Edit + Beta: Vịt
"Yêu qua mạng...... Thật sự là kiến quang tử (*) a."
((*) kiến quang tử: ý là khi gặp nhau offline sẽ bị vỡ mộng bởi vìđối phương không như mình nghĩ. Thật sự làm bộ này tui rất mợt mỏi vì ngôn ngữ mạng TQ T_T)
Lư Ninh đưa lưng về phía Thích Thiên Bách ngồi ở trong góc, trong tay loay hoay hai cái điện thoại. Trong điện thoại của Thích Thiên Bách hẳn là có phần mềm giống nhau, sau khi mở ra liền tự động tự động login ID nào đó, mã số chính là "Fan nhỏ đáng yêu" cậu cho rằng kia.
Lư Ninh không chết tâm mà lật đi lật lại mấy ghi chép trò chuyện từng có của bọn họ, một cái cũng không thiếu, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cậu chết cũng sẽ không tin.
Phải nói thân phận của "Dư Ôn" bại lộ cho anh biết được tam thứ nguyên (*), tính khả năng nhỏ tới 1000 phần trăm, đâu biết cậu là Dư Ôn, đồng thời lại biết người yêu qua mạng của cậu, vậy thì nhất định là người trong cuộc không thể nghi ngờ. Trời mới biết được lúc Thích Thiên Bách gọi ra ID internet của cậu cậu có cảm giác gì, giống như sấm sét giữa trời quang chẻ cậu tới chia năm xẻ bảy, xen lẫn khiếp sợ xấu hổ không tưởng tượng nổi thậm chí hoài nghi cảm xúc nhân sinh, Lư Ninh thiếu chút nữa đã ngay tại chỗ viết báo.
((*) tam thứ nguyên: nghĩ là thế giới hiện thực; còn thế giới ảo sẽ là "nhị thứ nguyên", ở trong câu này có nghĩa là thân phận "DưÔn" bại lộ anh sẽ biết được "DưÔn" ngoài đời thực)
Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh co lại thành một đoàn cúi đầu lật điện thoại, chỗ gáy lộ ra một ít hình xăm màu xanh mơ hồ, nhịn không được nhào tới, ôm eo cậu. Lư Ninh bị kéo như vậy, hỏa khí đè xuống vọt thẳng lên, cậu gập khuỷu tay chọt Thích Thiên Bách một cái, đẩy anh ra.
"Làm gì, đừng làm phiền tôi."
Thích Thiên Bách từ phía sau ôm chặt cậu, đặt cằm trên bả vai Lư Ninh: "Cậu xem lâu như vậy, xem đủ chưa? Nếu như muốn xác định tôi nói là thật hay giả, đã sớm nhìn rõ ràng rồi đi."
Anh từ bên trên tóm lấy điện thoại của mình cầm lên, chỉ vào giao diện thông tin cá nhân cho cậu nhìn: "Nhìn thấy ID này chưa? Không cảm thấy quen mắt sao?"
Lư Ninh liếc anh một cái, một tay túm lấy điện thoại, không đáp hỏi ngược lại: "Thích thiếu gia xem ghi chép trò chuyện của mình sẽ không cảm thấy đỏ mặt sao?"
Thích Thiên Bách bị cậu nói tới nghẹn họng, Lư Ninh tiếp tục cười lạnh nói: "Vì theo đuổi Dư Ôn thật sự không chừa thủ đoạn nào, theo đuổi không được còn muốn ở bên người tìm thay thế...... Chậc chậc chậc, người có tiền thật biết chơi."
Thích Thiên Bách cười kéo cậu vào trong ngực mình: "Cậu bây giờ là đang ghen với Dư Ôn hay Dư Ôn ghen với Ninh Kinh Hồng?"
Anh dán mặt vào gáy Lư Ninh: "Hơn nữa, giữa hai chúng ta không tính là kiến quang tử đi."
"Anh biến đi cho tôi."
Thích Thiên Bách kéo cả người Lư Ninh vào trong ngực, ở phần hình xăm lộ ra ngoài cổ áo của cậu nhẹ nhàng hôn một cái: "Không được."
"......"
Thích Thiên Bách nhẹ nhàng thở dài: "Không dễ dàng gặp mặt, sao có thể lại biến đi chứ."
