Ai Cho Anh Lên Giường

Chương 16: Chương 8.1




Đỗ Linh Lan ngâm nga ra tiếng, chỉ cảm thấy hoa huy*t mềm mại truyền đến cảm giác hơi đau, là một loại rất ám muội, làm bản thân cô cảm thấy xấu hổ.

Hàn Lạc Đình chưa từng nghĩ cô sẽ chặt như thế, cho dù biết cô ngoại trừ một mình anh ra, cũng không để cho những người đàn ông khác chạm qua, nhưng cô còn quá mức chặt chẽ, làm anh cảm thấy khó có thể tin được.

Nhỏ như vậy, chặt như vậy, khi đó cô làm thế nào chứa được anh?

Mang theo dò xét, ngón tay Hàn Lạc Đình bắt đầu kéo ra đưa vào trong hoa huy*t mềm mại, dần dần cảm thấy dịch ngọt trong hoa huy*t mềm mại càng ngày càng nhiều, làm cho anh kéo ra đưa vào trở nên dễ dàng hơn, anh lại thêm vào một ngón tay, sau khi để cho cô thoáng thích ứng lại bắt đầu kéo ra đưa vào, như thế tới tới lui lui cho đến khi cô có thể chứa được ngón tay thứ ba của anh.

Đỗ Linh Lan thở dốc nặng hơn, bởi vì ba ngón tay của anh giống như muốn phá hư cô, cô bắt đầu lo lắng, anh chỉ mới dùng ba ngón tay, cô đã không nhịn được rồi, nhưng nếu đổi lại là ba ngón tay thô ráp của những người đàn ông khác, cô có thể bị phá hư hay không?

Nghĩ đến đây, hoa huy*t mềm mại không tự chủ co rúc một cái, khiến anh phát ra tiếng gầm nhẹ.

Cơ thể cô vừa nóng vừa mềm, trên căn bản anh đã hết sức kiềm chế, chỉ là không muốn làm cho cô cảm thấy một chút khó chịu nào, ai biết cô bất thình lình thắt chặt, làm ngay cả một chút lý trí còn sót lại của anh cũng biến mất trong nháy mắt.

Hàn Lạc Đình rút ngón tay về, toàn bộ dịch ngọt trên ngón tay giữa làm vật nam tính cương cứng lên, rồi sau đó đỉnh đầu của vật khổng lồ kia chống đỡ ở cửa hoa huy*t mềm mại, chậm rãi một tấc thẳng tiến.

Cảm giác cơ thể căng ra vì sự tiến vào của anh, cô khẩn trương nắm cánh tay của anh, đôi môi bị hôn vừa đỏ vừa sưng khẽ kêu:"Nhẹ. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Tiểu bảo bối ở đó. . . . . ."

Lời nói của cô nhắc nhở anh, "Chỉ cần em không thoải mái, chúng ta lập tức dừng lại." Anh chịu đựng sự rong ruỗi kích động, vẫn dùng tốc độ như cũ nhưng đủ khiến anh nổi điên tiến vào cô.

Đỗ Linh Lan gật đầu loạn xạ, thật ra thì không hề nghe được những gì anh đang nói, giờ phút này toàn bộ cảm giác của cô đều tập trung ở nơi anh một tấc vùi vào trong cô, cái cảm giác đó vừa vui vẻ vừa giống như hành hạ, làm cô không chịu được sự ôn hòa của anh, tự mình dùng sức ngồi xuống.

Cảm giác hoàn toàn căng cứng đến hơi đau khiến cô hoảng sợ kêu to, cũng làm cả người anh cứng ngắc, động cũng không dám động, chỉ sợ cô sẽ lại không thoải mái.

"Hồ đồ!" Anh khiển trách, dùng sức thở, không cho phép mình mất khống chế.

Đỗ Linh Lan cũng không cử động, thế nhưng cơ thể lại mong đợi anh ở bên ngoài bắt đầu kéo ra đưa vào, cũng không cảm thấy những cảm giác khó chịu khác, cho nên anh bắt đầu vặn vẹo cái mông của mình, cảm thấy một luồng khoái cảm tê dại dẫn đến cảm giác căng cứng khó chịu, làm cho cô không nhịn được uốn éo nhanh hơn.

Nhưng bụng cô đã lớn như vậy, làm sao có thể uốn éo tùy thích? Chưa đến một lúc, hông của cô cũng đã uốn éo đến đau nhức mà không cử động được, nhưng hoa huy*t mềm mại vẫn còn truyền đến cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Cô muốn nhiều hơn, muốn nhiều khoái cảm cùng vui thích hơn.

Không đợi cô lên tiếng cầu xin, Hàn Lạc Đình đã đỡ cô nằm xuống, sau đó bắt đầu cử động liên tục.

Sức lực của anh cũng không tính là mạnh, có thể vì sợ sẽ làm cô và đứa bé bị thương, nhưng chỉ kéo ra đưa vào như vậy cũng đã đủ mang đến cảm giác vui thích mãnh liệt.

