Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

“Làm sao ngươi biết?” Văn Điềm ngờ vực nhìn hắn, trên mặt lộ rõ vẻ không tin tưởng.

Sở Hướng Thiên câu môi, cười đểu, “Muốn biết không?”

Văn Điềm thành thật gật đầu, tuy cậu vẫn nghi ngờ Sở Hướng Thiên thân làm thổ phỉ thì sao lại biết được chuyện của quan nhưng tò mò thì cứ tò mò thôi, nghe cũng đâu có mất miếng thịt nào.

Ai dè Sở Hướng Thiên lại vỗ đầu cậu, cười tít mắt: “Sau này ngươi ắt sẽ biết.”

“…”

Văn Điềm tức giận trừng to mắt, nhìn khuôn mặt cười đến thô bỉ của hắn mà nghiến răng ken két, ngứa răng muốn cạp cho hắn một phát.

Mà nghĩ mình đánh không lại người ta nên đành thôi, hận thù trừng trừng hắn như muốn dùng mắt khoét một lỗ trên người tên vô sỉ nào đó, Văn Điềm hậm hực phất tay áo quay đầu bỏ đi.

Chu Truyện Thanh bước ra từ trong gian phòng gần đó, nhìn mà ê cả răng, “Đang yên đang lành ngươi cứ trêu người ta làm gì vậy?”

“Ngươi không thấy lúc cậu nhóc trừng to mắt nhìn ngươi rất đáng yêu sao?” Sở Hướng Thiên sờ sờ cằm, hồi tưởng lại điệu bộ ban nãy của cậu, hai má phồng lên, đuôi mắt khẽ nhếch, con ngươi vừa đen lại vừa sáng, chỉ kém nước dựng thẳng lỗ tai mà thôi.

Nghĩ rồi tự bật cười một mình, Sở Hướng Thiên cười đến thô bỉ nhìn bao gợi đòn.

Chu Truyện Thanh: “…”

Văn Điềm vùng vằng tay áo thở phì phò đi về nhà, lúc bước qua một tiệm sách thì dừng chân, quyết định ghé vào trong coi thử.

Chủ quầy vẻ mặt tươi cười ra chào đón, hỏi cậu muốn tìm loại sách gì.

Sách trong cửa hàng rất đa dạng, cả ba mặt tường đều là giá sách, chất đầy những loại sách khác nhau, mới cũ đều có cả.

Văn Điềm tùy tiện nhìn lướt sơ qua, thấy hoa cả mắt, nhưng rồi lại ôm tâm lý không cam lòng, thầm siết chặt tay, cắn răng hỏi chưởng quầy nếu muốn tham gia khoa cử thì nên mua những loại sách gì.

Chưởng quỹ lần đầu tiên thấy có người hỏi như vậy, ông ta quái dị nhìn cậu, lòng thầm nghĩ chắc lại là công tử nhà giàu ăn chơi không chịu học hành đây mà, thử thăm dò một câu: “Tứ thư Ngũ kinh công tử đã học qua chưa?”

Văn Điềm ngơ ngác gật đầu, “Phu tử đã từng dạy.”

Phó gia từng cho cậu đi học, nhưng do cậu từ nhỏ đã không thích đọc sách, hồi đó lại ham chơi, bẵng đi mấy năm vẫn nhất quyết không chịu học, Phó Hữu Cầm cũng không bắt ép, dứt khoát mời phu tử về nhà dạy, Văn Điềm chẳng nghe lọt được nhiêu chữ nhưng Văn Thư Nguyệt thì ngược lại, trở thành tài nữ nổi tiếng gần xa.

Nghĩ đến quãng thời gian ngu muội khi trước, Văn Điềm hối hận không thôi, bây giờ muốn quay đầu chẳng biết còn kịp không nữa. Từ cái ngày cậu gặp Văn Tắc Minh, trong lòng bắt đầu xuất hiện ý nghĩ này, chẳng vì cái gì cả, chỉ đơn thuần muốn giành lại chút công đạo cho mẫu thân mà thôi.

Cậu vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy, khi Văn Tắc Minh đỗ tú tài, Văn gia tổ chức đại tiệc kéo dài suốt ba ngày liền, ai ai cũng khen ngợi Văn công tử hậu sinh khả úy, Bạch Thụy Hà thậm chí còn huênh hoang tự đưa thiệp mời cho mẫu thân, dương dương tự đắc mời bọn họ đến dự tiệc.

Chỉ vì một vố lừa, tu hú chiếm tổ chim khách, nhìn bọn chúng sống trong sung sướng, đường đời rộng thênh thang, lại nhẫn tâm chà đạp mẹ con họ, nhấn họ chìm sâu xuống vũng bùn lầy lội, vạn kiếp bất phục.

Sự sỉ nhục này cậu mãi mãi không quên, không tài nào có thể quên.

Không phải chưa từng hận ông trời quá bất công, nhưng khi tỉnh táo lại, Văn Điềm biết thực ra phần lớn cũng do cậu, do sự bất lực vô năng của cậu mới dẫn đến bi kịch như vậy. Phàm nếu cậu không chịu thua kém, cũng tài giỏi như ai thì chắc đã có thể mang mẫu thân và tỷ tỷ đi tha hương lập nghiệp, không cần giàu sang cũng chẳng cần vinh hoa phú quý, nhưng ít nhất có lẽ mọi người vẫn có thể bình an mà sống bên nhau.

