Edit + Beta: D Ẹ O
Tháng chín, ven đường hoa quế nở, những đóa hoa bé nhỏ thẹn thùng núp mình sau tán lá, tỏa hương nồng nàn thơm ngát.
Ngày 2 tháng 9, ngày các thí sinh trên toàn Đại Sở mong đợi nhất.
Yết bảng khoa cử hàng năm đều có sự góp mặt của mùi hoa quế, bởi vậy mọi người liền gọi nó là “Hoa Quế Bảng”. Ngày hôm đó, toàn bộ Tứ Phương trấn, thậm chí là cả Nam Minh quận trở nên náo nhiệt hẳn.
Phó gia cũng không ngoại lệ. Tuy không hi vọng gì nhiều, nhưng những ngày tháng qua Phó Điềm đã cố gắng ra sao Phó Hữu Cầm đều biết rõ, do vậy, hừng sáng ngày yết bảng, bà lập tức sai hạ nhân đến Nam Minh quận chờ tin tức.
Hạ nhân được cử đi mãi không thấy về, Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt đều lo lắng, cứ trông mong nhìn về phía cửa, ba mẹ con cùng ngồi trong đình uống trà, mà chỉ mỗi Phó Điềm là còn tâm ngồi phẩm trà.
“Sao chẳng thấy đệ sốt ruột chút nào hết vậy?” Vỗ lên tay cậu, Phó Thư Nguyệt cười nói.
Phó Điềm cong môi cười, vẫn bình thản thong dong, “Thi cũng thi xong rồi, giờ có ngồi sốt ruột cũng đâu thay đổi gì.”
Phó Thư Nguyệt hừ nhẹ, “Đệ thì giỏi rồi, hại mỗi ta và mẫu thân ngồi sốt ruột.”
Nghe hai đứa con cười đùa, Phó Hữu Cầm cũng bật cười theo, còn đang định mở lời thì chợt thấy Phó Cát vội vã chạy vào, ông kêu lên: “Phu nhân, thiếu gia! Đậu rồi! Đậu rồi! Thiếu gia đậu thật rồi!!!”
“Đậu?!” Phó Hữu Cầm đứng bật dậy, không thể tin nổi, “Đậu thật rồi?!”
Phó Cát cũng cao hứng, mồ hôi công sức thiếu gia nhà ông phải bỏ ra cuối cùng cũng đã được đền đáp, ông thở hổn hển xác nhận: “Không thể nhầm được! Tên thiếu gia đứng hàng thứ tám! Chính Lai Phúc đã tận mắt thấy, cậu ấy có ghi lại cả rồi đây.”
Vội vàng bắt lấy tờ giấy từ trong tay ông, khi Phó Hữu Cầm thật sự nhìn thấy hai chữ “Phó Điềm” ở hàng thứ tám, đôi môi mới nở nụ cười, viền mắt bắt đầu đỏ hoe.
“Hữu Linh giỏi quá!” Phó Hữu Cầm vừa khóc vừa cười ôm lấy Phó Điềm hãy còn đang ngơ ngác vào lòng.
“Đưa ta xem thử.” Phó Điềm cũng không dám tin, tuy bao nỗ lực cậu đổ ra mấy tháng trời là thật, nhưng Phó Điềm chưa từng dám mơ mộng viễn vông rằng mình có thể đậu thật, mà hiện giờ tin vui lại đột ngột giáng xuống, khiến tự cậu cũng cảm thấy hoang mang.
Có tên mình thật này!
Cả nhà đều vui, sau lại có hạ nhân chạy vào bẩm rằng có quan sai đến báo tin vui. Tại chính đường, quan sai cũng đeo dải hồng trù trước ngực, vừa nhìn thấy Phó Điềm liền nói câu chúc mừng.
Phó Cát hiểu ý đưa tiền lì xì, quan sai khách khí đưa văn thư trong tay cho cậu.
Xong nhiệm vụ, quan sai nhanh chóng rời đi, công việc ngày hôm nay vẫn còn dài.
Văn thư được buộc bằng dây đỏ, mỗi một thí sinh đậu tú tài đều sẽ nhận được một lá văn thư giống vậy, như một minh chứng cho thân phận tú tài.
Để Phó Cát cất kỹ văn thư vào hộp gỗ, Phó Hữu Cầm nói: “Đem nó đến đặt trong từ đường đi.”
