Nếu như có thể, vào giờ phút này cô tình nguyện, biến mất từ thế giới này.
Một giọt nước mắt trong suốt, từ khóe mắt chảy ra, Đỗ Linh Lan không dùng tay lau đi, chỉ muốn mặc cho bọn chúng chảy xuống, dù gì mồ hôi cũng sớm thấm ướt cả tóc mai rồi.
Giữa hai chân truyền đến một trận đau như bị xé rách, thật ra cũng không đáng là gì, so với tất cả những tổn thương mà cô phải chịu đựng, nỗi đau này, thực sự không là gì cả.
Chỉ là, nỗi đau này lại một lần nữa nhắc cô nhớ đến những việc làm ngu ngốc của mình.
Cô . . . . . Biết rất rõ người đàn ông bên cạnh không hề yêu thương mình, nhưng vẫn chủ động đưa tới cửa, chấp nhận làm một kẻ thế thân, cả đêm triền miên cùng anh.
Rất buồn cười, nhưng cô lại không cười nổi.
Hơn nữa, trong lúc hai người đang nhiệt tình, đôi môi bạc kia lại có thể gọi tên người phụ nữ khác.
Tim cô, rất đau, rất khó chịu, giống như bị người khác bóp chặt, lại phải cố gắng bỏ ngoài tai tất cả, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thì ra, cô ngu ngốc yêu anh hơn mười năm, nhưng tất cả chỉ là hy vọng hão huyền của cô.
Ngoài cửa sổ mặt trời dần dần lên cao, cô biết, tối hôm qua lại uống say, lại chơi đùa cùng anh, nhưng nhất định phải rời giường đúng giờ, cô nhẹ nhàng đẩy cánh tay rắn chắc của anh đang đặt trên eo mình xuống, cố gắng ngồi dậy nhưng cơ thể hoàn toàn không còn một chút sức lực, nhặt từng mảnh quần áo rải rác trên đất rồi mặt vào, sau đó, cũng không nhìn anh, liền rời đi.
Có lẽ, tất cả, nên dừng ở đây.
Chuyện này ngay từ đầu đã không có kết quả tốt, không có được sự chấp nhận khi chỉ mù quáng yêu anh, tất cả đều do cô tự tay vẽ ra.
Không bao giờ yêu nữa, không bao giờ hận nữa.
Xuyên qua tấm kính thủy tinh, ánh sáng mặt trời dịu dàng, ấm áp chiếu lên cơ thể ba người phụ nữ trong nhà kính.
Trong tay Long phu nhân cầm một chiếc kéo nhỏ, tỉ mỉ cắt bỏ những chiếc lá đã chết trong chậu hoa bà vô cùng yêu thích, dù đang bận rộn nhưng cũng không quên nhắc nhở con gái, làm thế nào mới có thể giúp chậu hoa phát triển tốt.
Gương mặt Long Hồ khổ sở, chăm chú nhìn chiếc kéo nhỏ trong tay, trời sinh tính cô vốn hoạt bát, làm sao có thể chịu được những công việc tĩnh lặng như thế này? Mới bắt đầu, cô đã cảm vô cùng khó chịu, chỉ muốn vứt chiếc kéo nhỏ trong tay xuống mà chạy ra ngoài.
Đảo mắt nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng dừng trên cơ thể người bạn lúc nhỏ nhưng có gì đó không giống với thường ngày "Linh Lan? Cậu cảm thấy không khỏe sao? Sao gương mặt lại tái nhợt vậy?"
Cô vừa nói xong, cũng làm Long phu nhân phải chú ý.
Mặc dù là Ảnh vệ, nhưng Long phu nhân luôn quan tâm mọi người như con ruột của mình, đặc biệt là Đỗ Linh Lan, giống như ông trời phái xuống an ủi bà chỉ có một cô con gái, mà cô còn chu đáo hơn cả con ruột của bà, nên phải thân thiết, phải chỉ bảo cô nhiều hơn.
Đỗ Linh Lan ngẩng mặt lên, nhàn nhạt nâng lên khóe môi, cười cười, "Chỉ là tối hôm qua không ngủ được, phu nhân và tiểu thư không cần lo lắng."
Cô rõ ràng không có đủ sức để nói, hỏi làm sao người khác có thể yên tâm được chứ?
Long Hồ nhanh chóng kéo Đỗ Linh Lan ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô chăm chú, "Đỗ Linh Lan, cậu đã hứa với mình, có chuyện gì đều cùng nhau bàn bạc, sẽ không lừa gạt mình, có phải cậu muốn thất hứa hay không?"
Đỗ Linh Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngây thơ này, lộ ra thứ tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng, cười, "Sao tôi có thể làm trái với những gì đã hứa cùng tiểu thư? Tôi không có lừa gạt tiểu thư, buổi tối ngày hôm qua tôi thật sự không ngủ được mà thôi, tôi là người hiểu rõ cơ thể của mình hơn ai hết, tôi không có lừa gạt tiểu thư và phu nhân, cũng không có ở đây khoe khoang."