Sau khi sống lại đã xảy ra quá nhiều chuyện nên ý niệm này mới chôn sâu trong đáy lòng, mãi tận ngày hôm đó nhìn thấy Văn Tắc Minh thì sự sỉ nhục ấy, không cam lòng ấy mới một lần nữa quay trở về.

Chuyện Văn Tắc Minh có thể làm được thì cậu không tin là bản thân lại làm không được.

Siết chặt hai tay, Văn Điềm hít sâu một hơi, bỏ mặt mũi xuống, khiêm tốn hỏi chưởng quầy nên mua loại sách gì.

Chưởng quỹ vốn tưởng cậu chỉ đang ham vui, nhưng khi thấy cậu thành khẩn như vậy cũng đành nghiêm túc chỉ một vài loại sách cần mua, “Mấy loại này đều là sách căn bản, công tử cứ đem về xem trước, nếu cảm thấy đã thông hiểu thì quay lại đây, lão hủ sẽ chỉ cho cậu thêm vài loại nữa.”

Tùy tiện ôm dăm ba cuốn xếp thành chồng cao ngất, cậu thanh toán rồi gian nan ôm sách về nhà.

Để không làm kinh động đến mọi người, Văn Điềm lén lút chạy vào từ cửa sau, tuy đã hạ quyết tâm muốn học cho giỏi để thi công danh, nhưng kỳ thực cậu chẳng ôm chút hy vọng nào với bản thân cả nên mới không muốn cho cả nhà biết, hy vọng càng nhiều thất vọng lại càng sâu, nếu cuối cùng thi không đậu thì cậu biết phải giấu mặt vào đâu.

Văn Điềm thầm nghĩ, không bằng cứ tự mình học trước đã, đến hồi tham gia khoa cử rồi hẵng nói với mẹ và chị sau cũng được.

Quét dọn lại thư phòng đã đóng bụi, Văn Điềm nhàm chán không có chuyện gì làm, quyết định tự giam mình cả ngày ở đây chuyên tâm học hành.

Khi người ta quyết tâm làm một chuyện gì đó thì thời gian đối với họ trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã mười ngày trôi qua. Mấy ngày này Văn Điềm đều ở trong thư phòng đọc sách. Chợt hôm nay Đại Phúc vội vàng chạy vào báo tin Văn Bác Lễ đã trở lại.

Văn Bác Lễ trở về sớm hơn dự kiến, thả cuốn sách đang đọc dở xuống bàn, Văn Điềm đứng dậy, “Đi, đi ra ngoài xem thử nào.”

******

Văn Bác Lễ xuống xe ngựa, cảm thấy bầu không khí trong phủ hôm nay có gì đó là lạ, đám hạ nhân cứ lén lút nhìn ông ta, quét mắt một vòng, tâm phúc thường ngày lại chẳng thấy đâu, đã vậy còn thêm hai ba khuôn mặt mới.

Lông mày nhăn lại lộ rõ vẻ không vui, Văn Bác Lễ bày ra bộ dạng uy nghiêm, sẵn giọng hỏi, “Phu nhân và thiếu gia đâu?”

Hạ nhân cung kính đáp: “Phu nhân vừa ra cửa hàng, còn thiếu gia thì đang ở đông viện.”

Nghe vậy, Văn Bác Lễ càng thêm quái lạ, đã nhiều năm rồi Phó Hữu Cầm chưa từng nhúng tay vào chuyện làm ăn trong nhà, mà sao giờ lại ra đấy làm cái gì?

Chắp hai tay sau lưng đi về nội viện, Văn Bác Lễ đè xuống chút bất an tại đáy lòng, phân phó cho hạ nhân: “Kêu thiếu gia đến thư phòng cho ta.”

Ông ta vội vàng chạy từ Hoằng Pháp tự về đây là có liên quan đến Văn Điềm.

Hàng năm cứ vào dịp này ông ta lại sang điền trang bên kia ở cùng hai mẹ con Văn Tắc Minh. Bạch Thụy Hà với ông ta vốn là thanh mai trúc mã, hai người đã sớm ước định sẽ sống bên nhau cả đời, nhưng sau đó ông ta lại gặp được Phó Hữu Cầm, thấy bà tài sắc vẹn toàn, phía sau còn có Phó gia chống lưng, mà ông ta khi đó đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, nhà tranh vách đất không có lấy một đồng dính túi, vì tiền đồ, ông ta cắn răng chia tay với Bạch Thụy Hà để đi ở rể cho nhà họ Phó.

Vốn tưởng sẽ không còn được gặp lại nhau nữa, không ngờ Bạch Thụy Hà lại vẫn một lòng say mê ông ta, không chỉ không trách cứ, thậm chí còn nguyện ý không lập gia đình ở vậy chờ mình. Văn Tắc Minh bị bà ta cảm động, thu xếp một địa phương để lén lút qua lại với Bạch Thụy Hà, không chỉ vậy, ông ta còn quyết định để bà mang thai cốt nhục của mình.

