Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 128




Editor: D Ẹ O

Sau đại điển là yến tiệc, Phó Điềm và Sở Hướng Thiên đều là nam, không nhất thiết phải tiến vào động phòng, cả hai đều ở ngoài chúc rượu. Ngày thường Sở Hướng Thiên tụ không ít nghiệp, nay là ngày vui, mọi người đều dám cá hắn sẽ không từ chối, liền đua nhau rót rượu.

Đặc biệt là đám bạn thân Chu Truyện Thanh, đây có thể coi là một cơ hội hiếm có khó tìm để tính sổ thù cũ hận mới, không chỉ riêng Sở Hướng Thiên, ngay cả Phó Điềm cũng bị chuốc rượu. Tửu lượng của Phó Điềm không cao, mới một bình đã bắt đầu choáng, Sở Hướng Thiên không thể làm gì khác hơn là chặn rượu giúp cậu. Uống mãi, cuối cùng cả hai đều say tí bỉ nằm vật trên bàn không nhúc nhích nổi, khiến cả đám bạn thân đùa quá trớn chột dạ tha người về tân phòng.

Tân phòng là nơi Sở Hướng Thiên đã từng ở khi còn ở trong cung, khắp phòng treo hồng trù, trên cửa sổ dán chữ “Hỷ” đỏ, đốt ánh nến, ngập tràn hương vị hân hoan ngày tân hôn.

Mọi người đưa hai tân lang đã say như chết vào phòng, cũng ngại không dám nháo động phòng nữa, thi nhau chạy như điên.

Đợi bọn họ đi hết, Sở Hướng Thiên vốn say khướt nhếch mép cười, đứng dậy khóa trái cửa phòng, sau đó đốt ngọn nến long phượng to gần bằng nắm tay trẻ em.

Nến đỏ cháy bập bùng, ấm áp và vui tươi, Sở Hướng Thiên tiện tay vắt ngoại bào lên ghế, chậm rãi đi đến chỗ Phó Điềm đang ngồi dựa ở đầu giường.

Phó Điềm say, đầu óc mơ mơ màng màng, ráng lắm mới nhớ được hôm nay là ngày gì, tự ép mình phải tỉnh táo.

Sở Hướng Thiên nhìn vào đôi mắt mông lung đầy sương của cậu, tâm hắn cũng trở nên mềm nhũn, nhấc cằm cậu khẽ ấn một chiếc hôn.

Phó Điềm đáp lại trong vô thức, nơi cổ họng phát ra tiếng nức nở như thú con, Sở Hướng Thiên thoáng lui về sau, đôi mắt tối tăm nhìn vào cặp ngươi mông lung của cậu, tình ý cuộn trào.

Không được hôn thỏa thích, Phó Điềm thắc mắc ngoẹo cổ, ngón tay siết lấy vạt áo hắn, lơ mơ nói, “Động phòng…”

Sở Hướng Thiên chợt nở nụ cười, xốc chăn đỏ, bọc lấy cả hai… Nến long phượng trên bàn vẫn lặng lẽ cháy, thi thoảng bấc đèn sẽ lách tách ánh lên vài tia lửa nhỏ, một đêm nồng thoáng qua mau.

Sáng sớm hôm sau, Phó Điềm xoa eo mỏi yếu ớt oán giận, “Em đã nói không rồi mà…”

Kẻ đầu xỏ ân cần xoa eo cho tiểu thiếu gia, giọng hắn thấm đẫm ý cười, “Ừ, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Phó Điềm bất mãn đạp hắn, giục hắn nhanh lên, “Tý còn phải đi thỉnh an thái hậu… Mẫu hậu nữa đó, không mau sẽ bị muộn.”

“Mẫu hậu không quan tâm ba cái hình thức này đâu, với cả, làm gì có ai mới sáng sớm sau đêm tân hôn đã vội đi thỉnh an…” Sở Hướng Thiên chậc lưỡi, cực kỳ muốn ôm tiểu thiếu gia ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời lên cao.

Đương nhiên, Phó Điềm nào có chịu, tuy thái hậu khoan dung, nhưng cậu cũng đâu thể không biết phép tắc như thế được, dẫu sao bọn cậu cũng đang ở trong cung, ngủ đến giữa trưa mới dậy thì còn ra thể thống gì.

Sở Hướng Thiên đành phải theo, hai người cùng đến Trường Thọ cung thỉnh an.

Được cung nữ thông báo, thái hậu rất ngạc nhiên, mãi khi thấy vẻ mặt không tình nguyện của tiểu nhi tử, bà mới hiểu ra là do Phó Điềm có lòng.

