Editor: D Ẹ O
“Hả?” Phó Điềm khó hiểu hỏi lại, cậu nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn hỏi nghiêm túc, chẳng hiểu sao nam nhân nhà mình khi không lại ăn bậy dấm chua, Phó Điềm mặc kệ hắn, hất tay hắn ra trở về phòng.
Sở Hướng Thiên bị bỏ lại phía sau, sờ sờ cằm, hắn cảm thấy tiểu thiếu gia không đáp ý là cam chịu, chẳng qua do cậu ngượng không muốn nói.
Mấy ngày sau, Phó Điềm phát hiện bạn thổ phỉ nào đó cứ có vẻ thần thần bí bí, Phó gia đóng cửa từ chối tiếp khách, không còn khách khứa đến quấy rầy, người rảnh rỗi nhất Phó gia không ai khác ngoài Sở Hướng Thiên.
Hồi trước lúc Phó Điềm bận bịu, Sở Hướng Thiên rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ yên lặng ngồi bên cạnh cậu đọc thoại bản, chờ khi Phó Điềm xong việc, cả hai sẽ cùng đi dạo hoặc ăn cơm, nhưng mấy ngày nay cậu chẳng thấy mặt mũi tăm hơi hắn đâu cả.
Hễ Phó Điềm cứ lơ đi chút là y như rằng hắn lại chạy đi đâu mất.
Tuy lòng cậu ôm nghi vấn nhưng lại không tiện hỏi, dù sao Sở Hướng Thiên cũng lớn rồi, đâu thể cả ngày dính bên cậu mãi được, nếu cậu mở miệng hỏi thì lại có vẻ mình nhỏ nhen quá.
Tình trạng này kéo dài mãi đến tận ngày sinh nhật của Phó Điềm.
Mười lăm tháng Chạp, ngày sinh nhật 17 tuổi của Phó Điềm.
Sáng sớm tinh mơ thức dậy, Phó Điềm đã bị mỗ nam nhân chặn môi trằn trọc hôn một hồi lâu, Sở Hướng Thiên chơi xấu đè lên người cậu, ý vị thâm trường nói, “Em lớn thêm một tuổi nữa rồi.”
Phó Điềm vẫn đang mơ ngủ chưa tỉnh hẳn, cậu bị hắn đè khiến trực giác nảy lên một tia cảnh giác trước nguy hiểm, cố dùng sức đẩy hắn ra, khàn khàn nói: “Dậy rửa mặt.”
Ngày hôm nay nam nhân dễ dãi đến lạ, chỉ hôn cậu thêm một chặp rồi đàng hoàng đứng dậy, mặc xiêm y cho cậu.
Sửa soạn xong, vừa lúc bọn Lý Khánh Niên cũng cầm theo quà kéo đến gõ cửa.
Tuy nói sinh nhật không phải ngày trọng đại gì nhưng cậu vẫn mời bọn Lý Khánh Niên đến náo nhiệt chút cho vui. Phó Hữu Cầm đích thân xuống bếp làm mì trường thọ, Phó Thư Nguyệt thì đào bình hoa mai tửu nàng ủ mấy năm trước lên, để mọi người chè chén một phen.
Phó Điềm ăn xong mì trường thọ, mọi người đồng thanh chúc mừng, rót một ly rượu đầy đặt ngay trước mặt cậu, Phó Điềm cũng không từ chối, bưng chén ực một hơi uống cạn.
Đều là thanh thiếu niên nên chẳng mấy chốc bầu không khí đã rộn ràng hẳn, Phó Điềm cũng bị bọn họ ảnh hưởng, bất tri bất giác đã uống không ít, choáng váng đỡ trán, cười ha ha nhìn bọn họ nháo.
Chỉ có Sở Hướng Thiên là điềm tĩnh ngồi một chỗ, trông hắn chẳng có vẻ gì gọi là say cả, không chỉ vậy còn chuốc say luôn cả Lý Khánh Niên – người duy nhất từ nãy đến giờ còn tý ty phần tỉnh táo, sau đó hắn sai hạ nhân tha mấy con ma men này đi nghỉ ngơi, an bài ổn thỏa rồi mới bế tiểu thiếu gia đã say khướt về viện.
Phó Điềm thấy người mình bắt đầu nóng lên, cậu khó chịu nhích tới nhích lui trong lòng nam nhân như con trùng bảo bảo, Sở Hướng Thiên ôm chặt lấy cậu, bất đắc dĩ nói: “Đừng quậy.”