Thấm thoắt mười mấy năm trôi qua, ông ta nhẫn nhục cầm cự tại Phó gia đã mười mấy năm ròng, đạt được lòng tín nhiệm của nhị lão Phó gia cùng Phó Hữu Cầm, nhưng sâu trong thâm tâm ông ta lại cực kỳ chán ghét cái nhà này, đặc biệt là Phó Hữu Cầm, nếu không phải vì đống gia sản kếch xù của nhà họ Phó, ông ta còn lâu mới thèm lấy bà, nếu không phải vì thế, ông ta đã sớm cưới được người mình yêu, chung sống cùng Bạch Thụy Hà từ lâu rồi.

Bạch Thụy Hà vừa tri kỷ lại hiểu chuyện, bất cứ chuyện gì cũng đều nghĩ cho ông ta, huống hồ bà còn sinh cho ông ta một thằng con trai xuất sắc. Nghĩ đến tiền đồ vô lượng của Văn Tắc Minh sau này, rồi đem ra so với Văn Điềm yếu ớt ương ngạnh, Văn Bác Lễ thầm lóe một tia chán ghét rồi nhanh chóng giấu nó đi.

Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc để trở mặt, Bạch Thụy Hà và quận trưởng phu nhân có quen biết với nhau, sau đó dựa vào bà ta để nối quan hệ với quận trưởng, chỉ cần có thế, ông ta sẽ dễ dàng đạt được một chức quan, sau đó thì không cần phải diễn trò thêm chi nữa.

Văn Điềm nghe hạ nhân truyền lời, rằng Văn Bác Lễ gọi cậu đến thư phòng liền biết sắp có chuyện không hay sẽ xảy ra, quả nhiên khi đặt chân vào thư phòng đã thấy Văn Bác Lễ sắc mặt không vui nhìn cậu.

Qua loa chào một câu, thậm chí ngay một tiếng phụ thân, Văn Điềm cũng không thèm gọi, trực tiếp hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”

Nhìn cậu hỗn hào với mình, Văn Bác Lễ mặt mày khó coi, tâm tình vốn không vui lại thêm chút bất mãn, “Ngươi đang tỏ cái thái độ gì đấy hả?”

“Dạy ngươi thi thư lễ nghĩa đều vứt sạch rồi phải không?!”

Ông ta nổi giận đùng đùng vỗ cái rầm lên bàn, “Chẳng trách ta vừa về đến nhà đã nghe người ta nói ngươi đi chung với mấy tên hư hỏng gây chuyện lung tung!”

Văn Điềm cúi đầu, con ngươi khẽ chuyển động, lập tức minh bạch ông ta đang có ý gì, hẳn là do Văn Tắc Minh trở về cáo trạng đây mà, ha, ông ta đang định đòi lại công đạo thay thằng con cưng sao?

Biết được nguyên do, Văn Điềm không chỉ không tức mà còn cảm thấy thực nực cười.

Cậu ngẩng đầu lên, tựa tiếu phi tiếu hỏi vặn lại: “Ồ, ai nói bậy nói bạ thế này? Bọn Lý Khánh Niên tuy có hơi ham chơi nhưng vẫn luôn biết đúng mực, oan uổng người tốt là không nên chút nào.”

Văn Bác Lễ bị cậu chọc tức ói máu, ngay cả hình tượng cũng không thèm đoái hoài đến, gào lên giận dữ: “Ngươi còn tưởng ta không biết cả đám đã làm ra chuyện gì ở bữa ngắm hoa yến à?!”

“Ngắm hoa yến?” Văn Điềm giả vờ nghi hoặc, “Ngắm hoa yến thì có xảy ra chuyện gì to tát đâu, chỉ đơn giản uống rượu ngắm hoa chứ có làm gì phi pháp đâu?”

“Ngươi!”

Văn Bác Lễ bị cậu chặn họng nói không nên lời, vỗ ngực thở hổn hển, nghẹn nửa ngày mới nói tiếp: “Ngươi với mấy thằng đó ỷ vào mình có gia thế bắt nạt bình dân bách tính, giờ còn muốn chối nữa hả?”

“Mẹ ngươi bình thường dạy ngươi thế này đây hả?!”

Văn Điềm sầm mặt, “Còn ông? Ông vì một thằng con hoang mà hỏi tội ta?” Văn Bác Lễ chửi cậu cậu còn để yên, chứ đã đụng đến mẫu thân thì không xong với cậu đâu.

Hai chữ “con hoang” như cái gai đâm vào ngực Văn Bác Lễ, ông ta nhớ đến Bạch Thụy Hà ôm con khóc nức nở, lại nhớ đến dáng vẻ khuất nhục cam chịu không dám hó hé tiếng nào của Văn Tắc Minh, cơn tức trong lòng chợt bùng lên dữ dội, giơ lấy cái chén trà quăng về phía Văn Điềm.

“Mày nói ai là con hoang?!”

Văn Điềm nhanh nhẹn né tránh, không những không tức mà còn cười, “Ta nói Văn Tắc Minh là con hoang đấy, ông điên lên làm gì? Có mẹ đẻ mà không cha nuôi, không phải dã chủng thì là thứ gì?”

Văn Bác Lễ run rẩy lấy tay chỉ vào mặt cậu, tức muốn điên luôn rồi, nhắm mắt lại, hét lớn: “Văn Cát, đem nó ra ngoài dùng gia pháp cho ta!”

Mắt ông ta đỏ kè trừng trừng nhìn Văn Điềm, lửa giận bùng bùng trong lòng khiến ông ta mất hết lý trí, hoàn toàn không quan tâm tại sao Văn Điềm lại bỗng nhiên phản nghịch đến vậy, vào giờ phút này, ông ta chỉ muốn đánh chết thằng con hư đốn này.

