Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 112




Editor: D Ẹ O

Sững sờ trong chốc lát, Phó Điềm nở một nụ cười xán lạn, chạy vọt về phía trước, nhào vào lòng Sở Hướng Thiên.

Sở Hướng Thiên ôm chặt lấy cậu, như khảm cậu vào trong lồng ngực, râu lún phún ở cằm cọ cọ hai má cậu, “Ta nhớ em chết mất.”

Phó Điềm bị râu mép hắn cọ, vừa đau vừa ngứa, rụt rụt cổ nhưng không né, mắt cậu sáng như sao nhìn hắn chằm chằm, “Em cũng nhớ anh.”

Bị cậu nhìn chuyên chú như thế, Sở Hướng Thiên cảm thấy mình bất chấp ngày đêm không ngủ chạy vội về là đáng giá.

Hai người dắt tay nhau vào phòng, Sở Hướng Thiên đi đường xa, đầy mình toàn bụi bặm, còn đang muốn ôm Phó Điềm thân mật một lát, lại bị cậu đẩy đi tắm, “Anh mau tắm trước đã, nhà bếp đã chuẩn bị cơm chờ anh về rồi đó.”

Sở Hướng Thiên nắm lấy tay cậu, đầu ngón tay mang vết chai vuốt ve cổ tay cậu, “Tắm cùng ta?”

Phó Điềm đỏ mặt, muốn tránh tay hắn, “Mẫu thân còn đang định mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh đó.”

Sở Hướng Thiên kéo cậu vào lòng, cằm đặt lên hõm cổ cậu, như con gấu lớn tha gấu con mà đi, “Tiểu biệt thắng tân hôn, nương sẽ hiểu thôi.”

Phó Điềm còn muốn nói, nhưng bị hắn ngắt eo đặt lên thành bồn tắm, mịt mờ lại thêm khí nóng từ trong ra ngoài xông thẳng lên mặt, Phó Điềm giữ lấy bờ vai hắn để tránh cậu khỏi ngã, nhấc chân đá đá hắn, “Mau thả em xuống.”

Sở Hướng Thiên cụng nhẹ trán mình vào trán cậu, chóp mũi hai người sát vào nhau, thân mật cọ cọ, ngón tay vuốt dọc gò má miêu tả đường nét gương mặt cậu, “Em không nhớ ta sao?”

Phó Điềm rụt vai theo bản năng, muốn lắc đầu nhưng vậy là trái lương tâm, cuối cùng chỉ rũ mắt, lí nhí dạ một tiếng.

Sở Hướng Thiên nở nụ cười, hắn dễ dàng ngậm lấy môi cậu nhấm nháp.

Hơi thở giao thoa, sóng nước dập dờn, sau bao ngày xa nhau cuối cùng cũng được gặp lại, triền miên không rời.

Phó Điềm run chân, Sở Hướng Thiên ôm cậu ra, mặc quần áo cho tiểu thiếu gia còn e lệ, sau đó mới đến phiên mình.

Hai má Phó Điềm đã nhuộm đỏ, cậu dùng sức vò vò mặt, cố để mình vơi bớt nhiệt, Sở Hướng Thiên mặc xong quần áo, nhìn cậu như vậy cũng dở khóc dở cười.

Hắn nắm lấy hai tay cậu, áp lên má mình hôn hôn, “Được rồi, không đỏ đâu.”

Phó Điềm: “…”

Cậu tức giận nói: “Anh tưởng em là đứa nhóc ba tuổi chắc?”

Sở Hướng Thiên cười khẽ, kéo cậu đi ra ngoài, nghe vậy còn làm ra vẻ nghiêm túc đáp, “Trong lòng ta thì đúng là vậy, hận không thể ôm em vào lòng mãi mãi không rời.”

Sở thổ phỉ đột nhiên biết nói lời ngon tiếng ngọt, Phó Điềm ngẩn người, quay mặt đi chỗ khác khẽ hừ, không nói thêm gì.

