Edit + Beta: D Ẹ O
Sau khi khế đất được quan phủ phê duyệt xong, Phó Điềm gọi người đại diện của cả ba điền trang sang.
Vốn ba điền trang đều có quản sự riêng, nhưng sau khi đất được bán cho Phó Điềm, quản sự nhà ai đều về cả nhà nấy, bỏ lại mỗi nhóm tá điền sống dựa vào điền trang để nuôi gia đình hoảng sợ không biết phải làm sao.
Tá điền: Điền lĩnh canh, nông dân cày thuê cho địa chủ.
Người đại diện được cử ra toàn những lão nông đức cao vọng trọng, những lão nông dân thuần phác khi gặp Phó Điềm cũng không làm kiêu, cung kính nhận vị chủ nhân mới. Thấy vậy, thái độ của Phó Điềm cũng thân thiện hơn.
Hỏi thăm tiền lời hằng năm, phát hiện thu hoạch cũng không nhiều nhặt gì, thậm chí còn kém hơn cả điền trang ở Tứ Phương trấn.
Đặc biệt là cái điền trang của Lý gia, khó trách sao Lý gia cứ vội muốn tiễn nó đi.
Cũng may Phó Điềm mua đất không đặt hy vọng nhiều vào số lượng thu ban đầu, cậu chủ yếu chỉ muốn mua ba miếng đất liền nhau, bởi kênh đào trong tương lai sẽ chảy qua cả ba mảnh ấy.
Nghe ba lão nông báo cáo xong, Phó Điềm trầm ngâm hồi lâu, cậu nói: “Vụ thu năm nay cũng đã kết thúc, bây giờ đang là thời gian nhàn rỗi, vừa hay có thể tranh thủ đào mương máng trong mùa đông này.”
“Đợi khi kênh đào hoàn thành, chúng ta có thể tưới hoa tiêu dễ dàng hơn.”
“Chuyện này…” Các lão nông chần chừ nói: “Thưa cậu chủ, giờ đã sắp sang mùa đông rồi, mọi người còn phải lên núi kiếm thêm lương thực đem đi bán để còn có tiền ăn tết, nếu giờ mà để họ đào mương, vậy chẳng khác nào…” Dồn họ vào con đường chết.
Tuy ông không nói hết, nhưng vẻ mặt ông đã biểu lộ ý cực lực phản đối.
Ban đầu, theo luật lệ thì các điền lĩnh canh chỉ được giữ lại một phần lương thực đủ nuôi gia đình, còn toàn bộ đều phải giao nộp cho địa chủ. Năm nào sản lượng thu hoạch kém có khi còn bị cắt xén cả phần của bản thân. Vậy nên hàng năm, sau khi kết thúc vụ thu, mọi người sẽ cùng nhau lên núi săn bắn rồi đem bán kiếm chút tiền để còn ăn Tết.
Mà hiện giờ chủ nhân mới lên thay, thấy mọi người nhàn rỗi lại muốn nghiền ép, đây rõ ràng là đang muốn tuyệt đường sống của đám nông nô họ mà!
Đối mặt với thái độ phẫn uất, giận mà không dám nói của các lão nông, Phó Điềm mơ hồ ý thức được là do bản thân sơ suất, cậu hỏi: “Hằng năm mọi người phải nộp bao nhiêu cho phía điền trang?”
Con số họ đưa ra còn cao hơn Phó Điềm nghĩ.
Lông mày nhíu lại, cậu chậm rãi nói: “Có lẽ là do ta chưa nói rõ, nếu bây giờ đã đổi thành ta làm chủ, vậy thì quy củ ở điền trang cũng phải đổi. Làm việc cho ta, sản lượng thu hoạch hàng năm sẽ được trích ra hai phần mười để phân cho các tá điền. Nếu bội thu, có thể sẽ được phân thêm, ngược lại cũng tương tự vậy.”
“Chuyện này…” Mấy lão nông hai mặt nhìn nhau. Đã nhiều năm rồi, xưa nay bọn họ chưa từng nghe có địa chủ nhà nào ra tay hào phóng đến thế. Hai phần mười lượng thu hoạch lận đấy! Cứ cho là chia theo đầu người thì mỗi người được chia cũng không ít đâu.
“Cậu chủ nói thật sao?” Lão nông run rẩy hỏi.
“Đương nhiên.” Phó Điềm cười nói: “Cơ mà sản lượng năm nay thực sự quá tệ, sẵn dịp ta đang có một loại giống mới, sang năm mọi người cứ lấy giống ấy mà trồng, còn bây giờ, thì tính chuyện đào mương trước đã.”
“Về phần việc này, ta cũng không để mọi người phải làm không công đâu, bao ăn bao uống, kèm theo cả tiền lương.”
Niềm kinh hỉ như bánh bao trên trời lũ lượt rớt xuống, mấy lão nông vui sướng không kể siết, liên tục gập người nói cảm ơn: “Cảm tạ cậu chủ! Cậu chủ thực nhân hậu!”
