Thích cậu ta là bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Cô thực sự không còn nhớ rõ nữa.
Nhật kí, ngày 15 tháng 5 năm 2004…
Hôm nay trời mưa rất to, cậu ấy không ô dù, không áo mưa đã chạy một mạch ra khỏi trường. Tôi không hiểu sao lúc đó cũng đứng dậy chạy theo. Nước mưa rất lạnh, tóc tai tôi ướt nhẹp cọ cọ vào cổ vô cùng khó chịu. Nhưng tôi không quan tâm.
Cậu ấy kia rồi, dù đang đi cách tôi rất xa, nhưng tôi chắc chắn chàng trai đó là cậu ấy.
…
Mấy ngày hôm nay diễn ra kì thi giữa kì, cô sáng sớm bảnh mắt đã phải tới trường đoán đề cho đám Thiện Mỹ, không kịp ăn sáng đã phải lật đật đi vào phòng thi. Trải qua ba ngày hết sức mỏi mệt tựa như ba năm dài, cô chính thức...bị cảm.
“ Chị đã nói với mày biết bao nhiêu lần rồi, tối ngủ không được đạp chăn ra. Vì sao mày không biết nghe lời thế hả?” Tiếng Tường Vy ở dưới bếp vọng ra.
An Ny nằm ỉu xỉu trên ghế sofa, ngón tay không kiên nhẫn ấn liên tục nút chuyển kênh.
Tường Vy bưng ra một đĩa cam được cắt sẵn đặt lên bàn, miệng không ngừng nhai chóp chép.
“ À mà, mày kể cho con bé Thiện Mỹ nghe chuyện của mày năm lớp tám rồi à?”
Cô gái nào đó liền trưng ra vẻ mặt u ám. Sao mình có cảm giác như đang sống giữa một tổ chức tình báo ngầm, nhất cử nhất động của mình chỉ cần một đứa biết là n đứa khác sẽ biết vậy trời?
“ Chị nói thật nhé, mày thích thằng nhóc Thiên Vũ thì cứ việc tiến tới đi. Đừng để ý đến con thỏ đen Bùi Ý Lan làm gì.” Nhắc tới chuyện năm ấy, đừng nói là An Ny, đến cô là người ngoài cuộc cũng cảm thấy uất ức thay con bé. Bỏ ra nhiều tâm tư và tình cảm như vậy, kết quả nhận được về mình lại là sự vô cảm từ phía bạn thân và người mình thích. An Ny là cô gái rất nhạy cảm. Con bé từ nhỏ đã được đám trẻ con trong quân khu ra sức bảo vệ, lớn hơn một chút thì có được sự chở che từ phía Thế Anh và cô, đằng sau lưng lại luôn có thế lực của hai bên nội ngoại chống đỡ. Thẳng thắn mà nói, An Ny chính là một nàng công chúa thực sự sống trong vương quốc mà ba con bé đã dùng mồ hôi, máu và tính mạng của mình để giữ vững. Một cô công chúa xinh đẹp, mỏng manh như đóa phù dung được người người yêu thương, chở che đã phải làm thế nào để có thể vượt qua quãng thời gian đó? Không riêng gì Thiện Mỹ, cả cô, Thế Anh và Nguyễn Chính Nam đều cảm thấy bất lực trước chuyện này. Bọn họ từng đứng trước mộ của ba An Ny, buông lời hứa rằng sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ cho con bé, không bao giờ để con bé phải rơi dù chỉ là một giọt nước mắt. Thế nhưng khi việc kia xảy ra, bọn họ lại đang ở đâu? Mỗi người một nơi, để cho cô gái mà bọn họ yêu quý lẻ loi, đơn độc một mình. An Ny nhìn thì bướng bỉnh, ngang ngạnh nhưng thực chất rất ngoan. Bọn họ hỏi con bé rằng có trách bọn họ không? Con bé lắc đầu, nở nụ cười xán lạn như ánh bình minh. Có trời mới biết, lúc ấy bọn họ thà rằng nhìn thấy con bé khóc lóc cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ con bé nở nụ cười thản nhiên, bình tĩnh thế này.
Phải, trước giờ bọn họ đều nợ con bé. Mỗi một năm trôi qua, món nợ đó lại càng thêm chồng chất. Nếu không phải tại bọn họ, con bé đã không...
Tường Vy vụng trộm lấy tay cấu mạnh lên đùi mình, dùng cơn đau để ép bản thân không được suy nghĩ gì nữa.
“ Chị vừa nghĩ ra kế hoạch trả thù rất hay. Mày có muốn nghe thử không?” Giọng điệu của Tường Vy đã trở lại vẻ nửa đùa, nửa thật như thường ngày.”