Trong tay Lư Ninh cầm hai cái điện thoại bị Thích Thiên Bách ôm vào trong ngực, hồi lâu không nói chuyện, Thích Thiên Bách nắm tay cậu kéo điện thoại của cậu tới trước mặt mình, Lư Ninh khẩn trương mà nắm chặt điện thoại: "Anh làm gì thế."
Thích Thiên Bách hẩy tay cậu ra, mở weibo, phần mềm cũng tự động login mã số của Lư Ninh, weibo đầu tiên rõ ràng chính là cái cậu đăng hồi ở huyện Duy. Mặc dù nickname đã sớm bị đổi, nhưng loại hành vi này của Thích Thiên Bách tương đương với ngay trước mặt cậu tìm kiếm dấu vết đổi tên trên mạng của cậu, làm cho Lư Ninh cảm thấy khó chịu, cậu một cái túm lấy điện thoại che màn hình, không cho anh tiếp tục nhìn.
"Thả nào mỗi lần lúc tôi sắp bắt được Dư Ôn, đều sẽ tìm được cậu. Mạch suy nghĩ của tôi lần đầu tiên tới huyện Duy tìm người nhất định chính xác, hơn nữa cũng hỏi đúng người, ông bác đánh xe lừa đưa cậu ra trạm xe lửa, tôi vừa vặn hỏi ông ấy, nhưng mà......"
Thích Thiên Bách đột nhiên nhíu mày: "Nơi đó không phải quê cậu sao? Sao lại không tìm được cửa ra trạm xe lửa?"
Lư Ninh một cái túm lấy điện thoại của mình — Cậu biết ngay mà, một khi hình tượng tam thứ nguyên và nhị thứ nguyên trùng khít, sẽ có rất nhiều vấn đề sau đó phải giải quyết, chuyện Ninh Kinh Hồng chính là Lư Ninh...... Sớm muộn cũng phải bại lộ.
Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh không nói chuyện, cọ mặt tới bên cổ cậu: "Cậu hồi ở huyện Duy đùa bỡn tôi tới xoay vòng vòng, cũng không có tỏ vẻ gì sao?"
Lư Ninh coi như không hiểu ý anh, Thích Thiên Bách không phải là kẻ ngu, chỉ cần anh nguyện ý, rất nhanh là có thể phát hiện chỗ không đúng trên người mình, tới lúc đó cậu trăm miệng cũng không thể bào chữa. Chuyện tài khoản ngân hàng lúc nãy chính là một ví dụ, cậu cảm thấy nói dối không có chút sơ hở nào, Thích Thiên Bách lại nhìn ra được chỗ không đúng.
— Anh sao biết được là lừa người?
— Nói cho cậu biết, đừng ở trước mặt tôi nói dối.
"Sshh —!"
Lư Ninh đột nhiên cảm thấy trong đầu một trận đau giống như kim châm, cả người ở trong ngực Thích Thiên Bách co lại thành một đoàn, Thích Thiên Bách co lại thành một đoàn, Thích Thiên Bách bị động tác đột nhiên của cậu dọa hết hồn, vội vàng ôm chặt Lư Ninh: "Sao thế? Cậu đừng giả bộ a nói với tôi, tôi thấy rõ ràng, cậu ở trong ngân hàng nhưng một chút da cũng không xước......"
"A a a a —!"
Lư Ninh ôm đầu hét to một tiếng, cảnh tượng trước mắt cũng theo đó lờ mờ, mọi thứ dường như đều bị phủ lên một lớp màu cầu vồng bẩn thỉu, tầm mắt bị nước mắt ướt nhẹp lấp kín.
"Ê, Ninh Kinh Hồng! Cậu sao thế?!"
"Đau đầu...... Đầu đau quá!"
Lư Ninh ôm đầu nghiêng người lăn trên mặt đất, loại đau đơn này giống như có người đang dùng búa bổ đỉnh đầu cậu vậy, bổ ra một kẽ hở, sau đó nhét vào bên trong một vài thứ không thuộc về cậu.