Sở Hướng Thiên cười, dắt cậu đến chính đường.

Nhà bếp chuẩn bị tiệc đón gió, Phó Hữu Cầm đã chờ sẵn, thấy Phó Điềm thay sang bộ đồ khác, bà cũng không hỏi gì, chỉ ho khẽ, bảo bọn họ mau ngồi vào bàn.

***

Nhoáng cái, giờ đã là tháng mười, trời thu năm nay nóng cực hạn, mực nước sông hồ cũng giảm đáng kể. Các nơi lũ lượt đệ tấu trình.

Trên triều đình cũng đã loạn, có người nghĩ đây là điềm báo của thiên tai, phải chuẩn bị đề phòng, có người lại cho rằng ấy là điều vô căn cứ, trời chẳng qua chỉ nóng hơn mọi năm một chút thôi, những năm qua cũng có những tháng như vậy, không cần phải làm to chuyện lên.

Hoàng thượng đã tự có quyết định, không màng đến quần thần ầm ĩ, ban hành chính sách giảm thuế gửi đi các nơi.

Gần đây Phó Điềm cũng bận bịu, điền trang ở Tứ Phương trấn đã thu hoạch xong, để lại một lượng giống đủ cho vụ mùa sau, còn lại cất vào kho dự trữ.

Hai ngày nay cậu còn bận thương lượng với Chu Truyện Thanh, Vệ Ưởng và cả Nhiếp Nhĩ Đông về việc đổi lương thực với điền trang của ba người.

Lúc trước Phó Điềm đưa giống mới chia cho họ, cả ba vốn cũng không hi vọng cái giống mới kia sẽ lợi hại bao nhiêu, nhưng khi đến mùa thu hoạch, lắm miệng hỏi thăm thử, mới phát hiện nơi nơi đều bị thời tiết ảnh hưởng mà thất thu, chỉ riêng điền trang ba nhà bọn họ, vì trồng loại giống mới, không những không bị gì mà sản lượng thu được còn cao hơn hẳn mọi năm trước.

Điều này khiến các quản sự vui phát điên, không như các thiếu gia công tử không hiểu chuyện đồng áng, bọn họ nhiều năm trong nghề đương nhiên nhìn ra được giá trị trong đó, nếu điền trang đổi hẳn sang giống thóc mới, là đồng nghĩa mỗi năm đều bội thu, mỗi quý đều dồi dào lương thực!

Ba người Chu Truyện Thanh nghe tin mà kinh ngạc không thôi, cũng mơ hồ ý thức được tầm quan trọng của nó, vội vã tìm đến cửa hỏi thăm.

Phó Điềm nói cái lý do mà cậu đã soạn sẵn cho bọn họ nghe, sau đó đưa lời đề nghị muốn đổi lương thực với bọn họ.

Ngoại trừ các thế gia, phần lớn các nông dân sau mùa thu gặt đều đem lương thực đi bán để đổi thành tiền, nhưng năm nay tình thế có hơi đặc biệt, những người nhạy bén đều phát hiện ra điểm bất thường, họ mách nhau bắt đầu tích trữ lương thực.

Ba người Chu Truyện Thanh lại chẳng có vấn đề gì, dù sao giống thóc ấy cũng do Phó Điềm đưa cho họ, số dư lại có cho cậu cũng chẳng sao, điều khiến bọn họ hiếu kỳ hơn cả là, dường như Phó Điềm đã dự đoán trước được nạn thiên tai sẽ đến.

Sở Hướng Thiên cũng đã sớm thương lượng về vấn đề này với Phó Điềm, những hành động của Phó Điềm quá rõ ràng, chỉ cần tra xét một chút là sẽ nhận ra ngay, muốn giải thích cho rõ cũng rất khó, hai người nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đẩy hết công lao lên người vị “cao nhân” trong truyền thuyết.

