ là, lúc Lan Dịch Trăn hạ bút xuống tấu chương, lại không biết mình vừa rồi muốn viết cái gì.
Ngực hơi phát trướng, một nỗi buồn xa lạ hiện trong tim.