Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 106




Editor: D Ẹ O

Ngoài ra, trong sách còn có ghi công dụng của căn nguyên. Căn nguyên đại yêu, là thứ phi thường bổ dưỡng đối với đồng loại, nếu đại yêu tốt, như Mộ Đan, sẽ không keo kiệt mà vận dụng căn nguyên, để dẫn dắt cho các tiểu bối có tiềm lực.

Y còn viết: “Tại hoàng cung Khánh Dương, có một cây du nhỏ, tư chất rất tốt, ta dạy nó rất nhiều, có cơ hội thì nhớ đến giao lưu với nó một chút.”

Phó Điềm nghĩ đến cây du già cực kỳ ngưỡng mộ Mộ Đan kia, cậu quyết định, lần sau tiến cung sẽ thuật lại những lời này cho nó nghe, không chừng tâm trạng cây du già sẽ khá lên một chút.

Lật hết sách, Phó Điềm lại nghĩ tới Chu Ngụy Tử đã được đưa vào cung làm quà mừng thọ cho thái hậu, lúc đó Ngụy Tử có nhắc đến ‘sức mạnh’, còn có hồi cậu vô tình làm một cây mẫu đơn mọc nhanh hơn nữa, chắc là những lúc ấy cậu đã vô thức vận dụng căn nguyên.

Phó Điềm mở lòng bàn tay ra nhìn, ngửa đầu hỏi Sở Hướng Thiên, “Nếu căn nguyên có thể giúp cây cỏ lớn nhanh hơn, vậy có phải cũng sẽ giúp lúa nước lớn nhanh hơn không anh?”

Sở Hướng Thiên cà cà đỉnh đầu cậu, hàng chân mày chau lại vì sầu lo, “Theo lý mà nói thì là vậy, thế nhưng thiên hạ đất ruộng nhiều bao la, em sao có thể giúp hết được?”

Hắn khẽ thở dài. Ôm cậu sát vào ngực mình, “Em đã làm tốt lắm rồi, còn lại cứ giao cho ta và hoàng huynh, năng lực của em tuyệt đối đừng để bị bại lộ.”

Phó Điềm đặt tay mình lên mu bàn tay hắn, dùng hai má cọ cọ ngực người yêu, “Được ạ.”

Ngày 3 tháng 7, Phó Điềm và Sở Hướng Thiên đến núi Thanh Nguyên, dựa theo ký hiệu trên bản đồ, họ tìm được một tòa trạch cũ nát, tòa nhà này không có ai quản lý trông coi, đã hoang phế từ lâu, gỗ mục bị ăn mòn gần hết, chỉ còn mấy cây trụ lớn là còn tồn tại để chống đỡ nó không bị sụp, từ ngoài nhìn vào, có lẽ ngay cả người đi núi cũng không dám vào đây dừng chân.

Hai người không vào trong, mà chỉ nhớ kỹ chỗ này rồi quay về, để ngừa sau này có chuyện gì còn đến mà tìm, còn nếu như không cần, thì cứ để nó ở đây, chờ hậu nhân khai quật.

Sau khi quay về, bọn họ bắt đầu thu thập hành trang khởi hành đến Khánh Dương.

Nói là đi nhưng cũng không phải là đi liền, đồ cưới của Phó Thư Nguyệt và cả sính lễ của Chu gia nhiều lắm. Hơn nữa Phó Điềm đã quyết định sẽ tạm thời lưu lại Khánh Dương, bởi vậy những thứ cần dùng hoặc hạ nhân đều phải chuẩn bị cùng đi.

Trước khi đi Phó Điềm còn muốn bỏ ra chút thời gian đến Hưng Đông quận, lần này trở về, bọn Lý Khánh Niên không có ở đây, Phó Điềm đã cho người đưa tin đến Lý gia, theo như tin tức mà hạ nhân nhận được, Lý Khánh Niên và hai thiếu gia khác vẫn luôn ở Hưng Đông quận, đến nay vẫn chưa ai trở về.

Tuy có nhờ Liễu Thanh giúp đỡ, nhưng Phó Điềm vẫn cảm thấy cậu nên đến nhìn một lần mới yên tâm.

Sở Hướng Thiên ở lại Tứ Phương trấn cho người chuyển đồ đạc lên tàu, còn Phó Điềm trực tiếp cưỡi ngựa đi Hưng Đông quận, thủy lộ cũng băng qua Hưng Đông quận, hai người sẽ hẹn gặp nhau tại đó.

Lúc Phó Điềm đến, trong cửa hàng đang có khách. Hiện tiệm gạo Phó gia ở đây làm ăn rất khá, tuy Phó Điềm đã hạn chế những mối giao dịch lớn, nhưng vẫn còn bình dân bách tính đổ xô đi mua gạo. Gạo của Phó gia đều là gạo tốt, không trộn lẫn tạp vật, cũng không cần lo mình mua phải gạo cũ, dần dần, cả bách tính ở phụ cần cũng thích đến cửa hàng Phó gia mua gạo.