Thích Thiên Bách bị Lư Ninh dọa tới không biết phản ứng thế nào, một tay không quá thuận tiện, đành phải dùng cánh tay vòng lấy cậu, để cho cậu không tới mức đụng vào trên tường, anh ban đầu còn tưởng đây là "Kỹ thuật diễn" tinh xảo của Ninh Kinh Hồng, nhưng sắc mặt đối phương tái nhợt, trên trán và cổ gân xanh từng đường nổi lên, mồ hôi cũng giọt lớn rơi xuống, đem cổ áo bệnh nhân của cậu đều ướt đẫm.
Thích Thiên Bách dùng sức ôm lấy Lư Ninh, đè ót cậu: "Làm sao bây giờ? Đúng rồi! Tôi đi gọi bác sĩ!"
Lư Ninh trước kia đã có bệnh đau đầu, đau hận không thể lập tức chết đi, nhưng kể từ sau khi trở thành Ninh Kinh Hồng, bệnh đau đầu của cậu một lần cũng không bị nữa, còn tưởng kiếp này đều không cần chịu nỗi khổ này nữa, không nghĩ tới thế nhưng lại bị.
"Aspirin......"
Lư Ninh túm áo Thích Thiên Bách, lúc đau tới ý thức mơ hồ, liền sẽ tìm cứu tinh của cậu, mười mấy năm hồi còn sống, cậu luôn dựa vào aspirin tồn tại.
Thích Thiên Bách thật vất vả mang Lư Ninh lên giường, nghe cậu mơ mơ hồ hồ nói ra một tên thuốc, nhịn không được cau lông mày: "Thuốc này sao có thể uống lung tung! Cậu chờ, tôi đi gọi bác sĩ."
Lư Ninh cơ hồ nghe không rõ âm thanh Thích Thiên Bách, trong tai cậu đầy các loại tạp âm, dường như có rất nhiều người đang nói chuyện với cậu, nhưng lúc muốn nghiêm túc nghe rõ bọn họ đang nói gì, lại hoàn toàn nghe không rõ. Cậu đã không cảm thấy nhức đầu nữa, trước mắt giống như đèn kéo quân, thoáng hiện hình ảnh không quen thuộc của mình.
"Thích thiếu gia......"
Lư Ninh mơ hồ nhìn thấy có người vào cửa, cậu nhớ lúc trước đã chốt cửa, Thích Thiên Bách treo cánh tay đi mở cửa, Lư Ninh theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng chỉ vươn ra một tay, Thích Thiên Bách vội vàng cầm lấy tay cậu, Lư Ninh lại nhắm mắt lại, cậu cảm giác được có người đang dùng thứ lành lạnh xoa huyệt thái dương của cậu, ngược lại thật sự làm dịu đau đớn.
Nhưng mấy hình ảnh không tóm được kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Tạm thời không nhìn ra vấn đề gì lớn, bệnh nhân hết thảy bình thường."
Thích Thiên Bách nhìn Lư Ninh đã bình tĩnh trở lại, không quá tiếp nhận cách nói này: "Hết thảy bình thường không phải kiểu dáng vẻ này đi? Cậu ấy vừa nãy nhức đầu tới mức lăn trên mặt đất, anh xem, ra mồ hôi lạnh......"
Bác sĩ lắc lắc đầu: "Nếu như muốn chẩn đoán chính xác, còn cần làm thêm 1 bước kiểm tra, chỉ tình huống trước mắt mà nói, đúng là hết thảy bình thường."
Thích Thiên Bách còn muốn nói cái gì, Lư Ninh một cái túm lấy tay anh, ngăn cản anh nói tiếp, cậu nghe thấy người bên cạnh nói chuyện, nhưng tạm thời mở mắt không ra, mấy cảnh tượng giống như choáng váng kia vẫn chưa biến mất, Lư Ninh chỉ có thể dùng thủ thế ra hiệu Thích Thiên Bách, để cho anh đừng nói nhiều.
"Bệnh cũ mà thôi, bác sĩ, phiền anh kê cho tôi chút thuốc giảm đau......"
Trong dự liệu, bác sĩ cự tuyệt: "Thuốc giảm đau không thể tùy tiện uống lung tung, quan sát thêm chút, hoặc là chờ cậu tốt hơn làm kiểm tra toàn diện."