“ Được thôi!” An Ny gật đầu. Dù sao cô cũng đang rất rảnh rỗi.
“ Theo những gì chị đúc kết được từ mấy bộ phim thần tượng, tiểu thuyết vài năm gần đây, chị nghĩ việc mày đi “quen" với thằng nhóc Thiên Vũ là hoàn toàn đúng đắn. Sự việc sẽ xảy ra theo motif tình cũ không rủ cũng tới. Ờ thì cứ cho là mỗi mình mày đơn phương những cũng có thể cho là hai đứa bây “ tình trong như đã mặt ngoài còn e" đi.Thế rồi bùm một cái, kết thúc vô cùng bất ngờ. Nữ chính sau khi đã khiến cho nam chính quay về với mình thì hung hăng đã anh ta rồi ôm tiền bỏ theo cô gái khác, à nhầm, chàng trai khác. Còn nam chính thì ân hận, khổ sở, bi thống, ưu thương. Vừa mất cả tiền lẫn tình, buồn lòng đi nhảy sông tử tự. Đúng lúc đó, nữ phụ xuất hiện ngăn cản nam chính, vẻ mặt thâm tình thổ lộ lòng mình: I love you. Thế rồi lại tiếp tục một màn nữ theo đuổi nam, khóc tới khóc lui, theo tình tình chạy chạy tình tình theo. Trải qua biết bao nhiêu sóng gió, anh ta rốt cuộc cũng nhận ra mình yêu nữ phụ. Kể từ đó hai người họ sống hạnh phúc bên nhau, mãi mãi không chia lìa. The end.”
An Ny: “...hình như có gì đó sai sai thì phải?” Sao cô đang từ nữ chính mạnh mẽ, bản lĩnh sau n lần bị vùi dập của phim đài loan thoắt cái đã biến thành nữ phụ tuyệt tình, thâm độc làm nổi bật tình cảm xúc động của nam nữ chính trong phim thần tượng rồi?!
Rèm cửa đều được kéo ra. Trừ bỏ mấy màu sắc linh tinh của đồ vật thì còn lại toàn là một màu tím nhạt. Chỉ nhìn sơ qua cũng đủ biết chủ nhân của căn nhà này là một người bị cuồng màu tím.
Chiếc quạt điện phà phà thổi luồng không khí mát lạnh phả ra khắp phòng khách. Tấm ảnh trong album dưới ánh sáng càng trở nên thêm rõ ràng.
An Ny từ từ ngồi dậy. Ngón tay thon dài trắng như ngọc niết niết lên mặt ảnh. Chỉ là một tấm ảnh chụp tập thể lớp bình thường nhưng lại lưu giữ cả một khoảng thời gian vui vẻ nhất ở thời cấp hai của cô. Buồn cười thay, cô ngỡ rằng mình đã quên, quên những kỉ niệm đó, quên Hoàng Thiên Vũ. Thế nhưng chỉ cần một ai đó vô tình nhắc tới thôi, lồng ngực cô liền uất nghẹn đến mức không thở nổi.
“ Thiên Vũ nói, ông ấy sẽ không thích bất kì ai cả.”
“ An Ny à, bà nên bỏ cuộc đi.”
“ Thiên Vũ thật sự không thích bà đâu!”
Năm ấy, cô mặc kệ bao lời can ngăn của Ý Lan, ngây ngây ngốc ngốc chạy theo người đó.
Thành tích học tập bởi vì nghỉ nhiều nên không thể theo kịp bạn bè, cô ngày ngày đi đến ngồi cạnh Thiên Vũ, năm nỉ cậu ta giúp mình giải bài tập.
Cậu ta thường xuyên thức khuya chơi game đến sáng, thành ra đến trường đều hay ngủ gật trong lớp. Cô vụng trộm lúc mọi người chăm chú nghe giảng, lén lén ngắm cậu ta cả một ngày.
Ý Lan nói, Thiên Vũ thích con gái tóc đen dài, mặc đồng phục tươm tất, gọn gàng. Cô vì vậy mà về nhà nhuộm lại đầu tóc hai ba màu của mình về lại màu đen truyền thống, váy đồng phục đã bị cắt ngắn liền vứt hết, thay mới tất cả. Ngày ngày chăm chỉ đến trường, ngày ngày từ miệng Ý Lan nghe được những chuyện xưa từ cậu ta. Không phải cô chưa từng nghi ngờ giữa Ý Lan và Thiên Vũ có cái gì đó khác thường. Nhưng chính Ý Lan từng khẳng định giữa hai người bọn họ là bạn thân, không có gì hết. Cô liền rất tin tưởng, bởi vì cô và Nguyễn Phong cũng như vậy.
