Ai Cho Anh Lên Giường

Chương 5: Chương 2.2




Anh điên rồi.

Bộ dạng Hàn Lạc Đình khi mất khống chế rất hung tợn, xông về phía người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lúc không khống chế được cảm xúc, làm anh chỉ muốn được phát tiết.

Đột nhiên dưới chân vấp một cái, cả người anh mất thăng bằng co quắp ở trên tấm nệm êm, đầu nặng nề đập trên tấm nệm êm, truyền đến một trận hoa mắt, nhưng anh không đợi cho trận hoa mắt kia đi qua, trực tiếp từ trên mặt đất nhảy lên, xông về phía người đàn ông kia cùng anh đánh cận chiến lần nữa, đánh mù quáng, mồ hôi bay loạn xạ, anh giống như một con dã thú không biết mệt mỏi, chỉ muốn giải quyết người đàn ông ở trước mặt.

Vậy mà cuối cùng người bị giải quyết, là anh.

Mồ hôi chảy vào trong mắt, chua xót truyền đến, nhưng tay anh không còn sức giơ lên lau đi, chỉ có thể nhắm mắt, làm những giọt mồ hôi kia chảy ra hốc mắt, anh thở, nằm ở trên tấm nệm êm giống như chết.

"A Đình, hôm nay tâm trạng cậu không tốt." Dương Mặc Phi ném cái khăn lông cho anh, sau đó từ trên cao nhìn xuống người đàn ông luống cuống trên đất.

Hai người bọn họ vẫn luôn không phân biệt được cao thấp, anh chưa bao giờ dễ dàng quật ngã Hàn Lạc Đình như vậy.

Hàn Lạc Đình không nói, chỉ đợi mình không còn thở dốc, cầm lấy khăn lông lau hết mồ hôi trên mặt.

"Cậu có tâm sự." Không phải dò hỏi, mà là khẳng định.

Hàn Lạc Đình còn chưa trả lời, đột nhiên anh phát hiện bây giờ mình, bộ dạng im lặng giống như Đỗ Linh Lan vừa rồi.

Nhưng anh thì khác, người anh bảo vệ là cô, mà cô lại đang bảo vệ cái tên đàn ông chết tiệt kia!(= anh chứ ai)

Hơi thở bình thường thì lửa giận lại lần nữa bùng cháy, anh nhảy dựng lên, một lần nữa xông về phía Dương Mặc Phi, bắt đầu một trận cận chiến khác.

Chỉ mới chớp mắt, anh lại một lần nữa bị xử lý.

"Dừng lại đi, a Đình, tối nay cậu tuyệt đối không thể đánh thắng tớ." Dương Mặc Phi rất tốt bụng nói cho anh biết, muốn anh đừng nữa lãng phí hơi sức đi làm cái loại chuyện ngu ngốc này.

Nhưng Hàn Lạc Đình cũng không phải người ngu ngốc, khi lần thứ hai anh bị xử lý, lửa giận của anh cũng bị ném đi rồi.

Trong đầu xuất hiện hàng ngàn vấn đề, cũng muốn hỏi Dương Mặc Phi, bởi vì kể từ khi Đỗ Linh Lan không còn đi theo sau lưng anh, người ở bên cạnh cô nhiều nhất, chính là Dương Mặc Phi, "Mặc Phi, cậu có biết, Linh Lan khá là thân thiết với ai không?"

"Tại sao hỏi như vậy?" Những vấn đề bát quái này chỉ có mấy bà cô mới đi hỏi, lại có thể từ miệng Hàn Lạc Đình nói ra, làm anh có chút kinh ngạc, nhưng. . . . . . Cũng nằm trong dự liệu, anh còn đang suy nghĩ, tới khi nào Hàn Lạc Đình mới có thể hỏi anh.

"Bởi vì tớ thấy cô ấy. . . . . ." Nhận ra trong lời nói kế tiếp, chưa chắc Đỗ Linh Lan muốn những người khác biết, Hàn Lạc Đình không nói, "Cậu chỉ cần nói cho tớ biết đáp án, vậy là được rồi."

Dương Mặc Phi ngồi xuống bên cạnh anh, im lặng một hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Tớ luôn rất tò mò, Ngũ Tiểu Thư đối với cậu mà nói, là cái gì?"

"Ngũ Tiểu Thư là người quan trọng nhất, nếu không có cô ấy, bây giờ tớ có thể vẫn còn ở nơi bẩn thỉu ngoài đường, làm chuyện dơ bẩn không chịu nổi, tớ sẵn lòng dùng tất cả mọi thứ của tớ bảo vệ cô ấy." Một điểm này, không cần hoài nghi.