Bà thầm vui mừng, uống trà Phó Điềm dâng, nghe cậu đổi giọng gọi một tiếng mẫu hậu, cảm thấy có chàng rể như vầy cũng thực thỏa mãn, bà túm người lại ngồi bên cạnh, để Vương ma ma cầm quà mà bà đã chuẩn bị đến.

Vương ma ma nâng một chiếc hộp gỗ lim đến, thái hậu nhét vào nó vào tay Phó Điềm, “Con mở ra xem thử đi, đây đều là những thứ ta được hiếu kính, con cứ chọn cái mình thích rồi để thợ trong cung đánh thành bội sức (trang sức đeo ở đai áo).”

Phó Điềm mở hộp ra, trong hộp đầy ắp những bảo thạch to nhỏ, mỗi một cái đều trong suốt bóng loáng, cái nhỏ nhất cũng phải cỡ trứng chim bồ câu.

Cậu định khước từ theo bản năng, nhưng khi nhìn nụ cười của thái hậu thì dừng lại, cậu hơi do dự, rồi vẫn ngượng ngùng tiếp nhận, “Cảm ơn mẫu hậu.”

Đuôi mắt hằn vết chân chim của thái hậu cũng chứa đựng ý cười, bà vỗ vỗ bờ vai cậu đầy vui mừng: “Con ngoan.”

Cầm lễ vật thái hậu ban, Phó Điềm và Sở Hướng Thiên cùng về Hầu phủ gặp Phó Hữu Cầm.

Phó Hữu Cầm vừa nhìn thấy bọn họ cũng bất ngờ không thôi. Phó Điềm hiểu hàm ý đằng sau đôi mắt đầy ngạc nhiên của bà, hai gò má ửng đỏ, lén lút đưa tay ra sau lưng Sở Hướng Thiên nhéo một cái đau điếng.

Sở Hướng Thiên đau đến hít hà, song lúc Phó Hữu Cầm quay đầu nhìn, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nở nụ cười gượng.

Ba người đến chính đường ngồi, Sở Hướng Thiên hiếm khi quy củ nâng chén kính trà cho Phó Hữu Cầm.

Hắn đổi xưng hô rất tự nhiên, không chút ngượng ngập nào.

Phó Hữu Cầm cười đáp, đưa hắn một hồng bao nặng trịch rồi dặn dò vài câu, sau đó ba người mới vui vẻ cùng dùng bữa sáng.

***

Sau ngày đại hôn, Sở Hướng Thiên danh chính ngôn thuận chuyển vào Khang Nhạc hầu phủ, ở tại cùng một gian phòng với Khang Nhạc Hầu. Vốn khi trước, nhiều người còn thầm suy đoán Khang Nhạc hầu sẽ “gả” vào Dục vương phủ, dẫu sao Dục vương cũng đường đường là Chiến Thần, há có thể cam tâm làm người chịu thiệt.

Đáng tiếc đã để họ thất vọng, một đạo thánh chỉ được hạ xuống, hoàng đế ban hôn, ngay cả hôn lễ đại điển cũng được cử hành trong cung, khiến biết bao người phải rớt cằm, đồng thời cũng gia tăng hiểu biết của họ về địa vị của Khang Nhạc hầu.

Trừ phi ai đó bị đập đầu, bằng không đều sẽ rõ cả hoàng thất đều đang làm chỗ dựa cho Khang Nhạc hầu.

Các thế gia tại Khánh Dương cùng xếp Khang Nhạc hầu lên ngang hàng với Dục vương—— không thể chọc. Nào ngờ chỉ mấy ngày sau, bọn họ lại nghe tin Dục vương đã cho di dời toàn bộ của cải đến Khang Nhạc hầu phủ, Dục vương phủ chính thức bị bỏ không, ngay cả quản gia vương phủ là Lý Đức Thuận cũng theo đến Hầu phủ hầu hạ.

Đây mới là điều chân chính khiến mọi người phải mở mang tầm mắt, cảm thán Dục vương quả cưng chiều người nọ như đặt ngay đầu quả tim, không nỡ để Khang Nhạc hầu phải chịu chút oan ức nào.

Các thế gia vội về dặn dò hậu bối, cố gắng tạo mối quan hệ tốt với Khang Nhạc hầu, nếu thực sự không được thì cũng đừng trở mặt, hậu quả của việc đắc tội với Khang Nhạc hầu còn đáng sợ hơn đắc tội Dục vương gấp ngàn lần.