Mà giờ đối diện với ba cặp mắt tràn ngập sự hiếu kỳ, Phó Điềm chậm rãi nói: “Sở Hướng Thiên nói cho ta biết, mà vừa hay phía điền trang nhà ta có một lão nông dân dâng một loại giống mới có lợi. Nên ta cứ thế lấy mà trồng thôi.”

Ba người nhìn về phía Sở Hướng Thiên, Sở Hướng Thiên cố ý im lặng giả thần bí một hồi rồi mới nói: “Mấy năm trước ta có gặp một vị cao nhân, cao nhân nói năm nay trời sẽ trở hạn, thành đại nạn ba năm, ta vốn cũng không tin, nhưng sau đó các loại hiện tượng trong lời tiên đoán dần ứng nghiệm, không muốn tin cũng phải tin.”

Ngoại trừ Phó Điềm, ba người còn lại đều một lời khó nói hết, sâu xa nhìn hắn, “Ngươi mà cũng tin ba chuyện tiên ma quỷ quái này từ bao giờ vậy?”

Sở Hướng Thiên nhún vai, “Ta không tin, nhưng lời tiên đoán của lão cao nhân ấy đã linh nghiệm, chuẩn bị sớm, phòng ngừa vạn nhất vẫn hơn. Chuyện này ta cũng đã nói cho hoàng thượng biết.”

Nhớ tới chuyện trong triều những ngày gần đây và thái độ của hoàng đế. Bọn họ cuối cùng cũng ngộ ra được chân tướng.

Vệ Ưởng và Nhiếp Nhĩ Đông đố kị nhìn Sở Hướng Thiên, “Sao bao nhiều chuyện tốt gì đều rơi trúng người ngươi hết cả vậy?”

Sở Hướng Thiên bắt chéo tay trước ngực, bễ nghễ nhìn đám bạn tốt, “Vậy chắc là do ta và các ngươi không cùng đẳng cấp.”

Vệ Ưởng và Nhiếp Nhĩ Đông: “……” Mẹ, thứ không biết xấu hổ.

Còn Chu Truyện Thanh lại như đang suy ngẫm, y liếc mắt nhìn Phó Điềm đang cười tủm tỉm, cười cười, lần đầu tiên không có gia nhập đội ngũ phê bình kẻ đứng trên đỉnh nhân sinh – Sở Hướng Thiên.

Sau khi trở về, cả ba đều sai người đem toàn bộ số thóc dư đưa sang cho Hầu phủ, những thế gia khác không biết họ đang làm gì, đều hiếu kỳ quan sát.

Phó Điềm đem số thóc này đến kho của cửa hàng, Tiểu Kiều và Thường Hỉ quản lý cửa hàng, nhưng vì tiệm gạo nhà họ không bán gạo, mà bán giống thóc, nên sinh ý chẳng hề cao, khiến hai người rảnh rỗi không có việc gì làm.

Thấy Phó Điềm đưa thóc tới, liền vui vui vẻ vẻ nhận, kết quả vừa nghe để làm giống, bị đánh cho ủ rũ trở lại, hai người đều không rõ tại sao Phó Điềm lại chấp nhất với việc này đến thế.

Phó Điềm vẫn cười híp mắt, “Chẳng mấy chốc sẽ bận rộn cả thôi.”

Tiểu Kiều luôn cảm thấy trong lời cậu có thâm ý, nhưng lại đoán không ra, chỉ đành ôm bán tín bán nghi, duy mỗi Thường Hỉ ngây ngốc hỏi: “Ta nói này, nhà nào bây giờ chẳng giữ giống thóc riêng, cần gì phải bỏ tiền ra mua của người khác?”

Tiểu Kiều nghiến răng, hung hăng đạp hắn một cước.

Thường Hỉ ăn đau mặt mày méo xẹo, hắn ý thức được mình lỡ lời, tội nghiệp ngậm miệng lại.