Phó gia đời đời làm nghề kinh thương, tuy sở hữu gia sản kếch xù, nhưng chỉ mình Phó Điềm là ngươi đầu tiên trong dòng tộc đỗ đạt công danh, đã là chuyện vui thì nên chia sẻ để tổ tiên chung vui.
“Chỉ đỗ tú tài thôi mà nương.” Phó Điềm bất đắc dĩ. Ở cái giếng nhỏ Tứ Phương trấn thì ít thật đấy. Vậy còn ở đại dương? Thử phóng tầm nhìn ra toàn Đại Sở xem nào, nhân tài đâu có thiếu, một tú tài nhỏ nhoi đã là cái gì đâu.
Phó Hữu Cầm lại không đồng tình: “Phó gia ta thì chỉ có mỗi mình con thôi.”
“Đây là chuyện vui lớn, ít nhất phải mở tiệc linh đình ba ngày, còn phải phát gạo ban phúc nữa, nhà ta nên ráng làm việc thiện, biết đâu chừng tổ tiên phù hộ sau này ta lại rước được thêm một cử nhân về.” Phó Hữu Cầm bỏ đi vẻ trầm ổn tao nhã thường ngày, bà vui vẻ liệt kê một tràng nhiệm vụ giao cho Phó Cát, “Đừng tiết kiệm làm gì, đây là chuyện đại sự, chúng ta phải làm cho thật long trọng.”
Phó Điềm: “…”
******
Tin Phó thiếu gia đỗ tú tài lan khắp trấn, không ít người đã tận mắt thấy quan sai tiến vào đại môn Phó gia.
Trước khi đi thi Phó Điềm rất kín tiếng, trừ người trong nhà ra không còn ai biết, bây giờ yết bảng, như một viên đá rơi vào hồ nước tĩnh lặng, dậy sóng cả mặt hồ.
Tới cửa chúc mừng, ngỏ ý làm mai… Ngưu quỷ xà thần gì cứ đua nhau mà đến.
Phó Điềm đóng cửa miễn tiếp khách, còn Phó Hữu Cầm thì khác, thân thiện đến lạ, phu nhân nhà ai ghé bà cũng tiếp, gặp ai chịu khen Phó Điềm nức nở không chừng còn được bà giữ lại Phó gia ăn một bữa cơm.
Nhưng vui thì vui vậy thôi, đối với những bà mai ông mối đến thăm hỏi chuyện kết hôn, Phó Hữu Cầm không từ chối thẳng thừng cũng chẳng đáp ứng ai, bà chỉ nói “Còn tùy vào duyên phận.”
Trong thư phòng, Phó Điềm ngồi nghe Đại Phúc hót, nào là tiểu thư nhà ai lớn lên xinh như hoa, tiểu thư nhà ai tinh thông cầm kỳ thư họa, tiểu thư nhà ai ôn nhu hiền hòa lại thạo việc nhà… Đại Phúc ưa náo nhiệt, hai ngày này hắn theo Phó Cát đón khách cũng nhiều, hóng được không ít chuyện, đợi hồi về phòng là lít chít bên tai Phó Điềm như máy hát.
Phó Điềm nghe muốn nổ não.
Năm nay cậu còn chưa tới 17 tuổi, nào có ý định đón dâu đâu, hơn nữa… Hơn nữa cậu cũng không muốn kết hôn, vừa nghĩ tới cảnh phải kết hôn với mấy nữ nhân xa lạ ấy, cậu lại thấy phiền chán khác thường.
Lăn lăn trên nhuyễn tháp, tiểu thiếu gia mặt ủ mày chau thở dài, mọi người trong phủ ai cũng dạt dào vui vẻ mà bận tới bận lui, còn nhân vật chính là cậu thì lại thanh nhàn nhất.
Không cần cắm mặt học mỗi ngày, chuyện cửa hàng điền trang đã có quản sự lo, Phó Điềm không có chuyện gì làm cả ngày cứ nằm mốc trong phòng, một tý thú vui đốt thời gian cũng chẳng có.
Bán dựa vào nhuyễn tháp, giơ tay lật bừa hai trang của một quyển thoại bản, tẻ nhạt ném nó qua một bên, trang sách bị băng phiến thổi loạn. Phó Điềm liếc mắt nhìn băng phiến, lại bắt đầu nhớ đến “ai kia” mãi vẫn chưa chịu về.
Đã buồn còn thêm phiền.