Đương nhiên những điều trên chỉ được các thế gia ngầm lưu truyền, Phó Điềm không hề hay biết, thành hôn xong, cậu và Sở Hướng Thiên dính nhau mấy ngày, sau đó lại tiếp tục bắt tay xử lý chuyện cửa hàng gạo.

Bởi vì vụ lúa xuân đã được thu hoạch.

Hơn nửa năm nay thời tiết không hề chuyển biến theo chiều hướng tích cực, hơn sáu tháng trời chỉ đỗ hai ba trận mưa, thậm chí có nơi trời còn chưa mưa giọt nào, cũng may mấy năm trước triều định đã cho khai thông kênh đào, không ít địa phương cũng tích cực đào thông mương máng, đập nước cũng trữ được một lượng, miễn cưỡng bảo đảm mùa màng không chết héo.

Cửa hàng gạo ở các nơi lần lượt báo tin, giống lúa mới phát triển rất tốt, dù thiếu nước khô cằn vẫn trưởng thành được. Đến đầu tháng bảy, quan viên các địa phương cũng đưa tin mừng, phàm những nơi trồng loại thóc mới, đều sẽ được mùa. Đây là tin vui lớn nhất trong ba năm hạn hán!

Bách tính nơi nơi nhảy cẫng trong hân hoan, bóng tối đè nặng trên đầu vai được xua tan, được mùa tất có hi vọng, mọi nhà nâng những hạt thóc mới mừng phát khóc, không khí còn vui hơn cả ngày Tết.

Tuy nhiên, mặc dù nạn thiên tai đã được xoa dịu, nhưng phạm vi ảnh hưởng của nó quá rộng, nhóm thóc đầu tiên không phải ở đâu cũng có, vẫn còn những quận huyện hẻo lánh phải giãy dụa cầu sinh.

Hoàng thượng triệu Phó Điềm và Sở Hướng Thiên vào cung một lần nữa—— Thương lượng về 100 vạn lượng quân lương mà Phó Điềm đã cống hiến.

Trước khi đến biên quan, Phó Điềm từng nhờ cậy Phó Hữu Cầm về lại nhà cũ Phó gia để lấy vàng bạc trong mật thất quyên làm quân lương, chả là sau này thuận lợi tìm được Sở Hướng Thiên, chiến tranh cũng kết thúc, ban thưởng tướng sĩ còn lại hơn phân nửa, Sở Phượng Nguyên ngỏ ý muốn đem số tiền còn lại đi giúp dân chúng vượt qua thiên tai.

Nhưng y cũng không muốn lấy không của Phó Điềm như thế, quốc khố hiện đã cạn, y bất đắc dĩ mượn dùng, song y vẫn muốn tỏ rõ thái độ, bởi vậy mới triệu hai người vào cung một phen.

Ý của Sở Phượng Nguyên là số tiền một trăm vạn lượng sẽ được tính như cho Hộ bộ mượn tạm, ngày sau quốc khố dồi dào sẽ hoàn trả lại cho Phó Điềm.

“Số tiền ngươi quyên tặng trẫm không muốn mượn không như thế. Từ lúc hạn hán bắt đầu tới nay, Hữu Linh và cả cửa hàng gạo Phó gia đã cống hiến rất nhiều cho bách tính Đại Sở ta, thân là tấm gương của thiên hạ, sau này gạo trong cung đều sẽ được chọn mua từ cửa hàng gạo Phó gia, quan phủ các nơi cũng sẽ ưu tiên lựa chọn nơi đây.”

Y trầm ngâm một hồi rồi bổ sung: “Ban thưởng bảng hiệu “Hoàng thương Đại Sở”, miễn giảm thuế hàng năm: một thành.”

Không ngờ Phó Điềm vừa nghe xong lại lắc đầu cự tuyệt: “Một trăm vạn lượng ấy là của tổ tiên để lại, Phó gia đời đời chưa từng dùng đến, nay cống hiến để cứu giúp bách tính là chuyện nên làm, thần đệ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đòi lại.”

“Hơn nữa, cửa hàng gạo Phó gia có thể được hoàng thượng tán dương, đã là một vinh hạnh lớn lao, thần quyên số bạc đó vì muốn cứu vớt cuộc sống của dân chúng, hoàng thượng không cần phải quá bận lòng.”

Cậu nói hết sức thành khẩn, thực sự không hề có ý định đòi lại số bạc kia, Sở Phượng Nguyên nhìn cậu chăm chú, thật lâu sau mới thở dài, vỗ vai Sở Hướng Thiên, cảm thán nói: “Mẫu hậu nói quả không sai, đệ là đứa có phúc.”