Long Hồ nghiên cứu tỉ mỉ thái độ của Đỗ Linh Lan, xác nhận cô không có lừa gạt mình, Long Hồ mới hài lòng gật đầu, nhưng cũng không quên nói vài lời đe dọa, "Linh Lan tớ tạm thời tin cậu, nhưng tốt nhất cậu không nên lừa gạt tớ, nếu không tớ sẽ. . . . . . Gừ gừ!" Cô tự bày ra cho mình một khuôn mặt đáng sợ nhất, cười nhạt vài tiếng .
Với nét mặt buồn cười như vậy, có thể đe dọa được cô sao? Đỗ Linh Lan cười khẽ một tiếng, một cô gái tốt đẹp thế này, làm sao cô có thể sánh bằng?
Lòng dạ ác độc hung hăng nhéo cô một cái, Đỗ Linh Lan hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay nhận lấy chiếc kéo nhỏ trong tay Long Hồ, thay cô chăm sóc chậu hoa hồng trước mặt.
Công việc cực nhọc đã được người khác đảm nhận, Long Hồ mừng rỡ, cười hì hì vùi người ở trên ghế dựa, nhìn Long phu nhân và Đỗ Linh Lan tỉ mỉ cắt bỏ những chiếc lá đã chết.
"Linh Lan, con quá cưng chiều con bé này rồi." Long phu nhân nhìn bộ dạng của con gái, không nhịn được nói với Đỗ Linh Lan.
"Không có chuyện đó đâu, phu nhân." Đỗ Linh Lan lắc đầu một cái, "Linh Lan rất thích chăm sóc hoa."
"Mẹ, người không cần ghen tỵ tình cảm của con và Linh Lan, thì chia rẽ chúng con chứ!" Long Hồ đứng lên, chen vào giữa làm mặt quỷ với Long phu nhân.
"Con bé này!" Long phu nhân vừa cưng chiều vừa buồn cười mắng một câu, lại bắt đầu tỉ mỉ cắt bỏ những chiếc lá đã chết.
Đỗ Linh Lan cười yếu ớt nhìn hai mẹ con trước mặt, trong lòng không ngừng hâm mộ, cô cũng giống như tất cả các Ảnh Vệ khác, đều là trẻ mồ côi không có cha cũng không có mẹ, cho nên từ nhỏ cô đặc biệt hâm mộ khi trên dưới Long gia hòa thuận, anh em yêu thương lẫn nhau.
Ngồi một lúc, Long Hồ không chịu được chạy ra khỏi nhà kính, đi tìm chuyện vui, Long phu nhân vì có việc gấp nên cùng đi với Long Hồ.
Vì đang ở trong nhà, Đỗ Linh Lan không cần theo sát bên cạnh Long Hồ, cũng chính vì vậy, cô cố ý ở lại trong nhà kính, tiếp tục chăm sóc các chậu hoa.
Cô thích cây cối, thích những loài hoa này, mặc dù lúc nào cũng bị Hoắc Thanh Đình giễu cợt, nhưng tương lai cô mơ ước khi về hưu, sẽ đến một nơi vắng vẻ, lẳng lặng trồng hoa, có lẽ sẽ mở một tiệm bán hoa nho nhỏ, bán một ít chậu hoa, bán những loại cây liên quan, nói chung là cô không muốn rời xa cây cối.
Cắt bỏ những chiếc lá cuối cùng, cô đứng lên, muốn ngắm nhìn kết quả mình đạt được, thật không ngờ, lại làm hai chân mất thăng bằng, khó khăn mở miệng chua xót đau đớn, động tác của cô cứng đờ, đợi một lúc sau mới đứng thẳng người.
Cô cười khổ, không biết tại sao mình lại vô dụng như vậy, loại đau đớn này mà cũng không chịu được.
Bỗng, lông măng trên cổ cô đứng thẳng lên, mỗi một bắp thịt trên người cũng căng thẳng, tất cả đều ở trạng thái đề phòng, được huấn luyện nhiều năm khiến cô nhanh chóng nhận ra có một người khác đang đi vào nhà kính, chỉ là, người này, lại không phải người ngoài.
Hơi thở quen thuộc kia, làm cho cô nhận ra được người đi vào nhà kính không phải ai khác, mà chính là anh, nhưng cơ thể cô vẫn căng thẳng như cũ, thả lỏng cơ thể, cô chậm rãi xoay người, bắt gặp một đôi mắt đen lạnh lùng không có tình cảm.
"Thủ lĩnh." giọng điệu cung kính, không có một chút gần gủi hoặc xa lạ, chỉ là quan hệ cấp trên - cấp dưới.
Ánh mắt Hàn Lạc Đình sắc bén tựa như dao nhanh chóng quan sát một vòng trong nhà kính, không nhìn thấy người mình muốn gặp, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đáp lại lời chào hỏi của cô.
Không đợi anh phải hỏi, Đỗ Linh Lan nhanh chóng nói ra chỗ ở của Long Hồ, sau đó anh xoay người rời đi, chỉ còn lại mình cô, nhìn theo bóng lưng anh, một lúc sau vẫn chưa tỉnh táo lại, thật lâu sau mới ý thức được mà thu ánh mắt về.