Quản sự đang tiếp khách đưa lưng về phía Phó Điềm, bóng lưng thon gầy, mà giọng lại rất quen tai, Phó Điềm nhìn chằm chằm bóng lưng xa lạ hồi lâu, ngờ vực gọi thử: “Lý Khánh Niên?”

Lý Khánh Niên cứng đờ, cậu xoay người lại, Phó Điềm còn chưa kịp nói gì, đã bị ánh mắt thê lương bi ai của cậu đính dính cứng ngắc.

Chờ khách đi, Lý Khánh Niên vẫn không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt cậu nhìn Phó Điềm càng ngày càng bi phẫn.

Phó Điềm không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trực giác cho cậu biết chắc chắn có liên quan đến mình, cậu chột dạ tằng hắng, mở miệng thử hỏi, “Sao người gầy đi nhiều vậy…”

Tiểu bàn tử mập mập tròn tròn của ngày xưa, bây giờ cùng lắm chỉ béo hơn Phó Điềm một xíu, mặt vẫn tròn vo, nhưng không còn thịt mỡ, đôi mắt cũng to hơn, mũi ưỡn thẳng, cái cằm nhọn, Phó Điềm nhìn, cảm thấy cậu nhóc rất đáng yêu.

Lý Khánh Niên lau nước mắt, khóc chít chít kể lể: “Ngươi có biết mấy tháng nay ta sống thế nào không?!”

Phó Điềm tiếp tục ho khan, đạo mạo nói: “Ngươi gầy đi cũng tốt mà, đỡ bị mẹ ngươi phát sầu là béo quá không có cô nương nhà nào thèm để ý đến ngươi.”

Lý Khánh Niên: “…”

Ấm ức thả tay áo xuống, Lý Khánh Niên hậm hực ngồi vào bàn, tiện tay rót chén trà cho cả hai, “Lúc trước ngươi nhét chúng ta đến đây là đánh chủ ý bóc lột sức lao động của bọn ta đúng không?”

Nhớ lúc đầu ba người được đến đây như nguyện, vốn tưởng sẽ trần ngập hoài bão, ai ngờ ban ngày thì bận bịu chạy tới chạy lui với quản sự, chuyện của cửa hàng hay cả của điền trang đều phải lo, tối đến còn phải ngồi học cách tính sổ sách, ba tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa ăn khổ bao giờ thiếu chút nữa khóc chết, thế nhưng nghĩ tới điều Phó Điềm nói, lại nghĩ hồi trước một mình cậu mà có thể chống đỡ được cả một Phó gia, liền cắn chặt răng bước tiếp, cùng nhau kiên trì đến bây giờ.

Đến nay đã gần bốn tháng trời, ba người ai cũng gầy đi không ít, trong đó Lý Khánh Niên gầy rõ nhất, Phó Điềm suýt chút nữa đã nhận không ra.

Lý Khánh Niên bây giờ mới hiểu được tính toán của Phó Điềm, bởi vậy nhìn thấy cậu, vừa là nhớ nhung bạn bè lâu ngày gặp lại, vừa là âm thầm nghĩ kế trả chút thù nhỏ.

Đáng tiếc Phó Điềm chẳng hề cho cậu cơ hội được sinh khí, “Nhưng nếu không để các ngươi làm, ta cũng chẳng biết tìm đâu ra người có thể tin tưởng.”

Nói rồi cậu chìa một bọc nhỏ ra đặt lên bàn, “Nè, ta có mua chút đồ chơi nhỏ từ Khánh Dương mang về cho các ngươi đấy, ba người ai thích cái gì thì cứ lấy.”

Lý Khánh Niên do dự trong phút chốc, cầm lấy mở bọc ra, phát hiện bên trong đều là một số đồ ăn hoặc đồ chơi nhỏ, cậu thích ngọt, nên nhắm thẳng hai hộp kẹo trông có vẻ ăn ngon nhất bên trong giấu vào trong tay áo, rồi lại thở dài nói: “Thôi, ta tha thứ cho ngươi đó.”

Phó Điềm bật cười, thực lòng nói: “Lần này khổ cho các ngươi rồi, lợi nhuận từ cửa hàng chúng ta chia bốn sáu, ta lấy bốn, còn lại các ngươi tự chia nhau, ngày sau nếu mở rộng thêm, cũng sẽ như vậy.”

Lý Khánh Niên sợ hết hồn, cậu oán giận chỉ là chút tâm tình nhỏ khi bị bạn tốt hãm hại, chứ không có ý định đòi hỏi gì.

Trên thực tế mấy tháng qua cậu cũng rất vui vẻ, cậu trời sinh đã am hiểu cách giao tiếp với người khác, sau đến Hưng Đông quận thì như cá gặp nước, mấy hàng gạo cạnh tranh cũng có quan hệ khá tốt với cậu, kể cả Triệu gia mà trước đây từng có xung đột với Phó Điềm cũng vậy, lâu lâu cậu vẫn có thể rủ Triệu đại công tử đi uống vài ly rượu.