Phó Điềm không để tâm, vẫn cười nói, “Đương nhiên là bởi vì giống của chúng ta tốt.” Còn về phần tốt ra sao, chờ khi đã có minh chứng, mọi người sẽ hiểu thôi.

***

Tháng mười qua đi, đáng lẽ sẽ vào đông, thế nhưng năm nay khí hậu lại cực kỳ khác thường, không một trận tuyết đổ, mặt trời treo trên cao, chẳng cần áo lông cừu, chỉ cần mặc dày chút đã đủ ấm.

Khánh Dương đã như vậy, thì trong nam còn nóng hơn nữa, Phó Điềm gửi tin về, Lý Khánh Niên hồi âm, nói mùa đông năm nay chẳng kém cuối hè mọi năm trước là bao.

Nông dân đều lo lắng, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, thì mùa màng tính sao đây.

Dân gian thường nói, tuyết rơi đúng lúc cả năm được mùa, cho dù phía nam ít khi có tuyết rơi, nhưng theo kinh nghiệm, các lão nông đều biết, nếu mùa đông không lạnh, sang đến đầu xuân sâu bệnh sẽ xuất hiện.

Mắt thấy sắp đã là tháng chạp, nhưng chẳng ai vui vẻ nổi, họ đều vì cuộc sống sang năm mà lo lắng.

Lý Khánh Niên gửi thư, giá gạo bắt đầu tăng, nhiều người đang đua nhau cướp gạo về tích trữ. Cửa hàng từ Hưng Đông quận đến Nam Minh đều đóng cửa, hoặc không thì đều tăng giá, nhiều thương nhân bắt đầu trữ hàng để đầu cơ tích trữ.

Phó Điềm đã từng chứng kiện chuyện xảy ra, đầu tiên là bách tính tranh mua, giá lương thực tăng cao, đến năm sau, khí trời càng thêm ác liệt, đại hạn cộng thêm sâu bệnh, điển hình là nạn châu chấu, rất nhiều nơi đồng ruộng đều chết hết, không thu được một hạt nào, chỉ có thể dựa vào lương thực còn tồn sống qua ngày, đợi khi số lương thực ấy hết, người dân không có cái ăn, đó mới là đại loạn.

Phó Điềm thở dài thật sâu, đề bút viết hồi âm, bảo Lý Khánh Niên tạm thời cứ đóng cửa, về nghỉ ngơi cho khỏe, tránh làn sóng cướp bóc lương thực này.

Bọn họ có lương thực, cũng nguyện cứu tế giúp bách tính, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Nạn hạn hán chỉ mới bắt đầu, cũng vừa mới thu gặt xong, rất nhiều nhà vẫn sung túc, họ mua thêm lương thực, chẳng qua vì xuất phát từ tâm lý sợ sệt, muốn tích trữ một chút cho yên tâm, phần lớn đều không phải người thiếu thốn, nên mới không cần bán số lương thực ấy đi.

Lý Khánh Niên nhận được hồi âm, cảm thấy cậu nói rất có lý, liền thông báo với các quản sự, đóng cửa tiệm gạo, để mọi người về quê chuẩn bị ăn tết.

Mãi đến tháng mười hai, trời mới bắt đầu có chút lạnh lẽo đúng nghĩa mùa đông, chẳng là, khí rét năm nay cũng không xua tan được mối lo âu trong lòng mỗi người dân, phần lớn bách tính đều ôm nỗi lo lắng đón chào một năm mới đến.

Bình Sở năm năm, tràn ngập bầu không khí u sầu, thậm chí bình dân bách tính còn không dám ăn chút gạo còn trữ trong nhà, tiết kiệm đến từng li từng tí.