Văn Cát nghe tiếng thì bước vào trong phòng, nhưng không làm theo lệnh Văn Bác Lễ mà lại đứng bên cạnh Văn Điềm ngầm bảo vệ cậu.

Đằng sau ông, Phó Hữu Cầm cũng từ cửa tiến vào, kéo Văn Điềm che ở sau lưng, không mảy may sợ hãi, “Muốn đánh con ta?”

Bà cười nhạo một phen, ngạo nghễ nói: “Ta coi coi ai có gan làm vậy đấy!”

“Chẳng còn chút phép tắc nào cả, dám hỗn láo với bậc trưởng bối… Đều do bà chiều nó mà ra cả đấy!” Văn Bác Lễ cả giận nói: “Con hư tại mẹ! Đến nước này rồi mà bà còn muốn bênh nó?”

“Đã là con của Phó Hữu Cầm này thì dù nó có lật trời ta cũng sẽ chịu trách nhiệm.” Phó Hữu Cầm lạnh lùng nói: “Còn ngươi, chỉ vì thằng con hoang ngoài kia mà về hỏi tội nó, vậy sao không thử cho nó một danh phận đường hoàng đi?”

Người ta thường nói “Một ngày chồng vợ tình nghĩa trăm năm”, Phó Hữu Cầm vốn cho rằng Văn Bác Lễ dù có thay lòng, thì ít nhất cũng sẽ niệm tình nghĩa bao năm qua, lúc thẳng thắn cũng sẽ nhẹ nhàng với nhau. Đã là vợ chồng thì ắt có duyên có phận, hợp thì tụ không hợp thì tán, bà vạn vạn không ngờ ông ta sẽ vì thằng con “quý hóa” mà về mắng chửi Văn Điềm.

Hai đứa bé này là nghịch lân của bà, bà tuy đã thu liễm hơn xưa nhưng vĩnh viễn không phải hạng người ai muốn bắt nạt là bắt nạt, muốn động vào con bà thì đừng mơ.

“Văn Cát, dẫn người vào đây cho ta.” Phó Hữu Cầm dắt Văn Điềm ngồi xuống, sai thị nữ sau lưng pha trà, mặc Văn Bác Lễ cứ đứng chết trân tại chỗ.

Văn Bác Lễ hoảng hốt nhìn thê tử, mấy lời vừa rồi của Phó Hữu Cầm đã quá rõ ràng, chứng tỏ bà đã biết, rằng ông ta lén nuôi tình nhân bên ngoài mấy chục năm.

Không còn tâm tư nào để nghĩ tại sao họ lại biết, Văn Bác Lễ chỉ theo bản năng muốn giải thích, “Cầm nương, bà hãy nghe ta nói…”

“Các ngươi mau thả mẹ ta ra!” Một thanh âm trẻ tuổi xen vào, Văn Tắc Minh bị gô lại, bị hạ nhân lôi xềnh xệch vào trong, Bạch Thụy Hà tuy có khá hơn chút đỉnh nhưng vẫn bị hai tên to tráng ấn vai giữ hai bên, đẩy bà ta bước về phía trước.

Nhìn hai mẹ con bị ép quỳ trên đất, đầu óc Văn Bác Lễ vốn đã không tỉnh táo liền trực tiếp nổ tung.

“Ngươi, các ngươi…”

Ông ta quay người nhìn Phó Hữu Cầm, rồi lại nhìn Bạch Thụy Hà đang bị ép quỳ trên đất, bà ta yên lặng rơi lệ. Thấy thế, ông ta tức đỏ kè mặt mũi, nhưng vì đuối lý nên chẳng thấy chút uy nghiêm nào, “Các ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy hả, còn không mau cởi trói?!”

Hạ nhân khoanh tay lẳng lặng đứng đó, không một ai nghe theo.

Bạch Thụy Hà quỳ bệt dưới đất lệ rơi đầy mặt, thê lương gọi một tiếng “Văn ca”, rồi lại cúi đầu tiếp tục khóc.

Văn Bác Lễ cảm thấy lòng ngực nghẹn ứ, ông ta run run nửa ngày, nỗ lực bình phục tâm tình cuồn cuộn dậy sóng, nói với Phó Hữu Cầm: “Cầm nương, bà nếu có tức thì cứ mắng ta đánh ta, hà tất phải làm chuyện bẽ mặt như vậy?”

“Huống hồ đều là người cùng một nhà, người ngoài mà biết họ lại cười chê.”

“Nói vậy là ngươi đang gián tiếp thừa nhận mình lén nuôi tình nhân?” Đặt mạnh chén trà xuống, phát ra một tiếng “cạch” thanh thúy, Phó Hữu Cầm chỉ vào hai mẹ con nọ.

Văn Bác Lễ hít sâu một hơi, không phủ nhận.

“Ta kết hôn với bà cũng đã hơn 20 năm, nhưng ta cũng nợ Thụy Hà, mẹ con bọn họ đâu được vào cửa, sao bà phải nổi giận như vậy?”

Phó Hữu Cầm khẽ cười, dùng ánh mắt xa lạ mà nhìn ông ta, bà nhẹ giọng nói: “Văn Bác Lễ, ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, đây là Phó gia, chứ không phải họ Văn nhà ngươi!”