Bây giờ nghe Phó Điềm nói như vậy, liền vội xua tay nói: “Ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng để trong lòng.”

Nhưng Phó Điềm rất nghiêm túc, ngày sau cậu rất có khả năng sẽ định cư ở Khánh Dương, sinh ý trong Nam sẽ không dễ quản lý, xét thấy nhân phẩm của Lý Khánh Niên và giao tình giữa bọn họ, cậu chàng là người đáng tin cậy nhất, nên cậu mới quyết định để bọn họ tiếp quản lâu dài.

“Nếu ngươi không nói ta vẫn sẽ làm vậy.” Phó Điềm nói: “Ngày sau ta ở Khánh Dương thành, chuyện ở Hưng Đông quận và cả Nam Minh quận đều phải nhờ cả vào các ngươi, cho nên chuyện ấy là điều nên làm.”

Lý Khánh Niên lập tức bắt được trọng điểm, thiếu chút nữa đã nhảy dựng, “Nam Minh quận? Nam Minh quận gì cơ?”

Phó Điềm nhấp một ngụm trà, “Ngươi suốt ngày làm một quản sự nho nhỏ không ngại mất mặt sao, chi bằng thăng lên làm lão bản, quản sinh ý hai quận, ngày sau có khả năng sẽ mở rộng càng nhiều, nở mày nở mặt, có vậy lúc về bá mẫu mới càng khen ngợi ngươi hơn.”

Lý Khánh Niên sắp khóc đến nơi rồi, “Vậy còn ngươi? Cột hết cho chúng ta vậy còn ngươi thì sao?”

Phó Điềm quang minh lẫm liệt nói, “Ta đến Khánh Dương đánh tuyến đầu cho các ngươi! Ta quản phương Bắc, các ngươi quản phương Nam, biến cửa hàng gạo của chúng ta rộng khắp cả Đại Sở! Trở thành thương buôn lương thực lớn mạnh nhất Đại Sở!”

Thấy cậu dõng dạc hùng hồn như vậy, Lý Khánh Niên bị dọa hết cả hồn, khí thế cũng xìu xuống, “Thật chứ?”

Phó Điềm cười thầm, song ngoài mặt vẫn nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên.”

Lý Khánh Niên vẫn có chút bất an, nhưng lại không chỉ ra được vấn đề nằm ở đâu, chẳng thể làm gì khác hơn là do do dự dự đồng ý, “Vậy… Ừm, được thôi.”



Phó Điềm ở lại Hưng Đông quận đợi ba ngày, ôn chuyện cùng ba người bạn tốt, đến Nhiêu Gia bái phỏng. Mời bọn họ tháng tám hãy đến Khánh Dương uống rượu mừng.

Lý Khánh Niên lưu luyến không rời tiễn Phó Điềm lên thuyền, mọi người đã ước định tháng tám sẽ gặp lại nhau ở Khánh Dương thành.

Phó Điềm lên thuyền, phất phất tay chào tạm biệt, rồi quay người đứng cùng Sở Hướng Thiên, giờ đã là tháng bảy, bọn họ phải nhanh chóng trở về Khánh Dương chuẩn bị hôn lễ cho Phó Thư Nguyệt, không thể trì hoãn thêm được nữa.

Lúc đi chỉ một, nhưng về lại thành ba chiếc thuyền, chuyến này về mang theo không ít kim ngân, thuyền nặng di chuyển lâu, phải bỏ ra sáu ngày mới về đến Khánh Dương thành.

Vương Đức Thuận nhận được tin, vội mang theo người chuyển tất cả về Hầu phủ, còn Phó Điềm và Sở Hướng Thiên thì quay về trước.

Khang Nhạc hầu không ở, Khánh Dương thành cũng mất bớt chuyện vui, Vĩnh An vương thế tử thương đã lành, không thấy Sở Hướng Thiên và Phó Điềm, liền nhặt lại tác phong công tử bột ngày xưa, hận không thể diễu võ dương oai ngênh ngang trên đường cái.

Cổ nhân đã nói, làm người không thể quá bừa bãi, gã mới đắc ý được mấy ngày, còn chưa đủ hả hê, đã đụng phải xe ngựa Phó Điềm.

Trên xe không móc cờ nhỏ, Sở Dật ỷ mình quyền cao thế mạnh, roi ngựa chỉ vào phu xe quát: “Chó ngoan không cản đường.”

Phó Điềm vốn đang buồn ngủ dựa vào vai Sở Hướng Thiên, vừa nghe thấy giọng quen quen liền tỉnh, vén rèm thò đầu ra, “Thế tử có khoẻ không? Thương đã lành rồi chăng?”

Sở Dật chỉ cảm thấy đau răng.

Dẹo said:Cái tật cáo già này là học tỷ phu nó đúng không?? Chết chết, họ Chu với họ Sở dạy hư em nó cả rồiiiii.