Nằm bên cạnh cô, khi đó một cái bắp đùi bị anh gác trên hông của anh, ép buộc cô mở rộng nơi bí mật giữa hai chân cho anh, anh chỉ cần thoáng ngẩng cao đầu, là có thể xem mình tiến vào cô như thế nào.

Bị thị giác kích thích làm cho bắt đầu mù quáng, tốc độ ra vào cũng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng sâu.

Đỗ Linh Lan có chút hoảng sợ ôm bụng, nhưng cơ thể vui thích làm cô không cách nào ngăn cản anh, muốn anh dừng lại.

Cơ ngửa đầu ra sau, đôi mắt không nhịn được nổi lên một tầng hơi nước, khuôn mặt xuân tình, thấy thế anh càng bị kích thích đến điên cuồng.

Hàn Lạc Đình thuận tiện hôn cô, cắn nuốt mật ngọt trong miệng cô, tốc độ thân dưới kéo ra đưa vào cũng không có chậm lại một chút nào, Đỗ Linh Lan cảm thấy mình như một con cá đang rời xa dòng nước, hô hấp khẩn trương giống như sắp hôn mê, bụng truyền đến một luồng khoái cảm tê dại, dần dần tích tụ.

Cô kẹp chặt hai chân theo bản năng, không ngờ hoa huy*t mềm mại lại co rút thật chặt bao bọc lấy anh.

Anh không hề chuẩn bị lại bị cô kẹp chặt như vậy, khoái cảm mãnh liệt từ dưới truyền đến, anh không hề đề phòng mà bắn tất cả chất lỏng nóng bỏng vào trong cơ thể của cô, cùng cô đạt tới đỉnh cao tuyệt vời.

Anh và cô đều thở hổn hển, giống như mới vừa chạy mấy cây số trên đường.

Hàn Lạc Đình ôm cô, chờ hô hấp lần nữa trở lại bình thường, chỉ là sau khi hô hấp trở lại bình thường, thế nhưng anh vẫn không muốn buông tay ra, thậm chí không muốn rút vật nam tính vẫn vùi ở trong cơ thể cô ra.

Nhưng nếu như nói không rút ra, cô sẽ cảm thấy không thoải mái, cho nên dù không đồng ý, vì Đỗ Linh Lan, anh vẫn rút ra khỏi cơ thể của cô, đến phòng tắm vắt một cái khăn lông nhỏ, giúp cô xử lý đống hỗn độn giữa hai chân.

Mới vừa thưởng thức vẻ đẹp và mùi vị của cô, muốn anh nhịn xuống, đó là một chuyện rất khó khăn, anh rõ ràng dường nào, cơ thể của cô có thể khiến cho anh hạnh phúc biết bao nhiêu, mỗi một dây thần kinh cũng không nhịn được vì cô mà sôi trào, nhưng cô đang mang thai, phải nghỉ ngơi thật tốt, một lần hoan ái đã đủ lắm rồi.

Hàn Lạc Đình cố gắng đè nén dục vọng của mình, ép buộc mình giúp cô xử lý tốt đống hỗn độn trên cơ thể, mới trèo lên trên giường kéo Đỗ Linh Lan vào trong ngực, anh mở miệng thở nhẹ, mà cô đã sớm ngủ say vì mệt mỏi.

Hàn Lạc Đình cẩn thận quan sát Đỗ Linh Lan, thấy trên mặt cô hình như một chút vẻ mặt không thoải mái cũng không có, anh mới bỏ khối đá lớn đang đặt trong tim xuống, nằm trên giường nghỉ ngơi.

Từ đầu đến cuối anh không hề phát hiện, trên môi của mình vẫn luôn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười hạnh phúc.

Hàn Lạc Đình chỉ khẽ vuốt ve bụng của cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, còn có tiểu bảo bối trong bụng cô vẫn không chịu được yên tĩnh mà đá.

Cảm thấy tiểu bảo bối đang đá, Đỗ Linh Lan khẽ tỉnh lại, nhưng cô mệt quá, chưa từng nghĩ chỉ qua một cuộc vui thích sẽ làm cô mệt mỏi đến ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn cử động.

Vào lúc này, cô nghe được giọng nói của anh, không phải nói với cô, mà là nói với tiểu bảo bối trong bụng cô: “Tiểu bảo bối, mẹ rất mệt mỏi, con cũng nên nghỉ ngơi đi, để cho mẹ ngủ một giấc thật ngon.” Anh nhẹ giọng nói với con gái, bàn tay vẫn vuốt ve bụng của cô.

Lòng bàn tay của Hàn Lạc Đình rất ấm, cô mơ hồ suy nghĩ, cảm thấy tiểu bảo bối vốn đang không an phận nhưng hình như nghe được lời nói của anh, một cái lại một cái đá cũng dần dần chậm lại.

Tiểu bảo bối của bọn họ, tuyệt đối là một đứa bé rất ngoan, mà anh cũng sẽ là một người cha tốt, người chồng tốt. Đỗ Linh Lan suy nghĩ, ý thức mơ hồ hơn, cho đến khi cô lần nữa tiến vào trong mộng, cô vẫn có thể cảm thấy, tay của anh không hề rời đi, vẫn luôn vuốt ve bụng của cô.