Editor: D Ẹ O
Xuyên qua hành lang uốn lượn, cuối đường là đại môn đóng chặt, không khóa, chỉ chặn lại bằng then chốt.
Sở Hướng Thiên tiến đến đẩy cửa ra.
Dạ minh châu chiếu sáng phong cảnh bên trong. Đằng sau cách cửa là một không gian rất rộng được xây theo kiểu hạ trạch dưới lòng đất, có sân vườn, có đình viện, có hòn non bộ, trong nước còn có cá bơi, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện đây không phải cá thật, mà là mấy viên ngọc thạch hình cá nhỏ.
Mặt nước lưu động, thỉnh thoảng còn có gợn sóng lăn tăn, hẳn là nước từ dưới đáy ngầm chảy lên, sóng nước dập dờn khiến người nhìn vào dễ lầm tưởng ngư thạch là cá thật đang bơi.
Sở Hướng Thiên cầm thật chặt tay Phó Điềm, che chở cậu sau lưng mình, cẩn thận bước đến chỗ đình viện.
Qua sân trước là chính đường, trong đường nội thất đều bằng gỗ tử đàn thượng hạng, trên chiếc bàn con còn đặt một bộ trà cụ, hai cốc trà hai bên trái phải, bên trong hẵng còn đọng chút cặn, như chỉ vừa có người dùng qua, song quanh thành cốc lại đóng một tầng bụi thật dày.
Xuyên qua chính đường là nội viện, trong nội viện cũng có hoa cỏ cây, đều từ ngọc thạch mà thành, chạm trổ rất tinh xảo, nếu không nhìn kỹ sẽ khó lòng nhận ra.
Sở Hướng Thiên nhìn chằm chằm con đường phía trước, miệng lại nói: “Tổ tiên chúng ta thật biết hưởng thụ.”
Xây hẳn một tòa viện dưới lòng đất, tinh mỹ và tráng lệ, mà tất cả các vật ở đây dù chỉ là vật nhỏ nhất cũng đáng giá cả gia tài.
Phó Điềm cũng thầm thán phục, cậu chưa từng được nghe ai kể thì ra dưới lòng đất Phó gia cư nhiên còn có cả một toà trạch viện, nhìn qua thì có vẻ là thuộc về thời của tổ tiên Mộ Đan. Nhưng mà, xây viện dưới đây để làm gì? Phó Điềm thắc mắc.
Bọn họ lần lượt đi từng gian phòng một, nơi này tuy nhỏ, song cái gì cũng có, phòng ngủ, thư phòng, và cả nhà bếp hay buồng tắm đều đầy đủ mọi thứ, hơn nữa đều có vết tích chúng đã từng được người sử dụng, như thể có người đã từng sinh hoạt ở đây một thời gian.
Tủ đồ trong phòng ngủ vẫn còn treo đầy quần áo. Hoàn hảo không chút tổn hại, song Phó Điềm vừa đưa tay đụng một cái, lại phát hiện chúng đã bị thời gian ăn mòn, vừa chạm đã tan thành mảnh vụn.
Xét theo dáng trang phục, đây là đồ của hai người, Phó Điềm suy đoán, hẳn là của Phó Khanh và Mộ Đan.
Trong thư phòng bày đầy sách, từ thoại bản dân gian đến binh pháp đủ loại, chứng tỏ chủ nhân nó là người có học thức sâu rộng. Song vì đã quá cũ, trang giấy đều ố vàng giòn rụm.
Tìm quanh thư phòng một hồi, Phó Điềm phát hiện một rương gỗ đỏ dưới giá sách.
Trông nó khá dài, Phó Điềm xốc nắp lên, bên trong chất toàn sách, không có tựa đề, chỉ ghi thời gian nó được viết.
Vì được bảo tồn trong rương nên không mục nát như những cuốn bên ngoài, Phó Điềm lấy một quyển, cẩn thận mở ra, phát hiện nội dung bên trong rất ngắn gọn, kể về những chuyện ngày thường.
“Ngày 3 tháng 8, khí trời quang đãng, hai ngày trước Mộ Đan có nói hai ta sẽ có hài tử, sau đó y nâng một quả nhỏ cho ta xem, vốn chỉ nghĩ y cố tình chọc ta, không ngờ ấy lại là sự thật.”
“Ngày 10 tháng 9, mấy ngày nay mưa liên miên, gần đây Mộ Đan có hơi suy yếu, y gạt ta về lai lịch của quả nhỏ, nhưng ta vẫn đoán được, nó là căn nguyên của y, ta vừa cao hứng lại vừa đau lòng, ta biết y muốn theo ta, ta lại không muốn để y đau lòng, chỉ có thể giả như không hay biết.”