“Chờ khi ta về Nam Minh quận, sẽ phái hai quản sự đến đây quản lý, còn chuyện gì thì cứ nói với họ.”
Các lão nông cao hứng vô cùng, không có bất cứ bài xích nào với việc cử quản sự tân nhậm đến, trước khi đi họ vẫn liên tục cảm ơn Phó Điềm. Vốn tưởng chủ nhân mới là công tử bột cái gì cũng không hiểu, lúc đầu bọn họ cũng thấy hơi thấp thỏm, nào ngờ lại may mắn gặp được một vị chủ nhân giàu lòng nhân ái!
Chờ khi các lão nông đã đi hết, Sở Hướng Thiên mới bước ra từ sau tấm bình phong, đứng xoa bóp vai cho cậu, “Khi nào mình lên đường?”
Bọn họ ở đây đã gần nửa tháng, cũng đến lúc nên về rồi.
“Mai về.” Phó Điềm nói: “Mình đi lâu quá mà, còn không mau về nương sẽ lo.”
“Vậy để ta đi bảo Đại Phúc thu thập hành lý.” Miệng hắn thì nói vậy, nhưng tay lại mon men di chuyển xuống dưới hông người yêu, ôm cậu tựa vào lòng, “Thiếu gia à, đêm nay ngài có muốn thị tẩm không nào?”
Phó Điềm sợ run người, không biết tên này lại nổi lên cái thú xấu xa gì nữa đây, đẩy tay hắn ra, cậu bĩu môi rầm rì: “Có ngày nào mà anh không thị tẩm đâu?”
Sở Hướng Thiên nở nụ cười, nhấc cậu ôm khỏi ghế, “Đêm nay vẫn chưa…”
…
Nghỉ ngơi một đêm, sang hôm sau hai người đến chào từ biệt Liễu Thanh và Nhiêu Khứ Niệm.
Nhiêu Khứ Niệm nghe thấy bọn họ sắp phải đi, y lưu luyến không rời. Từ ngày có thể đi lại được đến nay, y thường hay thích tìm đến chỗ Phó Điềm cùng ngâm thi thư, tư tưởng của cả hai khá đồng điệu, y cơ hồ đã xem Phó Điềm như tri kỉ.
“Nhanh vậy? Sao không nán lại thêm vài ngày nữa? Ta nghe Liễu Thanh bảo cửa hàng gạo vẫn chưa sắp xếp xong mà.”
“Chuyện cửa hàng thì cứ từ từ, không phải vội.” Phó Điềm cười trêu y: “Nhiêu huynh nếu thấy tâm tình không vui mà muốn đi giải sầu, hoan nghênh huynh sang Tứ Phương trấn, cứ đến Phó gia tìm ta.”
Sau vụ này, quan hệ giữa Nhiêu Khứ Niệm và Liễu Thanh đã dịu đi hẳn. Liễu Thanh phát hiện y thích mềm không thích cứng, thường xuyên giả bộ đáng thương khiến y phải mềm lòng, dằn vặt đến độ Nhiêu Khứ Niệm chịu không nổi, cứ hay sang oán với Phó Điềm, bởi vậy nên bây giờ Phó Điềm mới lôi ra trêu y.
“Ừ, ta nhớ mà.” Nhiêu Khứ Niệm lại nghiêm túc đáp ứng, có cơ hội nhất định y sẽ sang.
Liễu Thanh đứng bên cạnh giật giật ống tay áo y, mà y chẳng thèm đoái hoài đến, chỉ lo ngóng trông nhìn về phía Phó Điềm, rất chi là không nỡ xa người bạn tri kỷ mới quen thân này.
Sau khi từ biệt họ, Phó Điềm và Sở Hướng Thiên lên xe ngựa, cũng giống như lúc khởi hành, lộc cộc mà về nhà.
******
Lúc về tới nơi đã sang ngày thứ ba, trời còn tờ mờ sáng, trên đường chỉ le que mấy sạp hàng rong đang dọn quán chuẩn bị mở cửa.
Lính canh cổng nghe thấy tiếng gõ cửa, biết là xe ngựa của Phó Điềm thì bắt đầu cao hứng reo lên, “Thiếu gia trở về!”
“Ngươi tên gì?” Được Sở Hướng Thiên đỡ xuống, Phó Điềm dở khóc dở cười hỏi.
Chẳng biết lính gác cổng vui mừng về điều gì, vội vàng mở cửa nghênh đón họ vào nhà.
Tiếng reo của lính canh có vẻ vang, chẳng mấy chốc Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt đã chạy ra đón.
“Nương, con về rồi đây.”
“Aizz…” Đã nửa tháng không gặp, Phó Hữu Cầm ôm cậu vào lòng, dùng sức vỗ lên lưng con trai, “Đi lâu vậy mà còn không biết đường viết thư về cho mọi người đỡ lo.”