“Phụ thân không muốn ngươi vì ở rể mà lòng sinh khúc mắc nên trước khi lâm chung người mới quyết định sửa “Phó phủ” thành “Văn phủ”, đồng thời để Hữu Linh và Thư Nguyệt theo họ ngươi. Chỉ có bấy nhiêu thôi mà ngươi đã mơ tưởng rằng tất cả đều thuộc về ngươi sao?”

Sắc mặt bà đột ngột trầm xuống, “Ngươi tưởng rằng khi biết ngươi nuôi tình nhân ta sẽ cắn răng nhẫn nhục cho qua chuyện sao?”

Văn Bác Lễ mặt mày tái mét, vẻ nhã nhặn nho nhã biến mất sạch, chỉ còn lại một thân thô bạo tàn ác và phẫn uất.

Đúng vậy đấy! Đúng vậy đấy! Ông ta ghét nhất những lúc nhìn Phó Hữu Cầm cao cao tại thượng như vậy đấy, vào đêm tân hôn ông ta cũng đã từng động lòng, nghĩ sau này mình sẽ đối xử tốt với bà, nhưng mà bà vẫn mãi mang cái bộ dáng như đang ban ân cho mình khiến ông ta tức muốn điên.

Thử hỏi xem ông ta làm sao mà chịu cho nổi?

Mà bây giờ Phó Hữu Cầm lại bày ra cái bộ mặt đó khiến ông ta không tài nào nhịn được, phảng phất như cố gắng nhiều năm của ông ta chỉ toàn là uổng phí, bà vẫn là đại tiểu thư cao quý năm nào, còn ông ta vẫn hoàn là một thư sinh nghèo kiết xác hủ lậu.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Văn Bác Lễ cũng tỏ thái độ, tự ý đỡ người dậy, ông ta đứng bên mẹ con Bạch Thụy Hà, tỏ rõ lập trường của mình.

Nhận thư hòa ly đã chuẩn bị sẵn từ trong tay thị nữ khẽ đặt lên bàn, Phó Hữu Cầm nhàn nhạt nhìn ông ta, “Ký đơn hòa ly, từ nay về sau hai người đôi ngã.”

Bà trào phúng nhìn Bạch Thụy Hà, “Ngươi muốn cưới ai thì nhớ mà làm cho to vào nhé.”

Văn Bác Lễ không ngờ bà lại quyết tuyệt đến như vậy, trừng trừng nhìn đơn ly hôn trước mặt nửa ngày không nói nên lời.

Mà chuyện cũng đã, nếu còn dây dưa thêm nữa cũng chẳng có ích gì, Phó Hữu Cầm vỗ vỗ tay Văn Điềm, hai mẹ con cùng đứng dậy dắt nhau rời đi.

Trong thư phòng chỉ còn lại ba người nhà Văn Bác Lễ.

Văn Bác Lễ siết lá đơn, sắc mặt xanh xanh trắng trắng, đáy lòng chợt hiện lên một nỗi hối hận không nói thành lời.

Bạch Thụy Hà quan sát vẻ mặt của ông ta, giơ tay che mặt, nhỏ giọng khóc sụt sùi. Bà ta cố ý lựa chuẩn góc độ, lộ nửa bên gò má tái nhợt lại hao gầy khiến người ta thương tiếc.

Văn Bác Lễ đè xuống buồn bực trong lòng, đưa tay đỡ bà ta dậy, dịu dàng nói: “Hôm nay đã để bà phải chịu ủy khuất rồi.”

Bạch Thụy Hà lấy khăn tay lau nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, âm thanh mang theo chút nghẹn ngào, “Là do ta không tốt, rước thêm phiền toái về cho ông.”

“Ta không trách hai người, sớm muộn gì họ cũng sẽ biết.” Văn Bác Lễ lạnh giọng nói, “Chẳng qua chỉ sớm hơn dự liệu mà thôi.”

Trong kế hoạch của ông ta thì ít nhất phải chờ đến khi ông ta leo lên được hoạn lộ thì lúc đó mới tính đến chuyện rước hai mẹ con Bạch Thụy Hà về nhà, còn Phó Hữu Cầm, nếu mà bà ta không thể sống chung được với Bạch Thụy Hà, ông ta cũng sẽ không quá tuyệt tình.

Xạo *** quen thói 

Mà kế hoạch chợt xảy ra biến cố, khiến chuyện này bại lộ sớm hơn dự kiến, Phó Hữu Cầm lại tuyệt tình hơn ông ta nghĩ, trong mắt Văn Bác Lễ ánh lên vẻ tàn nhẫn, nếu ngươi đã vô tình, thì đừng trách ta bất nghĩa.

“Thụy Hà, lần trước quận trưởng phu nhân có nói sẽ sắp xếp cho chúng ta một buổi gặp mặt, bà giúp ta chuẩn bị chút lễ vật để bái phỏng nhé, áng chừng cỡ hai ngày sau ta sẽ đi gặp ngài quận trưởng.”

Văn Bác Lễ nhẹ nhàng vỗ bờ vai bà ta, tuy nhìn thì có vẻ ôn hòa, nhưng khẩu khí lại không cho người ta chút cơ hội được chối từ.

Bạch Thụy Hà thuận theo, thấp giọng nói: “Ta rõ rồi.”