Sở Hướng Thiên cười đắc ý, nắm lấy tay Phó Điềm.

Sở Phượng Nguyên cũng lười nhìn đệ đệ cười tít mắt, quay đầu ôn hòa nói với Phó Điềm: “Số bạc kia không hề nhỏ, trẫm cho ngươi năm ngày để suy nghĩ cẩn thận, Hộ bộ Thượng thư sẽ chuẩn bị giấy vay nợ kỹ càng, nếu ngươi đổi ý, thì cứ phái người đến lấy.”

“Còn nếu ngươi thực sự không cần…” Sở Phượng Nguyên cười nói: “Trẫm cũng sẽ không bạc đãi người nhà, thuế của cửa hàng gạo Phó gia được miễn thêm ba thành.”

Phó Điềm lắc đầu, “Không nhất thiết phải cân nhắc, thần đệ cảm ơn ân điển của hoàng thượng.”

Sở Phượng Nguyên bật cười, nhìn cậu nghiêm túc như thế, bất chấp ánh mắt như muốn ăn thịt người của đệ đệ, xoa xoa đỉnh đầu cậu, “Ngươi là một đứa trẻ ngoan, Phượng Chương có thể gặp được ngươi là may mắn của nó, cũng là may mắn của Đại Sở.”

Sở Hướng Thiên không nhịn nữa, hắn kéo người về, hấp tấp nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì xin phép hoàng huynh, bọn đệ về trước.”

Sở Phượng Nguyên cười híp mắt nhìn hắn, ôn hòa nói với Phó Điềm: “Nếu Hữu Linh có rảnh thì nhớ tiến cung thường xuyên, mẫu hậu hay nhắc đến đệ lắm đấy.”

Phó Điềm ngoan ngoãn “Dạ”, lại bị Sở Hướng Thiên đang cực kỳ không vui tha đi mau.

Trên đường về, Sở Hướng Thiên vò vò đầu Phó Điềm, đến mức búi tóc trên đầu cậu sắp tán loạn, Phó Điềm mới mất kiên nhẫn đạp hắn, “Anh làm sao vậy?”

Sở Hướng Thiên khịt mũi, “Đừng nghe hoàng huynh nói, không có chuyện gì thì đừng vào cung làm gì.”

Phó Điềm lơ ngơ, “Tại sao?”

Cậu và Sở Hướng Thiên đã thành hôn, cũng đã gọi thái hậu là mẫu hậu, cậu cảm thấy mình hẳn nên thường xuyên đến vấn an thái hậu mới phải, không hiểu tại sao Sở Hướng Thiên lại ăn dấm chua lung tung.

Mặt Sở Hướng Thiên vặn vèo, hồi sau mới không tình nguyện nói: “Mẫu hậu đang tính đến chuyện cho hai ta kiếm cháu.”

Phó Điềm: “…”

Cậu hoang mang trong giây lát, ngơ ngác hỏi: “Cháu gì cơ?”

Sở Hướng Thiên nhét cậu vào trong xe ngựa, hôn cậu một cái, “Thì là con để nối dõi tông đường.”

Phó Điềm choáng váng đầu óc, “Nhưng mà chúng ta…”

Sở Hướng Thiên xấu xa sờ sờ bụng cậu: “Chi bằng em sinh cho ta một đứa? Để mẫu hậu khỏi ý kiến nữa.”

Mặt Phó Điềm đỏ lên, giận dỗi đánh hắn, “Anh đừng có nói vớ vẩn.”

Sở Hướng Thiên vẫn dây dưa, “Vớ vẩn chỗ nào, tổ tiên cũng từng sinh một đứa đó thôi…” Hắn vừa nói vừa dò tay vào vạt áo cậu, khiêu khích thầm thì vào tai Phó Điềm, “Không chừng chúng ta cứ làm thêm vài lần nữa sẽ có…”

Phó Điềm bị hắn chọc cho đỏ cả mặt, tốn hết công hết sức mới lôi được tay hắn ra giữ chặt, cả giận nói: “Tổ tiên là hoa yêu, còn em là người!”

Sở Hướng Thiên à lên trong tiếc nuối, “Thôi vậy, dù gì em vẫn còn là con nít, ta có em là đủ rồi.”