Lư Ninh nhịn không được cau lông mày, bác sĩ lại dặn dò: "Mấy hôm nay không nên thức đêm, chú ý nghỉ ngơi, nếu lại đau nữa thì nói."
Bác sĩ rất lãnh khốc, loại kết quả này cũng làm cho Lư Ninh có chút bất đắc dĩ, bất quá cậu đã quen, hồi còn sống chính là như vậy, bất kỳ một bác sĩ có trách nhiệm nào cũng sẽ không tùy tiện bán thuốc giảm đau cho bệnh nhân.
Thích Thiên Bách đáp ứng, tiễn bác sĩ đi, Lư Ninh cũng cảm thấy loại đau đớn đột nhiên xuất hiện này tới nhanh đi cũng nhanh, hiện tại một chút cảm giác cũng không có, ngoại trừ mồ hôi lạnh toàn thân, dường như căn bản giống như chưa từng đau.
— Cái này không bình thường, chẳng lẽ nói cảm giác đau đầu đều giống nhau? Loại phương thức đau này không giống với cậu đau đầu hồi còn sống.
Lư Ninh cảm giác được đệm bên cạnh lõm xuống, vừa mở mắt, Thích Thiên Bách đang cau mày ngồi ở bên cạnh, đưa tay sờ sờ trên trán cậu: "Không phát sốt, cậu rốt cục sao thế?"
Lư Ninh lắc đầu, cậu quả thực không biết làm sao, nhưng trong tiềm thức cảm thấy, cái này có liên quan tới đoạn trí nhớ bị mất kia. Lời nào đó của Thích Thiên Bách đụng tới cửa ngõ ký ức, hoặc là bọn họ trước kia đã quen biết, thế cho nên những lời đó có thể làm cho cậu nhớ lại một vài cảnh tượng đã từng phát sinh.
Lư Ninh từ từ xoay mặt về phía anh, nhìn chằm chằm chân mày anh cau lại, nhưng đối với khuôn mặt này không có một chút ký ức hồi còn sống — Có lẽ...... Bọn họ lúc Lư Ninh còn ống thật sự quen biết, thậm chí từng lui tới, đối với khuôn mặt không có ấn tượng, chắc cũng là bởi vì yêu qua mạng đi.
"Thích thiếu gia."
Lư Ninh nắm chặt tay Thích Thiên Bách, người sau dứt khoát trực tiếp bò lên giường, ghé mặt tới — Bởi vì anh ngồi trên dường, nhìn Lư Ninh sắc mặt tái nhợt, luôn có loại cảm giác đối phương muốn dặn dò di ngôn, rất không may mắn.
Lư Ninh đối với hành động tính trẻ con này của anh cảm thấy buồn cười, rõ ràng thân thể Ninh Kinh Hồng nhỏ tuổi hơn Thích Thiên Bách, nhưng luôn có loại cảm giác mình lớn hơn đối phương rất nhiều.
Chắc là bởi vì bản thân cậu đã già hơn Thích Thiên Bách rồi đi.
Thích Thiên Bách bưng mặt Lư Ninh ở trên đầu cậu vuốt ve, vuốt ngược mấy sợi tóc hỗn độn: "Sao thế? Có phải vẫn không thoải mái hay không?"
Lư Ninh lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm anh hỏi: "Chúng ta...... Chúng ta có phải quen biết rất lâu rồi hay không?"
Thích Thiên Bách nắm chặt tay Lư Ninh, đem ngón tay từ giữa ngón tay cậu chen vào.
Lư Ninh quay mặt lại, nhìn trần nhà tuyết trắng, cảm giác rất mất mát. Cậu nhẹ nhàng thở dài: "Xin lỗi...... Tôi quên hết rồi. Tôi hình như quên mất anh rồi."
— Đồng thời mất đi mấy ký ức quan trọng nhất, tỷ như cậu rốt cuộc chết thế nào, giữa cậu với Ân Tiểu Dung và Ninh Tuyết Phong từng phát sinh chuyện gì, cậu cư nhiên một chút ấn tượng cũng không có, loại cảm giác này thật sự không tốt.
Thích Thiên Bách không biết Lư Ninh tại sao đột nhiên đa cảm, ghé tới ở trên môi cậu nhẹ nhàng hôn một cái: "Không sao, tôi vẫn tìm được cậu, mặc dù dáng vẻ của cậu không quá giống trong tưởng tượng của tôi......"