Tiểu thiếu gia đã say nào có chịu nghe lời, vươn tay nhéo nhéo má hắn, hung dữ hỏi, “Quà của em đâu?” Người ta tặng đều tặng cả rồi, chỉ còn mỗi Sở Hướng Thiên vẫn chưa có đưa.
“Em ngoan đi, chớ lộn xộn, đợi chốc ta sẽ dẫn em đi xem.” Sở Hướng Thiên dỗ cậu, hắn không ôm người về phòng mà ngoặc thẳng sang Đông viện.
Đông viện là nơi trước kia Sở Hướng Thiên từng ở, song từ khi hắn thành công trèo được lên giường tiểu thiếu gia thì không còn qua đó ở nữa.
Mà hiện tại nó lại có chỗ hữu dụng.
Ôm cậu đặt xuống giường mềm, Sở Hướng Thiên quay người đóng kỹ cửa, chắn không cho gió lạnh xộc vào phòng.
Trong phòng không thắp đèn, Sở Hướng Thiên móc hộp quẹt ra, châm từng ngọn nến một.
Trong phòng là một gốc đào nhỏ do hắn tự làm, từng cành hoa chiếc lá đúc bằng đồng trông rất sống động, mà ngay tại nụ hoa đào nở rộ chính là những cây nến đỏ rực, khi lửa được thắp lên, cây đào trổ bông như đang tỏa sáng.
Phó Điềm say vù vù cũng bị ánh nến chói tỉnh, mơ mơ hồ hồ hé mi nhìn thử, đập vào mắt là cây đào sáng rực rỡ. Chống người ngồi dậy, Phó Điềm chầm chậm đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Gian phòng này, mà cũng không hẳn là “Gian phòng”, trông nó giống một hoa viên trong nhà hơn, đâu đâu cũng bày đầy hoa lá rợp phòng, chỉ chừa đúng một lối đi nhỏ, bởi khí trời giá lạnh, trên đường nhỏ còn trải một lớp thảm nhung dày, cho dù dùng chân trần cũng sẽ không thấy buốt.
Hai đầu thảm nhung, một đầu là Phó Điềm nằm trên nhuyễn tháp, còn đầu kia là một gốc đào bằng nến.
Sở Hướng Thiên đang bận rộn thắp “hoa đào”, Phó Điềm ngồi dậy, trên mặt bỗng xoẹt qua một xúc cảm mềm mại, cậu nghiêng đầu, chỉ thấy ở chân nến dạng hình hoa là những dải lụa sặc sỡ đủ màu sắc.
Trên mấy dải lụa hình như còn có cả chữ viết, cậu bắt lấy một cái, nương theo ánh nến nhìn thử, phát hiện trên ấy là một bài thơ tình.
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện kết nhánh liền đôi…”
Thơ tình sầu triền miên, sến đến độ cậu nổi cả một tầng da gà, tỉnh hẳn cả rượu. Cậu trảo thêm hai dải nữa, cũng đều viết thơ tình.
Đầu óc hỗn độn dần hoạt động, tầm mắt Phó Điềm rơi trên bóng lưng nam nhân nhà mình.
“Những thứ này là gì vậy?”
“Quà cho em, thích không?” Nam nhân lại gần ngồi xuống trước mặt cậu, những dải lụa sặc sỡ theo bước chân hắn nhẹ đung đưa, thực ra nhìn bề ngoài thì cũng đẹp song khi nghĩ đến mấy dải lụa kia toàn những bài thư tình thì Phó Điềm lại cảm thấy như có một trận gió lạnh từ đâu lùa về, rợn hết cả gáy.
Phó Điềm im lặng rồi vẫn im lặng, dù sao cũng là tấm lòng thành của người thương, trái lương tâm một lần cũng chẳng sao.
Sở Hướng Thiên đắc ý: “Ta chuẩn bị mấy ngày nay đấy, em thích là tốt rồi, nhưng tiếc là trời giờ lạnh quá. Bằng không đặt ở hoa viên hẳn sẽ đẹp hơn.”
Phó Điềm: “…”
Cậu bị dọa đến nói không nên lời, vô thức bắt lấy một dải lụa đào, lắp bắp hỏi: “Thơ, thơ trên đây… Là anh viết?”
“Ừ.” Sở Hướng Thiên quỳ một chân trên đất, độ cao vừa khớp ngay trán cậu, “Ta không biết làm thơ… Nên sai người kiếm chút bài thơ hay rồi chép lên thôi.”