Hoàng cung năm nay cũng không mở tiệc, trong cung mặc dù không cố ý giảm bớt chi tiêu, nhưng những chuyện không cần thiết như yến tiệc đều bị dẹp bỏ, tin tức trong cung truyền ra, các thế gia đều cảnh giác, cũng cùng tiết kiệm.

Mùa xuân năm nay tới sớm, Khánh Dương thành chỉ đổ hai trận tuyết, tuyết không nhiều, rơi trên nóc nhà, trên đất, chẳng mấy chốc đã tan mất, chờ đến tháng hai, khí trời lại bắt đầu nóng lên.

Tuy lo lắng là thế, nhưng những chuyện nên làm vẫn phải làm, đầu xuân qua, dân chúng bắt đầu chuyện đồng áng, gieo mạ, đợi khi tưới mới phát hiện mực nước đã giảm đi một cách trầm trọng.

Theo tin tức nhận được từ đằng nam, khí trời càng ngày càng nóng, không một giọt mưa nào được trút xuống kể từ đầu xuân đến nay.

Phó Điềm đưa tin bảo Lý Khánh Niên hỗ trợ phân phát giống lúa mới, không cần dân chúng dùng tiền mua, chỉ cần dùng số lương thực ngang bằng đem ra đổi.

Bách tính Hưng Đông quận và Nam Minh quận rất chuộng cửa hàng gạo Phó gia, danh tiếng mà họ tích lũy được bao năm nay đã phát huy tác dụng. Lý Khánh Niên phái người cho gieo mạ vào một chậu đất đặt ngay trước cửa tiệm để dân chúng quan sát, có không ít người vì nghe tin mà đến, có người vẫn do dự không quyết, chỉ đổi một lượng nhỏ về ươm thử. Chờ khi phát hiện giống mới này phát triển còn tốt hơn những gì họ tưởng, liền gấp rút mang lương thực đi đổi lấy giống lúa mới.

Cứ thế một truyền mười, mười lại truyền một trăm, bách tính hai quận đua nhau mang từng bao đến để đổi, không ít quận huyện lân cận hay tin, cũng ráo riết cầm lương thực tới đổi.

Còn tại Khánh Dương thành, cửa hàng gạo Phó gia không có danh tiếng được như ở hai quận kia, nên chỉ có thể nhờ hoàng thất giúp đỡ.

Hoàng thượng ban một đạo thánh chỉ khen ngợi Khang Nhạc hầu, khích lệ cậu tuổi nhỏ tài cao, cống hiến được một loại giống mới cho ra sản lượng cao, biểu đạt tầm quan trọng của giống lúa này, đồng thời nêu ra một loạt các lợi ích. Đoạn cuối của thánh chỉ có nói: Hoàng thất lấy mình làm gương, đầu xuân năm nay đổi giống lúa mới. Ý ngầm ám chỉ các thế gia quan chức, hãy vì dân mà làm tấm gương tốt.

Phàm là người có mắt nhìn, đều phái hạ nhân đến Khang Nhạc hầu phủ hỏi thăm.

Khang Nhạc hầu phủ bắt đầu đông như trẩy hội.

Mà đây chính là mục đích của Phó Điềm, hỏi ai có nhiều đất ruộng điền trang nhất Khánh Dương thành, thì đáp án không ai khác ngoài các danh gia vọng tộc, nếu muốn mở rộng danh tiếng cho giống lúa mới, muốn để bình dân bách tính tự nguyện đi đổi lấy, thì tất phải có người xung phong làm chim đầu đàn.

Vậy nên bọn họ mới hợp mưu diễn một màn kịch này.

Quả nhiên đúng như trong dự liệu, thánh chỉ vừa ban xuống, các thế gia lũ lượt đi hỏi thăm, cộng thêm có ba nhà Chu, Vệ, Nhiếp đã từng trồng, độ tin cậy tăng vượt bậc, không ít người cũng quyết định đổi sang loại giống này.

Phó Điềm đều mời bọn họ sang cửa hàng gạo bên phố Tây.