Lư Ninh nhịn không được cười cười, cậu đột nhiên đưa tay ôm cổ anh dán vào trên môi Thích Thiên Bách: "Anh nghĩ tôi thế nào?"
Thịt đưa tới bên miệng không có đạo lý không ăn, Thích Thiên Bách thuận thế nằm về phía sau, ôm Lư Ninh ở trên người, há miệng cắn môi cậu, hai đầu lưỡi rất nhanh dây dưa chung một chỗ, chặt chẽ quấn lấy nhau qua lại hoạt động. Lư Ninh nhẹ nhàng nằm nhoài trong ngực Thích Thiên Bách, lúc hôn tới xuất thần nhịn không được từ trong cổ họng tiết ra tiếng rên ái muội, cậu cảm giác được Thích Thiên Bách đang vuốt ve hình xăm của cậu, hồi lâu sau ngẩng đầu, thở khẽ hỏi: "Rốt cuộc là dạng gì."
Thích Thiên Bách một bên vuốt ve sau lưng cậu, một bên nhìn chằm chằm mắt cậu: "Già hơn một chút."
"Phì......"
Thích Thiên Bách đè ót Lư Ninh, lại lần nữa hôn cậu: "Dù sao cậu luôn giả bộ trưởng bối, còn cứ mắng tôi làm nũng."
Lư Ninh nghe được hình dung này từ từ mở mắt ra, đầu lưỡi vẫn cùng anh dây dưa một chỗ, trong đầu nhanh chóng hiện lên một vài đối thoại giống như bộ phim cũ, màn đạn ở trên màn hình nhanh chóng trượt tới, toàn là nội dung đối phương làm nũng ăn vạ yêu cầu gặp mặt. Lư Ninh nhẹ nhàng cắn môi anh một cái, thành công làm cho Thích Thiên Bách dừng lại động tác duỗi tay vào trong quần áo cậu.
"Vết thương chưa khỏi, muốn làm gì?"
Thích Thiên Bách nằm ở chỗ đó, có chút bất mãn mà ở sau lưng Lư Ninh sờ thêm mấy cái: "Chút vết thương nhỏ này......"
"Không được, anh hành động bất tiện tôi sẽ cảm thấy mất hứng."
Lư Ninh dứt khoát kéo anh ra, trực tiếp rời giường, Thích Thiên Bách một mình nằm chỗ đó một lát, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, sau đó từ sau lưng nhào qua ôm lấy Lư Ninh.
"Ý gì? Là ý tứ tôi hiểu kia sao?"
"Ê......"
Thích Thiên Bách cười hì hì chôn mặt bên cổ Lư Ninh, cọ không dậy được: "Có phải vết thương của tôi khỏi là có thể thượng cậu hay không?"
"......"
"Nhìn không ra cậu còn rất đói khát...... Không phải, tôi là nói tôi đói khát hơn."
Lư Ninh dùng sức đẩy anh ra, hung hăng đóng cửa phòng bệnh, Thích Thiên Bách kéo hai cái không kéo được cửa ra, gấp tới mức cào cửa: "Ê! Thả tôi ra! Cậu đi đâu thế! Trở lại cho tôi!"
Lư Ninh hướng lên trời trợn mắt trắng: "Ăn cơm trưa."
"Tôi cũng muốn ăn!"
"Anh ăn rồi."
Thích Thiên Bách đột nhiên nhớ tới bát mì kia: "Tôi chưa ăn vài miếng......"
Lư Ninh mỉm cười nói: "Tự anh đổ đi, liên quan gì tới tôi. Trưa nay anh đói một bữa đi, học quý trọng lương thực."
Thích Thiên Bách giận đến giậm chân: "Ông đây cũng không phải thú cưng! Không cần học loại đói bụng này!"
Lư Ninh không để ý đến anh nữa, sải bước rời khỏi phòng bệnh — Đừng nói Lư Ninh hồi còn sống, cho dù Ninh Kinh Hồng còn thành thục hơn thằng cha Thích Thiên Bách này đi.
_____________
Hai đứa cưng vcccc =))))) Tui có nên đổi xưng hô không nhỉ?????