Nhà cô và Thiên Vũ cách nhau rất gần. Thế nên cô không đi xe đạp nữa, mỗi ngày đều canh giờ ra về để có thể đi chung với cậu ta, dù rằng cô phải đi cách cậu ta rất xa, rất xa.
Thích cậu ta là bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Cô thực sự không còn nhớ rõ nữa.
Có thể là năm ấy cô là học sinh cá biệt trong lớp chọn, cậu ta lại là người giỏi nhất của lớp chọn.
Cô vì thành thích hạng bét mà bị giáo viên chê trách đủ điều, cậu ta lại là người duy nhất trong lớp được nêu tên biểu dương.
Tính cách cô rất thờ ơ, ít khi chú ý đến ai. Trong những tháng ngày nổi loạn đầy cô độc, lẻ loi đó, cô nhìn thấy cậu ta, người con trai vô cùng tốt đẹp nhưng cũng lại vô cùng cô đơn. Hai kẻ cô đơn gặp nhau, chung một nỗi cô đơn.
Có thể là vì năm ấy tới ngày thi toán cô không biết làm bài. Cậu ấy bỏ qua hết tất cả quy tắc tự đặt ra cho mình, giựt giấy thi của cô rồi tự hoàn thành tất cả bài trống. Khi cô tức giận giựt lại, cậu ta chỉ im lặng kéo bài mình dịch qua cho cô nhìn.
Có thể là vì năm ấy trời mưa rất to, cô ngồi dưới gốc cây bàng mặc nước mưa tầm tã xối lên người mình, quật cường không rơi một giọt nước mắt. Cậu ta không biết cô gặp chuyện gì, vẫn là bộ dạng im im lặng lặng đứng chịu mưa bên cạnh cô.
Thế nhưng cái khoảnh khắc cậu ta đứng chắn trước mắt Bùi Ý Lan, dùng ánh mắt đề phòng để nhìn cô, mọi tình cảm, tín nhiệm của cô đối với hai người bọn họ liền tan biến trong tích tắc.
Nguyễn Phong bảo cô quá cố chấp. Khi ấy bọn họ còn nhỏ, làm sao có thể suy nghĩ thấu đáo để quyết định mọi việc được? Biết đấu họ có nổi khổ riêng thì sao? Chẳng phải mọi người ai cũng đều có thói quen bảo vệ bản thân mình trước tiên sao? Bà cũng vậy mà An Ny?!
Cô theo thói quen mỉm cười. Vậy chúng ta như bây giờ đã lớn lắm rồi à? Ông đã từng nghe qua câu “ trẻ con thì không biết nói dối “ chưa? Giống tôi ư? Xin lỗi, bọn họ không xứng. Cái kiểu người khi bạn bè gặp chuyện liền bỏ chạy để tự bảo vệ mình, Vũ An Ny tôi không cần!
Nguyễn Phong lại hỏi, còn Thiên Vũ thì sao?
Cô bật cười khô khốc. Chị họ tôi nói rất đúng. Yêu sớm chẳng phải là loại chuyện hay ho gì!
Cô dù sao cũng là một cô gái. Dù có mạnh mẽ, kiên cường cỡ nào cũng sẽ có lúc yếu mềm. Cô thà rằng không yêu ai cả cũng không muốn là người thứ ba đứng trong tình yêu tam giác nửa vời. Huống hồ Hoàng Thiên Vũ liệu có thích cô không? Lúc ấy, cô thực sự rất muốn biết. Nhưng bây giờ, có biết thì cũng có ích gì?
Có những thứ một khi đã mất đi thì không thể nào lấy lại được nữa.
Vũ An Ny từng dùng 453 ngày để chờ cậu ta sớm đã mệt mỏi, đã buông tay rời đi từ lâu rồi!
Cô giờ đây đã không còn là cô gái ngây thơ, tin tưởng vào những câu chuyện cổ tích có hậu nữa rồi.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thả lỏng mình nhớ về khoảng thời gian trước kia, dùng cả một ngày trời để sờ lên vết sẹo trong trái tim mình.
“ Thế đã nói rõ với đám Thiện Mỹ chưa?” Tường Vy thở dài hỏi.
“ Không cần thiết. Bọn họ giỡn được mấy ngày rồi sẽ chán thôi.” An Ny ung dung đáp. Thi xong rồi, để cho bọn họ kiếm chuyện để động não cũng tốt. Đỡ phải tối ngày léo nhéo làm phiền cô.
Chỉ thấy Tường Vy tiếp tục thở dài ngao ngán. Không biết duyên phận giữa mấy đứa này có thực sự đã chấm dứt rồi hay không đây! Đời người, sợ nhất là chữ ngờ.