Lúc “ai kia” mới đi cậu cũng tức lắm chứ, Sở Hướng Thiên lừa cậu cả một quãng thời gian dài mà đến một câu giải thích cũng chẳng có, đã vậy còn dám không từ mà biệt. Lúc cậu ra khỏi trường thi mong đợi bao nhiêu, thì khi lên xe không thấy người đâu thâm tâm lại phẫn nộ và oan ức bấy nhiêu.
Vậy mà cái người đã chọc cậu, đồng thời là người luôn nguyện ý dỗ cậu ấy lại biến mất tăm. Cục tức trong tâm theo thời gian cũng đã xẹp, mới đầu Phó Điềm còn nghĩ chờ ngày Sở Hướng Thiên trở về, cậu sẽ cho hắn biết thế nào là lợi hại. Ngóng trông thêm vài ngày, vẫn không thấy hình bóng người ấy đâu, Phó Điềm bắt đầu nghĩ quẩn, hắn sẽ không về nữa sao?
Cứ mỗi lần nghĩ vậy, lòng cậu như bị ai thít chặt, tức giận đã không còn, chỉ còn là oan ức, cùng một tia sợ hãi mơ hồ.
Tâm tình mãi rối bời, Phó Điềm thở dài thật sâu, cậu nghĩ cứ ngồi đợi không vậy cũng không phải biện pháp hay, đứng dậy sửa sang quần áo, chạy qua bên khách viện.
Tuy dạo gần đây không còn dạy học cho Phó Điềm nữa nhưng Chu Truyện Thanh vẫn mặt dày ở lại Phó gia.
Sở Hướng Thiên đi rồi, Phó Điềm cứ hở nhìn thấy cái gì có liên quan đến hắn là lại bắt đầu nổi quạu, vậy nên để mình không bị vạ lây, Chu Truyện Thanh rất tự giác tránh mặt Phó Điềm.
Bây giờ Phó Điềm chủ động đến tìm mình, Chu Truyện Thanh kinh ngạc không thôi.
Phó Điềm bước tới trước mặt y, mím môi thấp giọng nói xin lỗi, cứ cho là cậu không vui đi, thì cũng không nên giận chó đánh mèo với Chu Truyện Thanh vậy được.
“Không cần khách sáo thế.” Chu Truyện Thanh nói: “Dù gì cũng là do bọn ta sai trước.”
Hai người ngồi dưới tàng cây trò chuyện, Phó Điềm bối rối hồi rồi vẫn hỏi, “Các ngươi… Là người của triều đình sao? Làm quan?”
Chu Truyện Thanh không do dự gật đầu, “Ừ.”
Phó Điềm trầm mặc, như đang tiêu hóa tin tức mình vừa nhận được. Chu Truyện Thanh vốn tưởng cậu sẽ hỏi chuyện ở đô, nào ngờ lại nghe cậu hỏi: “Vậy… Hắn có còn về đây nữa không?”
Bọn họ không phải người ở Tứ Phương trấn, Sở Hướng Thiên đâu còn lý do gì để về đây nữa, chuyện cậu lo lắng nhất như vừa kiếm được câu xác nhận, Phó Điềm mờ mịt bất an đến khôn cùng.
“…” Chu Truyện Thanh tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cậu, có phải y hoa mắt nên nhìn lầm rồi không, Phó Điềm đã không tức mà còn tỏ ra lo lắng!
Lo lắng Sở Hướng Thiên một đi không trở lại!
Như một nhát xuyên tim, Chu Truyện Thanh vốn ôm tư thái ngồi xem cuộc vui giờ phải bưng ngực oán thầm cùng là người với người cả mà sao ông trời lại bất công đến thế, cứ hễ có chuyện tốt lành gì là đều bị cái tên Sở Hướng Thiên kia hưởng hết, lòng đau ai thấu đâu.
Nhưng y nào có gan dám ngáng chân Sở Hướng Thiên, kẻo về hắn gặt lông, nghiêm túc đáp: “Hắn nhất định sẽ trở về.”
“Có thể do ở Khánh Dương xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới khiến hắn phải trì hoãn nên chưa về được, chờ khi xong chuyện, hắn nhất định sẽ trở về.” Bởi nơi này còn có người hắn thích.
Chiếm được câu trả lời khẳng định giúp trấn an cảm xúc thấp thỏm không yên trong lòng Phó Điềm, cậu cong môi nở một nụ cười, nhẹ nhàng “Ừ” đáp lại y.