Ba người bước ra từ trong thư phòng, đám hạ nhân lướt qua bọn họ tựa như người vô hình. Văn Bác Lễ mặt mày xám ngắt, quay đầu nhìn tòa phủ này lần cuối rồi xoay người rời khỏi đây.

******

Sau khi bước chân khỏi thư phòng, Phó Hữu Cầm liền vội vã mang quản gia tiếp tục xử lý công việc, gia nghiệp của Phó gia là bao la, mấy ngày nay thừa dịp Văn Bác Lễ đi vắng bà mới chỉ xử lý được bề nổi, chứ chưa có thời gian kiểm tra lại toàn bộ số sản nghiệp. Phó Hữu Cầm tự nhận không phải người rộng lượng gì cho cam, Văn Bác Lễ đã dám nuôi tình nhân, thì sau khi hòa ly, một cắc ông ta cũng đừng hòng chiếm được chứ đừng nói một phần sản nghiệp của Phó gia.

Văn Điềm tự mình về đông viện, mấy ngày nay nơi cậu đặt chân đến nhiều nhất đó là thư phòng, vậy nên giờ đây cậu cũng theo thói quen cất bước đến nơi đó. Nhìn đống sách vở chất cao như núi, vỗ vỗ trán, uể oải nằm vật xuống bàn.

Sau khi làm to chuyện với Văn Bác Lễ, cậu cũng thấy mỏi mệt. Nhưng mà tính ra vậy vẫn hơn, nếu đem so với kiếp trước thì ít nhất cũng phải giằng co tận mấy năm liền, mà bây giờ Văn Bác Lễ vẫn chưa có thành tựu gì đáng nói, hơn nữa quyền chủ động đang nằm trong tay họ, tình thế hiện giờ cũng đang nghiêng về phía mình.

Suy nghĩ hồi lâu, Văn Điềm quyết định giao cho vài hạ nhân đi canh chừng mấy thôn lão.

Văn Bác Lễ đương nhiên nào chịu để yên như vậy được, mà ông ta lại có quan hệ qua lại với mấy thôn lão, Văn Điềm cảm thấy vẫn nên đề phòng thì hơn.

An bài xong xuôi mọi chuyện, Văn Điềm khẽ vuốt ngực bình ổn trái tim bé nhỏ đang sắp nhảy khỏi họng, vơ lấy quyển sách cầm lên đọc.

Ngày hôm sau, một hạ nhân được cậu giao nhiệm vụ canh chừng đã quay trở lại, báo rằng sáng nay Văn Bác Lễ đã lần lượt đến bái phỏng các vị thôn lão, còn về việc đã nói gì thì họ thực tình không biết, thế nhưng khi rời đi Văn Bác Lễ nhìn có vẻ rất vui.

Văn Điềm bắt đầu lo lắng, siết chặt bút trên tay, “Kêu người về đi, không cần theo dõi nữa đâu.”

Hạ nhân tuân mệnh lui khỏi thư phòng, tâm Văn Điềm bây giờ rối như tơ vò, có đọc sách cũng chẳng lọt chữ nào, cậu toan lật vở ra, định bình ổn tâm tình nhưng vừa đặt bút xuống đã run tay, quệt một vết mực dài trên trang giấy.

Tức tối quẹt bậy vài đường lên đó, Văn Điềm quăng bút sang một bên, đột nhiên đứng dậy muốn ra ngoài đi dạo.

Cậu cố gắng giao hảo với mấy lão già kia, vốn định bụng có thể xoay chuyển được thế cục, ai dè, mớ bạc của mình đều ra đi công cốc. Sự việc này khiến cậu nảy sinh một nỗi sợ không tên. Nghĩ đến kết cục bi thảm của mình đời trước, Văn Điềm siết chặt tay ngồi thụp xuống dưới đất, chôn đầu vào cánh tay, hít sâu mấy lần cố để mình không hoảng hốt, không sao đâu, hiện quyền chủ động đang nằm trên tay mình, chúng ta vẫn còn có cơ hội mà.

Kết cục đời trước như mây đen mù mịt giăng kín trên đỉnh đầu, như một cơn khủng hoảng đang dần nhấn chìm cậu, Văn Điềm há mồm cắn lấy tay mình, cố nén không cho nước mắt trực trào.

“Công tử?” Đại Phúc đứng ở cửa ngó dáo dác, do dự không dám tiến vào.

“Chuyện gì?” Văn Điềm lấy khuỷu tay lau vội lên khóe mắt, hít sâu một hơi rồi mới đứng dậy, nỗ lực để mình không lộ ra chút khác thường nào.

“Vương thôn lão có sai người đến đây, hiện đang chờ ở sảnh.”

Văn Điềm run lên, xốc lại tinh thần, vội vàng chạy ra ngoài. Nhưng vừa tới cửa thì khựng lại, chỉnh chu xong mới chậm rãi hướng về chính viện.

Người đến là gã sai vặt hầu cận của Vương thôn lão, ông ta vừa nhìn thấy Văn Điềm thì cung kính thi lễ chào cậu, sau mới chậm rãi thuật lại lời của ông chủ cho Văn Điềm nghe.