Buổi tối, Tường Vy trong lúc dọn dẹp nhà cửa thì thấy một đống giấy tờ toàn chữ là chữ trên bàn của An Ny. Cô tùy tiện lướt mắt nhìn qua.
Hoàng Nam Thành, sinh ngày 14 tháng 2 năm 199X ở Mỹ, năm 200X đổi quốc tịch Việt Nam…
Cái gì đây nhỉ?
“ Chị đang làm gì đó?” Cửa phòng tắm bị một người đá ra.
Tường Vy chỉ chỉ đống giấy tờ trên bàn.
“ À, đó là thông tin cá nhân của những học sinh xuất sắc nhất trường.” An Ny vừa lau đầu, vừa nói.
“ Sao nó lại ở chỗ mày?”
“ Đoàn trường nhờ em đem mấy cái này nhập lên mạng.”
Vẻ mặt Tường Vy khinh khỉnh hỏi:
“ What? Bộ hết người rồi hay sao mà tới lượt mày?”
An Ny: “…em tốt xấu gì cũng là phó Bí thư đoàn trường mà.” Vả lại trong đống giấy tờ đó cũng có thông tin cá nhân của cô.
Tường Vy thay cô sắp xếp gọn ghẽ lại đống giấy tờ lộn xộn, lại dùng khăn lau sạch mặt bàn một lần. Đang lúc An Ny tưởng rằng chị họ sẽ cứ im lặng như vậy thì bỗng nghe được một câu hỏi:
“ Mày không còn thích Thiên Vũ thật à?”
“ Thật.” Cô trả lời rất nhanh. Phải nói sao đây?! Thích hay không thích cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Trời bên ngoài đang mưa rả rich. Ngồi trong phòng vẫn còn nghe được tiếng lộp độp ở mái tôn. An Ny lúc nhỏ rất thích mưa. Nhưng kể từ sau năm lớp tám thì rất nhiều sở thích đã thay đổi. Cô…ghét những ngày trời mưa. Không vì sao cả, chỉ đơn giản là ghét thôi!
Trong lòng ai chẳng có một tòa thương thành!
An Ny mặc kệ mái tóc rối bù chưa khô hẳn bên vai, mở cửa phòng chạy ra ngoài hiên. Cô giơ tay hứng lấy những giọt mưa trong suốt, cảm nhận khối nước lạnh lẽo vỡ tan trên da thịt.
Vết sẹo trên trán sớm đã mờ đi theo năm tháng. Giờ phút này lại bỗng nhiên nhói đau hơn bao giờ hết.
Ba à, con thật sự rất nhớ ba! Dẫu cho con đã đánh mất kí ức toàn bộ kí ức trước kia nhưng con vẫn thật sự, thật sự rất nhớ ba!
Ba đi rồi, ai thương con đây?
Địa vì, tiền tài gì đó, cô chưa từng để đến mấy thứ đó. Cái cô muốn chính là một người có thể ở bên cạnh cô những lúc cô yếu đuối nhất.
Con người ta, một khi biết mình không bao giờ có được thứ gì đó, đôi lúc sẽ buông ra hai chữ “không cần.”
Tường Vy chẳng biết đã đi tới từ lúc nào. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy những đám mây mù xám xịt, chậm rì rì mở miệng:
“ Trước đây chị còn tưởng người mày thích là Hoàng Nam Thành, hóa ra cuối cùng lại là Hoàng Thiên Vũ.” Đúng thật là, thứ vĩnh viễn không thể đoán trước được chính là lòng người.
“ Chị họ, hình như em đã thích một người.”
“ Hả? Mày nói gì cơ? Mày thích ai?”
“ Bạn cùng lớp của em. Cậu ấy tên là Thiên Vũ.”
Thế sự đổi thay, cô gái nhỏ ngây thơ ngày xưa giờ đã không còn.
“ Thực ra thì, em rất ngưỡng mộ Hoàng Nam Thành.” Khóe môi An Ny bất giác cong lên.
“ Ngưỡng mộ?” Tường Vy có vẻ như rất kinh ngạc. “ Thằng ngốc ấy thì có gì để mày phải ngưỡng mộ?”
An Ny im lặng chừng ba giây: “ Anh ta…là người rất nổi bật.” Nổi bật đến mức khiến cô e ngại tới gần. Chàng trai dáng vẻ phóng khoáng, ngang tàn luôn nở nụ cười nửa miệng nhàn nhạt đó, không hiểu sao mỗi lần trông thấy anh ta, đầu óc cô liền trở nên trống rỗng. Trái tim cũng nhè nhẹ nhói lên, nhẹ đến nỗi cô chưa kịp nhận ra thì nó đã biến mất rồi.
May mắn là, lần này cô đã nhận ra.