Phó Điềm ngạt thở đến đỏ mặt, dùng sức giãy dụa thoát khỏi lòng bà, “Vốn con cũng đâu có định ở đó lâu đâu, tại do còn chút chuyện nên mới phải trì hoãn thêm vài ngày thôi mà.”
“Lúc đệ không có ở nhà, ngày nào nương cũng lải nhải suốt thôi.” Phó Thư Nguyệt nói: “Lỗ tai ta nghe đến sắp đóng kén luôn rồi này.”
Phó Điềm gãi gãi mặt, bảo Đại Phúc lấy quà cậu mua được xuống đưa cho mọi người, tuy chỉ toàn những món đồ chơi nhỏ khá mới lạ, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng thắng ở chỗ nó thú vị.
Sở Hướng Thiên đứng ở một bên, nhìn tiểu thiếu gia được “chúng tinh phủng nguyệt”, ánh mắt trở nên ám trầm.
Chúng tinh phủng nguyệt: Đám sao vây quanh mặt trăng, ý chỉ được mọi người chào đón.
“Thôi, tụi con về viện dọn đồ trước đây.” Phó Điềm bỗng mở miệng gọi Sở Hướng Thiên, tự nhiên kéo lấy tay hắn, nói với Phó Hữu Cầm.
Phó Hữu Cầm sững sờ, hành động của cậu quá mức tự nhiên khiến bà không kịp phản ứng, chỉ “Ừ” một tiếng cho có lệ.
Khác với mẹ, Phó Thư Nguyệt tâm tư cẩn thận hơn, nhìn hai người họ dắt tay nhau mà đi, nàng bắt đầu mơ hồ ngộ ra điều gì đó.
Mãi khi bị lôi về đến đông viện, Sở Hướng Thiên mới kinh ngạc thoáng nhướn mi, giơ bàn tay đang bị tiểu thiếu gia nắm lấy lên, “Em đang nắm tay ta.”
“Đúng rồi.” Phó Điềm chớp chớp mắt, vô tội hỏi, “Anh không cho dắt sao?”
Sở Hướng Thiên trầm mặc, nhất thời không biết là cậu đang làm bộ hay không hiểu thật, gần đây tiểu thiếu gia càng ngày càng nghịch ngợm, cuối cùng hắn chỉ bất đắc dĩ thở dài, “Được chứ, em muốn dắt bao lâu cũng được hết.”
“Em đi thay đồ đây.” Thấy hắn đã đáp lời, Phó Điềm lập tức buông lỏng tay, cười tít mắt nói.
Sở Hướng Thiên: “…”
Thu thập xong hành lý, đã đến giữa trưa, Phó Hữu Cầm cao hứng, đặc biệt xuống bếp làm vài món Phó Điềm thích ăn, mọi người cùng nhau quây quần ăn một bữa cơm.
Đến chiều, Phó Điềm sang thư phòng xử lý công chuyện tồn đọng hai tuần nay. Lúc cậu không ở nhà, công việc tạm thời giao cho Phó Cát đứng ra quản thay, có việc quan trọng thì báo cáo cho Phó Hữu Cầm, bây giờ cậu đã trở về, đương nhiên phải báo cáo lại với cậu.
Trên phương diện làm ăn, Phó Điềm quản lý đã được một thời gian nên giờ xử lý mớ giấy tờ cũng nhanh, phê xong hết công văn, cậu vặn mình cho đỡ mỏi, tiện mồm hỏi: “Lúc ta không có ở đây, trong phủ có xảy ra chuyện gì không?”
“Trong phủ thì không.” Phó Cát chần chừ nói: “Nhưng… Văn Bác Lễ chết rồi.”
Ngay hôm trước, trong Văn phủ bỗng truyền đến tiếng khóc thất thanh, mọi người nhốn nháo đi gọi đại phu, nhưng bệnh của Văn Bác Lễ đã đến giai đoạn cuối, có là Hoa Đà còn tại thế cũng chưa chắc đã cứu được, đêm hôm ấy người cũng mất.
Hoa Đà: Thần y nổi tiếng vào đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Sang hôm sau, Văn gia bắt đầu mở đám tang, trước hẵng còn làm ầm ĩ mà giờ thái độ của Văn Tắc Minh lại khá khác thường, đã vậy còn không thèm báo tin cho Phó gia, bọn họ cũng chỉ đơn giản xem như không biết gì.
Phó Điềm giật mình ngẩn ngơ, “Nhanh vậy sao…”
Phó Cát cẩn thận hỏi: “Ngài… có muốn đến viếng không?”
“Thôi khỏi.” Phó Điềm lắc đầu, “Khi còn sống dầu gì cũng đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, phụ tử mà như hai kẻ thù, bây giờ ông ta đã chết, việc gì phải làm bộ làm tịch cho nhọc lòng.”
Chỉ mong kiếp sau ông ta có thể làm một người tốt, Phó Điềm thầm nghĩ.