“Thôn lão nói sáng sớm nay Văn lão gia có ghé qua quý phủ, muốn mời ngài ấy giúp một tay, thôn lão niệm tình Văn công tử liền sai tiểu nhân đến truyền tin cho Văn công tử một phen, rằng ngài nghe nói Văn lão gia có chút giao tình qua lại với bên quận trưởng Nam Minh quận.”

Gã sai vặt cũng không nói Vương thôn lão có đáp ứng thỉnh cầu của Văn Bác Lễ hay không, nhưng nếu đã cho người tới báo với Văn Điềm một câu thì ít nhiều cũng đã tỏ rõ lập trường muốn bắt tay với Văn Điềm.

Khách khí nói lời cảm ơn rồi để Đại Phúc tiễn người về, Văn Điềm ngồi ở chủ vị, dùng sức xoa xoa lên mặt.

Không ngờ cậu đã cố gắng đến như vậy mà cuối cùng Văn Bác Lễ vẫn có thể cấu kết được với quận trưởng.

Mang theo tâm sự nặng nề mà đứng dậy, dự định đi tìm mẫu thân để bàn bạc, bản thân cậu bây giờ chẳng nghĩ được kế gì hay, đành nhờ mẫu thân giúp sức một phen.

Thân là người trông coi cả một quận, há có thể dễ dàng chống lại được, nếu như mà Văn Bác Lễ thật sự có thể thuyết phục quận trưởng đứng ra giúp đỡ, thì đó hoàn toàn không phải chuyện hay ho.

Mấy ngày nay, Sở Hướng Thiên bận tối mày tối mặt, nhưng cũng có nghe qua chút tin đồn, lo lắng Văn Điềm trụ không được, sau khi hết bận liền vội vã chạy về xem.

Kết quả vừa tới đông viện lại chẳng thấy người đâu, hắn vội tìm hạ nhân hỏi thăm, sau đó men theo lối cũ đi tìm cậu, vừa đi được nửa đường thì bắt gặp Văn Điềm đang quay về từ phía xa xa.

Tiểu thiếu gia cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ về điều gì, Sở Hướng Thiên gọi cậu cũng không thèm phản ứng, bởi vậy quyết định dứt khoát đứng yên tại chỗ, chờ cậu tự lại đây.

Văn Điềm cúi đầu bận suy nghĩ, nào có chú ý Sở Hướng Thiên đang đứng trước mặt, cứ thế cắm đầu mà đi, chẳng may va phải lồng ngực hắn.

“Mấy ngày không gặp, xem ra Văn công tử rất nhớ nhung Sở mỗ?”

Sở Hướng Thiên vòng tay ôm cậu, cười tít mắt trêu.

Thân hình Văn Điềm nhỏ hơn hắn nhiều lắm, đỉnh đầu vừa vặn đặt ngay cằm hắn, Sở Hướng Thiên giang hai tay ôm cả người cậu vào lòng.

Văn Điềm nhu nhu chiếc mũi đau nhức, lủi khỏi ngực hắn, tức giận quát: “Ngươi đi mà không nhìn đường thế hả?!”

Sở Hướng Thiên ngây thơ vô (số) tội đáp: “Rõ ràng là tự ngươi không nhìn đường mà.”

Văn Điềm nghẹn họng, hứ một tiếng rồi lướt qua người hắn, tiếp tục đi phần mình.

Sở Hướng Thiên lẽo đẽo theo sau cậu, “Có tin vui nè, muốn nghe không?”

Văn Điềm mặc kệ hắn, cứ thế vùi đầu mà đi, Sở Hướng Thiên đã lừa cậu quá nhiều rồi, có ngu mới để hắn lừa thêm lần nữa.

Sở Hướng Thiên thấy cậu như bé thỏ nhỏ bị chọc tức xù lông, chỉ lo cắm đầu chạy trốn. Nhưng nhìn cậu như vậy hắn lại nghĩ chắc cậu thực sự đang có việc gấp, đành im lặng đi theo sau, quyết định chờ cậu giải quyết xong rồi hẳn nói.

Đến lúc đó cậu sẽ vui lắm đây.

Vừa tới nhà chính đã nghe hạ nhân báo phu nhân đã rời nhà ra cửa hàng. Văn Điềm xoắn xuýt không biết nên ở nhà hay nên ra cửa hàng kiếm mẹ, nghĩ ngợi hồi lâu rồi quyết định đợi tối rồi gặp sau cũng được.

Dặn dò thị nữ chờ phu nhân về thì nhớ báo ngay cho cậu, Văn Điềm ủ rũ lê bước về viện mình.

Sở Hướng Thiên theo đuôi cậu về đông viện, thấy cậu trực tiếp đi vào thư phòng thì kinh ngạc không thôi, song cũng theo vào. Văn Điềm dường như đã quên mình có một cái đuôi đang lẽo đẽo đằng sau, tự giác rút một quyển sách ra ngồi đọc.

Thực ra những gì trong sách viết cậu đã nhớ hết rồi, nhưng nếu muốn hiểu hết tất cả nội dung thì lại không đơn giản, vậy cho nên cậu cố ý đọc thực chậm hiểu thực kỹ, cố gắng nhớ từng câu từng chữ, khi gặp phải vấn đề mình không hiểu thì lấy bút gạch chân đánh dấu lại, đợi tìm tài liệu rồi tra sau.

Đọc sách tuy là một chuyện rất đỗi nhàm chán nhưng khi đã nhập tâm thì lại khiến lòng mình an bình thanh thản lạ.