Phó Điềm rời đi, Chu Truyện Thanh vẫn ngồi than ngắn thở dài, ước ao ghen tị với sự may mắn như người trời của Sở Hướng Thiên, hỡi ôi bao giờ mình mới rước được tức phụ nhi về cho nhị lão nhà mình đây hả ông trời ơi.
Bước khỏi khách viện, tâm trạng Phó Điềm thanh thản hơn, ra ngoài kiếm bạn giải sầu. Mấy bữa không vui, Lý Khánh Niên có tới tìm cậu mà cậu chẳng chịu gặp, bây giờ vui lên rồi, cũng nên kiếm “oán phụ do bị chồng bỏ” Lý Khánh Niên chơi thôi.
Xét thấy trong nhà không còn chuyện gì nhiều, quyết định xách cả Đại Phúc đến Lý gia.
Ông bà họ Lý nhiệt tình đón tiếp Phó Điềm, trên trấn đã đồn ầm lên cả, công tử nhà họ Phó tuổi còn nhỏ mà đã đậu tú tài, tiền đồ vô lượng, không chừng mai sau còn có thể đỗ đạt trạng nguyên, không tin cứ ngẫm mà xem, trạng nguyên nhà ai chẳng đậu tú tài từ năm 16 tuổi!
Nếu thật vậy, thì ngày sau Lý gia cũng có thể được hưởng chút ánh hào quang không chừng!
Vợ chồng họ có ba người con trai, lão đại và lão nhị đều là những đứa nhỏ thông minh, không cần bận tâm mấy, còn lão tam là con trai sinh khi về già, nên họ mới cưng nó, báo hại giờ thằng bé đã lớn đầu rồi còn ngơ ngơ ngác ngác, mãi ham chơi thích tụ tập với đám hồ bằng cẩu hữu không có chí hướng.
Mới đầu nghe Lý Khánh Niên bảo nó là bạn với công tử họ Phó bọn họ còn không tin, con nhà mình sao mình tự hiểu lấy, Lý Khánh Niên chạy đến Phó phủ suốt, mà có thấy Phó Điềm đi chơi với nó được mấy lần đâu.
Hai vợ chồng còn đang khẽ bàn nhau hay giờ mình cũng nên tìm cho thằng con một vị phu tử nghiêm khắc về dạy nhỉ, thì chợt Phó Điềm đến bái phỏng.
Lý Khánh Niên nhìn Phó Điềm như nhìn đấng cứu thế, bấu víu lấy cậu không chịu buông tay, “Hữu Linh, ngươi nói hộ ba mẹ ta dùm đi, đọc sách cũng cần có đầu óc mới học nổi, tổ tiên mấy chục đời nay có ai thi công danh đâu, khi không tự dưng giờ bắt ta đi học ta chịu sao nổi!”
Lý mẫu tức giận, vỗ cái độp lên lưng cậu nhóc, “Cái thằng này! Ăn nói đàng hoàng vào!”
Lý Khánh Niên tìm Phó Điềm hai bận mà không gặp, cậu nhóc bị cha mẹ cấm cửa nhốt trong nhà, bị đối xử như tiểu thư ngỗ nghịch nhà nào không chịu lấy chồng, không được bước chân ra khỏi cửa, mà cậu nhóc lại là người có tính tình hoạt bát hiếu động, bị cầm tù thế này không nghẹn chết mới lạ.
Lý Khánh Niên nháy mắt lia lịa ra hiệu cho Phó Điềm, khóe miệng Phó Điềm giật giật, cười nói: “Bá mẫu, con đến tìm Khánh Niên có chút chuyện.”
Lý mẫu thân thiện chào đón, “Được được được, các con cứ tán gẫu đi, để ta bảo hạ nhân mang điểm tâm lên cho, con thích ăn gì nào?”
Phó Điềm khách khí nói ăn gì cũng được, Lý mẫu cười tươi như hoa mà đi.
Lý Khánh Niên bấu lấy áo Phó Điềm khóc lóc, “Ngươi không biết đâu, mấy ngày nay ta sống mà như đã chết!!”
“Cùng là người với nhau mà sao lại đối xử với ta ác độc đến thế, không cho ra khỏi cửa thì thôi, đã vậy rồi còn cấm không cho ta ăn điểm tâm, chê ta béo, ngươi nói thử coi, ta béo hồi nào?” Lý Khánh Niên bấu bụng mỡ thương tâm hỏi, “Ta béo lắm sao?!”
Phó Điềm: “…” Ừ thì…. Béo, béo thật mà.