Tâm Phó Điềm cũng mềm nhũn, vừa nghĩ đến cảnh nam nhân bày vẻ mặt thiếu kiên nhẫn cầm bút lông nghiêm túc chép từng bài thơ lên dải lụa, cậu lại cảm thấy cái thứ sên sến trước mặt lại đáng yêu đến lạ.
Sở Hướng Thiên như có như không chạm khẽ môi cậu, lẩm bẩm nói: “Về sau hằng năm ta đều làm vậy tặng em chịu không?”
“…” Phó Điềm tâm vừa nhuyễn đến rối tinh rối mù chợt cứng đờ, không lập tức đáp ngay mà chỉ hàm hàm hồ hồ hỏi: “Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện chép thơ tặng em?”
Sở Hướng Thiên nhíu mày, mất hứng nói, “Lần trước ta có hỏi em rồi còn gì.”
Lần trước… Phó Điềm rặn nửa ngày mới sực nhớ hôm tiễn Chu Truyện Thanh đi hắn có úp úp mở mở hỏi cậu một câu.
Lúc đó Phó Điềm lười không thèm đáp, không ngờ hắn lại hiểu nhầm thành cậu ngầm thừa nhận.
Phó Điềm dở khóc dở cười, như ăn phải quả nho chín, tâm vừa chua lại vừa ngọt.
“Vậy sao anh không hỏi em thêm một câu nữa?” Phó Điềm chủ động câu lấy cổ hắn, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh nến như ẩn chứa cả một bầu trời đêm.
Sở Hướng Thiên bị cậu mê hoặc, sáp lại hôn cậu, mập mờ hỏi, “Hỏi gì nào?”
“Hỏi em có thích anh làm vậy không.”
Sau một nụ hôn triền miên, Sở Hướng Thiên chậm rãi áp cậu lên nhuyễn tháp, nghe lời hỏi, “Vậy em có thích ta làm vậy không?”
Phó Điềm sáng mắt, nhổm dậy đè hắn xuống, còn mình ngồi hẳn trên người hắn, cúi người mổ lên môi hắn một cái, “Yêu lắm.”
“Cho dù anh không giỏi thi từ thơ ca, không giống thư sinh đầy đầu lãng mạn, đôi lúc lại hung ác còn hơn cả thổ phỉ em cũng yêu.”
Sở Hướng Thiên hô hấp cứng lại, đè cậu xuống mút hôn, đoạt đi thần trí cậu.
Phó Điềm nằm úp sấp trên người hắn, cảm nhận trái tim đập thình thịch của hắn, chủ động mở miệng phối hợp hắn cướp đoạt.
Góc lò sưởi chập chờn bập bùng cháy, những tia lửa nhỏ lách tách bay lên không trung, khuếch tán khắp bốn phía, ấm áp cả phòng.
Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng, mà đám thực vật nhỏ vẫn yên lặng nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được nửa, nhỏ giọng xì xào.
“Nóng quá, tui ngạt chết mất thôi.”
“Sao cứ nhất thiết phải nhét chúng ta vô đây nhỉ? Ôi cánh hoa đáng thương của tui.”
Bỗng một thanh âm non nớt chen vào, “Hai nhân loại kia đang làm gì vậy?”
“Giao phối đó mà.” Một bụi hoa ‘sõi đời’ đáp, vừa mở miệng đã dọa bé bông nhỏ sợ điếng người, “Nhân loại cứ thích giao phối trước mặt chúng ta vậy đấy, ta nhìn quá nhiều rồi, bọn họ cứ tưởng chúng ta sẽ không biết gì đâu.”
Thanh âm non nớt lắp bắp hỏi, “Nhân, nhân loại cũng sẽ kết hạt ra hoa sao ạ?”
“Theo cách nói của nhân loại thì là sinh con mới đúng.” Bụi hoa già sửa lời.
“…”
Phó Điềm bất đắc dĩ bị buộc thoát khỏi trạng thái ý loạn tình mê, gắt gao kéo quần áo đã bị ai kia nới lỏng, mềm giọng cầu xin: “Đừng, chờ một chút…”
Sở Hướng Thiên khó hiểu, chỉ nghĩ cậu đang thẹn thùng, hắn dịu dàng an ủi: “Ta có dược ngọc mà, chuẩn bị kỹ… Ừm, sau đó sẽ không đau đâu.”
Mặt Phó Điềm đỏ lên, dùng sức lắc lắc đầu, bên tai là tiếng đám hoa cỏ bàn tán xôn xao ngày càng lớn, cậu cắn răng xấu hổ nói: “Chúng nó đang nhìn.”