Phó Điềm: “……”

Mặt cậu nóng như sắp bốc hỏa, thế nhưng ai kia vẫn chưa chịu tha, cứ thích dán vào tai cậu thủ thỉ những lời mập mờ khiến cậu phải thẹn thùng, giãy không thoát, chỉ đành cố gắng dời câu chuyện sang hướng đứng đắn hơn, cậu lắp ba lắp bắp nói: “Thực ra… Nhận con nuôi cũng không tồi, hai đứa bé mình gặp hồi ở biên quan cũng rất ngoan.”

Phó Điềm không ghét trẻ con, trái lại, trọng sinh ba năm nay, cậu đã trưởng thành hơn cả quãng đời ba mươi năm kiếp trước, trừ gia đình nhỏ của bản thân, còn nhiều thứ nữa cần cậu quan tâm. Tuy nói Phó Hữu Cầm và thái hậu đều ủng hộ bọn cậu, nhưng Phó Điềm vẫn biết, hai mẫu thân cũng hy vọng bọn họ sẽ có người nối dõi, nếu đã không thể tự mình sinh, nhận nuôi một đứa cũng là ý kiến hay.

Điều duy nhất cần suy xét ở đây là cách nuôi dạy con trẻ, nếu đã chọn đưa đứa trẻ về nuôi, thì tất phải giáo dục nó cho đàng hoàng, chính bản thân cậu cũng đã từng bị phụ thân mình coi khinh và ghét bỏ, vậy nên cậu luôn hy vọng sẽ có một cơ hội để bù đắp tiếc nuối của bản thân.

Sở Hướng Thiên nghe vậy lại ngây ngẩn, bản thân hắn có con cũng được mà không có cũng chẳng sao, nếu có thể, hắn càng muốn sống một cuộc đời duy mình hắn với Phó Điềm, nhưng mà thái hậu đã lớn tuổi, bà luôn lo chuyện con cháu đời sau, song bà lại không muốn tạo thêm áp lực cho Phó Điềm, nên có hai bận bà từng lén đề cập chuyện này với hắn.

Vốn chỉ thuận miệng nhắc tới, nếu Phó Điềm không muốn hắn sẽ dứt khoát chặt đứt ý định của thái hậu, không ngờ suy nghĩ của Phó Điềm lại nằm ngoài cả dự liệu của hắn.

Nhét cậu vào lòng, Sở Hướng Thiên cười mổ nhẹ lên má cậu, “Em thích hai đứa nhóc ở biên quan?”

Phó Điềm tự nhiên dựa vào lồng ngực hắn, nghịch nghịch ngón tay hắn, “Vâng, hai đứa bé ấy trông rất hiểu chuyện, lại còn thông minh.”

Sở Hướng Thiên trầm ngâm trong chốc lát, hắn nói: “Thật ra lúc đại quân về Khánh Dương, ta cũng có mang hai đứa nó theo.”

Phó Điềm ngạc nhiên nhìn hắn.

Sở Hướng Thiên cười, “Tâm tính của thằng bé lớn không tồi, ta vốn đang chuẩn bị nhận nó làm đồ đệ.” Nếu đã hợp nhãn duyên của Phó Điềm, vậy thì thu dưỡng cũng không sao, bớt được một chuyện phiền phức.

Phó Điềm khá bất ngờ, nhớ cái lúc cậu chào tạm biệt chúng đêm hôm trước ngày lên đường, hồi tưởng lại vẻ tha thiết không nỡ xa rời của hai đứa bé, lòng cậu cũng trở nên mềm mại, “Vậy bây giờ hai đứa nó đang ở đâu? Chi bằng ta đón chúng về luôn đi?”

Sở Hướng Thiên nhìn điệu bộ hấp tấp của cậu, cưng chiều cười cười, “Được.”

Phó Điềm lại nói: “Quý phủ không có quần áo với đồ dùng cho trẻ con, em phải để Cát thúc đi chuẩn bị mới được.”

“Được.”

“À đúng rồi, em nhớ hai anh em vẫn chưa có tên họ đàng hoàng đúng không? Đợi khi nào đón chúng về còn phải nghĩ thêm hai cái tên mới nữa…”

“Được.”

“Một đứa theo họ anh, một đứa theo họ em.”

“Được, mọi thứ đều nghe em.”

Nắng chiều buông xuống, xe ngựa chậm rãi quay đầu, hướng về đại doanh ngoài thành. Không bao lâu sau, Khang Nhạc hầu phủ có thêm hai thành viên mới, một đứa theo họ Dục vương, gọi là Sở Chiến; một đứa theo họ Khang Nhạc hầu, tên Phó Trường Lạc.

Hoàn