Sở Hướng Thiên cầm thử một quyển lật ra xem, thấy hầu như chỗ nào cũng có dấu gạch chân, bên cạnh còn kèm theo vài đoạn chú thích nhỏ, đều là những vấn đề nan giải mà Văn Điềm không hiểu nên mới ghi lại.

Vốn tưởng khi đó say nên cậu mới nói sảng, không ngờ cậu nhóc lại thực sự quyết tâm muốn đỗ đạt.

Sở Hướng Thiên ngồi đối diện cậu, lật xem tất cả đống sách đặt trên bàn rồi mở miệng hỏi, “Sao không mời phu tử về dạy?”

Văn Điềm vừa nhìn đã biết không có căn bản, nếu muốn tự học sợ sẽ rất vất vả, thuê phu tử về dạy sẽ giúp việc học dễ dàng hơn rất nhiều.

“Ta muốn tự học trước xem sao cái đã.” Văn Điềm bị hắn làm phiền, cục cằn đáp.

“Nghiêm túc muốn thi công danh?”

Văn Điềm mím môi, do dự hồi rồi vẫn gật đầu, “Có công danh vẫn tốt hơn là làm dân thường.” Chí ít những kẻ kia sẽ không dám tùy tiện ức hiếp mẹ con cậu.

Mi tâm cậu nhíu lại, khi trả lời Sở Hướng Thiên cậu rất nghiêm túc, rồi lại như sợ sệt điều gì đó, nên mới cố gắng tranh thủ cho mình một đường lui.

Sở Hướng Thiên không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ bận trước cậu chủ động đến tìm mấy thôn lão hắn đã biết cậu hoàn toàn không tin tưởng quan phủ, hoặc nói trắng ra là cậu đang kiêng kỵ.

Lén thở dài, Sở Hướng Thiên không đành lòng nhìn cậu như vậy nữa, chủ động nói cho cậu biết tin tức mà mình có được.

“Ta mới nhận được một tin, rằng quận trưởng Nam Minh quận có án tham ô, kể cả huyện lệnh hai trấn đều có liên can, Khánh Dương đã phái khâm sai đến đây tra xét.”

“Vậy nên ngươi cứ yên tâm, bọn chúng không uy hiếp được Phó gia đâu.”

Khâm sai là do hắn ép hoàng thượng cử đến đây, hắn và Chu Truyện Thanh vốn phụ trách đến nơi này để thu thập chứng cứ, nhưng quy trình phá án rất rườm rà, mà hắn thì lôi đâu ra nhiều kiên nhẫn đến thế để ngồi vờn với bọn chúng. Nếu mà dựa theo tác phong thường ngày để xử lý thì bọn chúng đã sớm rơi đầu từ lâu rồi, cần gì chứng cứ chi tốn công.

“Ngươi nói thật sao?” Văn Điềm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tin tức này đến như cơn mưa rào giữa ngày hạn, nó tới quá đúng lúc, khiến cậu khó có thể tin được.

Sở Hướng Thiên bẹo má cậu, thấy mắt mũi cậu lại bắt đầu hồng lên, vừa đau lòng lại vừa buồn cười, “Thật mà, khâm sai mượn đường phía Tây Sơn mà đi, vừa hay bị Thường Hỉ bắt gặp được.”

Văn Điềm đang sướng muốn điên rồi, nào có phát hiện ra lỗ hổng trong lời hắn, lại càng không hề nghi ngờ, nếu thật như lời Sở Hướng Thiên nói vậy thì cậu chẳng cần lo bị Văn Bác Lễ chơi cho một vố nữa, thậm chí còn ác ý nghĩ, tốt nhất khâm sai nên đến ngay lúc bắt quả tang Văn Bác Lễ đút lót rồi giam ông ta luôn đi thì càng tốt.

Nỗi sầu trong lòng bay biến hết, tuy mắt mũi vẫn đỏ ửng nhưng trên mặt lại tràn trề ý cười, cậu thực lòng thực dạ cảm ơn Sở Hướng Thiên.

Sở Hướng Thiên cười nhếch mép, “Vậy định cảm ơn ta thế nào đây?”

Văn Điềm bưng má suy nghĩ một hồi rồi thử thăm dò: “Để ta sai Đại Phúc đi dọn dẹp lại khách viện, ngươi muốn ở đây bao lâu cũng được.”

“Trên danh nghĩa của ta cũng có mấy cửa hàng và điền trang, nếu ngươi thích thì cứ chọn thoải mái.”

Cậu xoa xoa tay, không để ý thấy nụ cười trên mặt Sở Hướng Thiên càng thêm rạng rỡ, thấp thỏm nói: “Hoặc nếu ngươi muốn gì đó, chỉ cần nằm trong khả năng của ta, ta sẽ giúp ngươi đến cùng.”

Thực ngốc chết đi được, Sở Hướng Thiên nghĩ thầm, mình chỉ thuận miệng nói một câu, lại chẳng giúp gì cả, vậy mà nhóc con ngốc nghếch này lại như moi tim móc phổi dâng hết gia sản ra trước mặt tùy mình chọn.

Cười rồi lắc đầu, Sở Hướng Thiên nheo mắt lại, “Không cần phải vậy đâu, ngươi sai người chuẩn bị cho ta một phòng ở đông viện là được rồi.”

.