“Ngày 21 tháng 12, sắp hết năm, mùa đông năm nay rất lạnh, thỉnh thoảng Mộ Đan lại không thể duy trì hình người, bất quá lúc y biến thành mẫu đơn cũng rất đẹp, nhưng không thể để người khác nhìn thấy, ta đang chuẩn bị xây một tòa trạch dưới lòng đất Phó gia, để Mộ Đan tu dưỡng. Bây giờ ta bắt đầu hối hận tại sao lúc đó mình không ngăn cản y.”
“Ngày 16 tháng 7, trạch viện cuối cùng cũng xây xong. Mộ Đan rất thích hoa, nên ta quyết định sẽ trồng nhiều hoa dưới này, thế nhưng lúc khoe với Mộ Đan, y lại bắt ta dời hết chúng đi, nói dưới lòng đất không thích hợp để hoa cỏ sống. Y vẫn luôn đáng yêu vậy đấy, ta muốn dẫn y đi, đến nơi không có người, vào núi cũng không tồi, chỉ có hai chúng ta.”
“Ngày 9 tháng 10, nhà trong núi đã xây xong, hôm nay sẽ mang Mộ Đan đi xem, ta phải cho y một niềm vui bất ngờ.”
“…”
Phó Điềm đọc từng quyển từng quyển một, những quyển này đều do tổ tiên Phó Khanh viết, dày đặc mười mấy cuốn, nội dung đều xoay quanh Mộ Đan, kể về tháng ngày cả hai bên nhau, cùng những chuyện lặt vặt trong cuộc sống thường nhật. Từ những trang giấy, hai người chỉ ở dưới lòng đất một đoạn thời gian ngắn, sau đó liền chuyển vào trong núi.
Phó Điềm cũng nhớ mang máng, trên gia phả có viết, con của tổ tiên được nhặt từ trong núi, tổ tiên thấy đây là duyên phận, nên mới nhận làm con nuôi, gọi là Phó Mộ Sơn.
Lật tới trang cuối cùng. Đây là Phó Khanh khi về già đã viết, nét chữ bình thản hơn khi còn trẻ rất nhiều, song những hàng chữ tình cảm vẫn trước sau như một.
“Đông Nguyệt (tháng 11 âm)ngày 23, Mộ Đan phát hiện chỗ ta giấu nhật ký, y đọc được toàn bộ, sau đó còn cười ta, quyển này nhất định phải giấu thật kỹ, không thể để y phát hiện được.”
Ngay dưới còn có một hàng chữ nhỏ, chữ viết phiêu dật, như đáp lời: “Thì ra anh còn dám giấu. Bất quá vẫn bị ta tìm ra.”
Phó Điềm nhịn không được bật cười, cậu rất tò mò khi tổ tiên Phó Khanh thấy dòng chữ này sẽ thế nào.
Tình cảm của hai người họ thật tốt.
Phó Điềm cảm thán, cất sách về lại chỗ cũ, đây là kỷ niệm của tổ tiên, chi bằng hãy để nó lại nơi tràn ngập hồi ức của hai người.
Sở Hướng Thiên đang dò xét nơi khác hô gọi Phó Điềm, “Hữu Linh, em qua đây xem này.”
Phó Điềm đứng dậy, vỗ vỗ tay đầy bụi, cậu thấy Sở Hướng Thiên đang cầm một quyển sách, chân mày hắn nhíu lại suy tư.
“Anh phát hiện được gì rồi?” Phó Điềm tiến đến bên cạnh hắn, đưa đầu xem.
Sở Hướng Thiên chìa quyển sách sang cho cậu, “Tổ tiên Mộ Đan để lại.”
Phó Điềm nhận lấy, trang bìa có viết: Nếu đời con cháu có may mắn thức tỉnh huyết mạch, phát hiện được nơi đây, hãy theo lời ta dặn mà học cách khống chế căn nguyên.
Nụ cười trên môi cậu nhạt đi, Phó Điềm nghiêm túc lật xem từng tờ.
Tất cả được ghi chép rất tỉ mỉ, chứa đựng toàn bộ sở học và kinh nghiệm của Mộ Đan. Song vì bản thân y là yêu, nên những nội dung liên quan đến tu luyện, Phó Điềm thử vài lần vẫn không thấy tác dụng gì.