"Cậu yêu Ngũ Tiểu Thư sao?"

"Yêu?" Hàn Lạc Đình ngẩn ra.

"Ngũ Tiểu Thư là người quan trọng nhất, cậu sẵn lòng bảo vệ cô ấy đến ngay cả mạng sống cũng không cần, nhưng cậu phải biết, cuối cùng cũng có một ngày cô ấy sẽ yêu người đàn ông khác, cùng anh ta thân mật, đến lúc đó người dùng mạng sống để bảo vệ cô ấy, không phải chỉ có một mình cậu mà thôi. Hoặc là, nếu như người đàn ông kia hay ghen tuông, càng sẽ không cho phép cậu ở bên cạnh Ngũ Tiểu Thư. Nếu như vậy, cậu có từng nghĩ tới, trở thành người đàn ông của Ngũ Tiểu Thư?"

Hàn Lạc Đình im lặng, bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy.

Cho tới nay, anh chỉ cho rằng mình là cái bóng của Long Hồ, anh có thể vì cô sống, vì cô chết, nhưng anh vẫn chưa bao giờ nghĩ đến, cuối cùng có một ngày sẽ trở thành chồng của cô, dùng thân phận là chồng để bảo vệ cô.

"Tương tự, Ngũ Tiểu Thư là như thế, Linh Lan cũng thế."

Đỗ Linh Lan cũng thế?

"Tương lai cũng sẽ có một người đàn ông, yêu Linh Lan như thế, anh ta sẽ không muốn Linh Lan làm chuyện nguy hiểm như vậy, cuối cùng cũng sẽ có một ngày Linh Lan rời khỏi Long Môn, rời khỏi chúng ta, cho nên Linh Lan đối với cậu mà nói, là cái gì?"

"Cô ấy giống như là em gái của tớ. . . . . ." Theo bản năng, Hàn Lạc Đình mở miệng, nhưng nghe vào trong tai, không biết tại sao nhưng không thể làm người khác tin được.

"Chỉ giống như em gái?" Dương Mặc Phi nhíu mày.

"Dĩ nhiên." Hàn Lạc Đình gật đầu, lần này giọng nói khẳng định hơn nhiều.

Dương Mặc Phi dùng một ánh mắt giống như không biết làm sao quan sát anh một lần, "Nếu chỉ là em gái, như vậy khi cô ấy nói cho cậu biết, cô ấy đã có người trong lòng, việc cậu phải làm chỉ có thể là ủng hộ, chỉ có thể là chúc phúc, mà không phải nổi giận, hiểu không?"

Lời của Dương Mặc Phi, Hàn Lạc Đình biết, anh đã hiểu rõ nguyên nhân làm mình điên cuồng tối hôm nay.

Nếu như không phải biết rõ tính cách của người bạn này, Hàn Lạc Đình thật sự sẽ cho rằng cậu ta đã núp ở phía sau cánh cửa, nghe lén cuộc tranh chấp mới vừa rồi giữa bọn họ.

Chỉ có thể là ủng hộ? Chỉ có thể là chúc phúc? Tại sao anh không có một chút nào muốn ủng hộ? Tại sao anh không có một chút nào muốn chúc phúc? Anh chỉ nghĩ sẽ tàn nhẫn chia rẽ cô cùng người đàn ông kia, khiến hai người vĩnh viễn cũng không muốn gặp mặt nhau.(Ác dễ sợ!)

"Nếu như Linh Lan đối với cậu mà nói, chẳng qua là em gái, như vậy đừng ép buộc cô ấy nữa." Dương Mặc Phi sau khi để lại một câu nói mơ hồ không rõ, cả phòng tập cũng để lại cho một mình Hàn Lạc Đình. (Không hiểu sao ở đây tác giả lại dùng là đạo trường – nơi làm phép của các thầy tu hay đạo sĩ, mình thấy không hợp lí nên thay bằng phòng tập.)

Hàn Lạc Đình nằm ngang ở trên tấm nệm êm, liên tục tự cân nhắc lời của Dương Mặc Phi.

Tại sao, anh có cảm giác Dương Mặc Phi đang ám chỉ anh, Đỗ Linh Lan đối với anh mà nói không phải chỉ là "Em gái" hay sao? Nhưng, nếu như anh không phải xem Đỗ Linh Lan thành " Em gái ", như vậy, Đỗ Linh Lan đối với anh mà nói, rốt cuộc là cái gì?

Nằm ở trong phòng tập, anh lại lần nữa suy nghĩ về vấn đề này, nghiêm túc cả đêm, nhưng vẫn không nghĩ ra một đáp án thích hợp hơn. (Sao cứ là đạo trường thế nhỉ?)