Anh, lạnh lùng như vậy, vô cảm như thế, làm sao biết cô yêu anh nhiều năm như vậy?
Cô không chỉ suy nghĩ về vấn đề này một lần, nhưng lần nào cũng không tìm thấy đáp án, có lẽ, ngay cả bản thân cô, cũng không muốn tìm ra đáp án này.
Thế nhưng vào lúc này, anh không tìm thấy Long Hồ, lập tức xoay người rời đi, đôi mắt đen sắc bén kia không mang bất kỳ tình cảm gì, rơi trên người cô.
Đỗ Linh Lan không khỏi cảm thấy chột dạ.
Tối hôm qua anh uống rất say, hoàn toàn không biết gì, người lên giường với anh không phải là Long Hồ, mà chính là người không biết xấu hổ như cô.
Bởi vì chột dạ, cô đứng thẳng hơn thường ngày, không muốn cho anh biết bây giờ chân cô vô cùng đau nhức, vết hôn trên cổ, cũng bị áo len cổ cao che đi cẩn thận, cho dù có thông minh như Hàn Lạc Đình, cũng sẽ không phát hiện ra bí mật của cô.
Đúng! Điều này là bí mật của mình cô, cô sẽ không bao giờ nói với bất kỳ ai, cũng sẽ không để cho ai biết.
Cô biết rất rõ làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự chất vấn của anh, đối với anh mà nói, cô chính là tai mắt được sắp xếp ở bên cạnh Long Hồ, từng việc làm của Long Hồ, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tất cả đều nhờ cô.
Mỗi ngày, cô giống như người hai mặt trong cuộc sống này, cô cố che giấu tình cảm đối với anh, mang tin tức của người phụ nữ anh yêu nhất nói cho anh biết, sau đó dựa trên sự hài lòng hay bất mãn của anh, tâm trạng của anh sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cô.
Nhưng, cô tự nói với chính mình, như vậy là đủ rồi.
Cô không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, cho nên chuyện của Long Hồ, cô chỉ chọn những chuyện quan trọng, chuyện liên quan đến an toàn sống chết, mới thông báo cho anh, còn những chuyện khác, nếu Long Hồ tâm sự với cô, cô sẽ không giấu diếm giống như trước đây, mỗi một chuyện đều sẽ nói cho anh biết.
Hàn Lạc Đình nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn yếu ớt kia, trong đầu thoáng hiện lên vài hình ảnh, nhưng mà, hình ảnh này quá nhanh, quá mờ nhạt, anh không thể bắt được, anh không cách nào khống chế ánh mắt của mình, rơi trực tiếp trên người cô gái kia, nhưng cơ thể xiêu vẹo kia chỉ chờ ngã xuống.
"Nếu không khỏe, thì đi nghỉ ngơi, Ngũ Tiểu Thư sẽ do tôi bảo vệ." Hiếm khi, anh nói cho cô tự do nửa ngày.
Lời của anh, quả thật làm cho cô có chút ngạc nhiên, bởi vì bất kể khi nào, đối với anh mà nói sự an toàn Long Hồ, mãi mãi là thứ đặt ở vị trí cao nhất, mà hôm nay, anh lại nói sẽ cho cô thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng mà, sự quan tâm như vậy, cô không cần, "Cám ơn thủ lĩnh, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn có thể tiếp tục đảm nhận công việc của mình, nếu như không còn chuyện gì khác, Linh Lan xin đi trước." Cúi đầu, mắt cũng rũ xuống, cô giấu đi toàn bộ tình cảm, làm cho âm thanh của mình vẫn như cũ, rất mực cung kính.
Trái tim vì bộ dạng cúi đầu của cô, mà dâng lên một trận lửa giận ngay cả bản thân mình cũng không hiểu nổi, Hàn Lạc Đình thật sự đã quên, trước kia cô luôn ở phía sau anh, cô giống như cái đuôi nhỏ của anh, nhưng từ lúc nào cô gái trước mặt lại trở thành một bộ dạng cung kính như vậy khi đối mặt với anh.
Anh cũng không vì chuyện nhỏ này mà nổi giận, nhưng, càng nhìn đỉnh đầu cô, lửa giận trong lòng anh lại bộc phát, không nhịn được muốn bộc phát.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhẫn nhịn, chỉ đáp nhẹ một tiếng, rồi rời khỏi nhà kính, đi tìm người phụ nữ chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng anh.
Tiếng bước chân rời đi, Đỗ Linh Lan ngẩng đầu lên, đáy mắt đã nổi lên một tầng hơi nước, cô không muốn cho anh nhìn thấy, cô lại có một mặt hèn nhát vô dụng như vậy.
Nước mắt của phụ nữ, trừ Long Hồ ra, đối với anh mà nói tất cả đều là đáng khinh, không cần ngó ngàng.
Cô biết, cô đã làm bạn với anh hơn mười năm, tất cả đều biết.