Phó Điềm gãi gãi má, ngửa đầu nhìn Sở Hướng Thiên, “Hình như không có tác dụng gì cả.”
Sở Hướng Thiên nói: “Trước cứ mang về nghiên cứu xem sao, có lẽ là do thể chất bất đồng, dù sao có vẫn hữu dụng hơn là chúng ta tự mày mò.”
Phó Điềm cũng nghĩ vậy, đem sách nhét vào túi tay áo Sở Hướng Thiên.
Lúc đi ra, hai người phát hiện ở bàn nhỏ cạnh cửa có đặt một tấm phong thư, mở ra xem, xét theo nét chữ hẳn là của tổ tiên Mộ Đan.
Đại ý là tư khố dưới lòng đất có để lại một phần tài bảo, con cháu có thể tùy ý lấy dùng, đây là lễ vật mà tổ tiên để lại, còn nói tòa trạch dưới lòng đất này là y cố ý lưu lại làm kỷ niệm, bảo bọn họ nếu không bất đắc dĩ thì đừng phá hoại nó và lời nhắn cuối cùng là tại thung lũng trong núi Thanh Nguyên của Nam Minh quận còn có một tòa trạch nữa, nơi ấy có chôn giấu kim ngân, nếu cần, có thể theo bản đồ đến lấy.
Cuối thư là bản đồ vẽ tay, Phó Điềm liếc mắt nhìn, tuy rằng một vài chỗ có hơi khác hiện tại song vẫn không ảnh hưởng mấy.
Hai người cất cẩn thận, sau đó bước khỏi đây, đóng kín đại môn một lần nữa rồi mới ra ngoài.
Thuận đường cũ mà về. Cửa đá bên phải có một nút cơ quan nhỏ. Phó Điềm ấn xuống, cửa đá chậm rãi khởi động, hai người ra bên ngoài, cửa đá mới chầm chậm hợp lại, lối ngầm biến mất như chưa từng tồn tại.
Chìa khóa bị cơ quan đẩy ra một đoạn, Phó Điềm rút nó ra, vách đá khôi phục nguyên trạng ban đầu, nếu không phải hai người vừa từ trong ấy ra, thì có lẽ ai cũng sẽ không ngờ đằng sau vách đá ấy là cả một tòa trạch hoa lệ.
Phó Điềm nói: “Chúng ta niêm phong nơi này lại đi.” Kim ngân tài bảo ngoài kia là đã đủ cho họ dùng mấy đời, hà tất phải để những người khác đi quấy rối nơi yên nghỉ của tổ tiên.
Sở Hướng Thiên cũng tán thành. Giơ tay sờ sờ gò má cậu, “Chúng ta lên đi thôi. Trước tiên cần nghiên cứu quyển sách tổ tiên để lại đã.”
Sở Hướng Thiên cầm chân nến, một tay dắt Phó Điềm đi lên.
Bước khỏi khố, hai người mới phát hiện bây giờ trời đã tối, không ngờ bất tri bất giác họ đã ở dưới đó lâu đến vậy.
Trở về nhà rửa mặt, Sở Hướng Thiên ôm Phó Điềm ngồi trên giường, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu. Cùng cậu nghiên cứu quyển sách nọ.
Nội dung trong ấy rất nhiều, lúc nãy chỉ lật qua loa vài tờ, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện, ngoại trừ ghi chép kinh nghiệm tu luyện thì còn có chút thông tin về yêu giới.
Mộ Đan hẳn đã từng là một người phóng khoáng tiêu sái, bên trong sách có viết: Y đạt được cơ duyên từ thiên địa mà hoá hình, hành tẩu nhân gian, chỉ mới gặp một đồng loại, nhưng do kẻ đó làm đủ chuyện xấu, nên đã bị y giết chết. Bởi vậy mọi chuyện liên quan đến yêu tinh, cơ hồ đều lấy thí dụ từ chính bản thân y.
Y chính là mẫu đơn chi vương, tu thành đại yêu có khả năng ra lệnh cho thực vật khắp thiên hạ, chẳng là rất nhiều thực vật còn chưa khai linh trí, tỉnh tỉnh mê mê rất ngốc ngếch, còn số ít đã mở linh trí thì lại không thể di động cũng chẳng biết phép thuật, “Cái khả năng này thực vô bổ vô tác dụng”, dòng chữ nhỏ này là đánh giá của Mộ Đan, y nói: Không cần học.
Sở Hướng Thiên cười nói, “Tổ tiên Mộ Đan quả là một người thú vị.”
Phó Điềm rất tán thành, gật gật đầu tiếp tục xem.