Edit + Beta: Vịt
Lư Ninh nhận thấy được mất kiểm soát của mình, cậu thừa dịp lúc tìm hộ sĩ, tới phòng rửa tay rửa mặt. Cậu ngẩng đầu, trong gương lộ ra khuôn mặt không thuộc về cậu, vừa nãy ở trong phòng bệnh cùng Thích Thiên Bách hôn lâu như vậy, màu đỏ au của đôi môi vẫn chưa có rút đi, càng lộ vẻ yêu diễm.
Lư Ninh thở dài, nhẹ nhàng che mắt, tâm tình phức tạp vô cùng — Thích Thiên Bách......
Cậu bình tĩnh chốc lát, lúc này mới nhớ tới mình còn có một chuyện quên làm, cậu hồi đó hẹn fan hôm nay tới vô tình gặp được, hiện tại ngân hàng Hạng thành xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết fan kia có bị thương hay không. Bất quá cũng không phải quá lo lắng, trong chuyện này trừ mấy tên côn đồ và Thích Thiên Bách vào bệnh viện, người còn lại đều bình an chạy đi, cũng không nhìn thấy có cô gái nào bị thương.
Vì đảm bảo Lư Ninh vẫn là gửi một tin nhắn cho fan kia, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện, nhưng là trách nhiệm của cậu.
Thích Thiên Bách ngồi ở trên giường bệnh nhìn chằm chằm tin nhắn nổi lên trên điện thoại, vậy mà không có phản ứng gì, trước kia mỗi lần cùng "Dư Ôn" nói chuyện anh đều sẽ hưng phấn không thôi, hôm nay chủ động gửi tin nhắn hỏi thăm tình huống của anh, Thích Thiên Bách thế nhưng cảm giác...... Cũng không có gì hưng phấn.
Anh còn đang nghĩ tới "Ninh Kinh Hồng", nhớ dáng vẻ cậu ngửa cổ cùng anh hôn môi, dáng vẻ mắt rưng rưng, dáng vẻ đôi môi bị hôn tới đỏ au...... Còn có dáng vẻ khắc chế đẩy anh ra, nhưng muốn nhìn chằm chằm anh, muốn nói lại thôi.
Thích Thiên Bách nhắm mắt lại, che tay giữa hai chân mình, dưới bàn tay mơ hồ đau, điều này làm cho anh cảm thấy bất đắc dĩ đồng thời cũng tràn đầy cảm giác tội ác, anh sinh ra hoài nghi bản thân mãnh liệt — đối với Ninh Kinh Hồng ôm loại ý nghĩ này, anh có còn tư cách tiếp tục yêu Dư Ôn hay không?
Thích Thiên Bách suy nghĩ một chút, gửi qua một tin: "Mình hôm nay không tới ngân hàng, nghe nói chỗ đó bị cướp, Đại Đại không sao chứ?"
"Mình không sao, thừa dịp loạn trốn ra được."
— Nghĩ tới cũng đúng, dù sao bị thương chỉ có mình anh và mấy tên côn đồ.
Thích Thiên Bách đóng điện thoại lại, nhắm mắt tựa ở đầu giường, anh còn có một sự kiện nghĩ mãi mà không rõ, Lâm Thụy Đông nói tài khoản Ninh Kinh Hồng cho anh là thuộc về Lư Ninh, đây là tình huống gì, nghĩ tới hai người này, liên hệ duy nhất chính là bọn họ làm việc cùng cửa hàng.
Ban đầu, anh cho rằng Lư Ninh chính là Dư Ôn, nhưng Lư Ninh đã chết, Dư Ôn vẫn như cũ làm việc trong phòng livestream, có lẽ...... Là bọn anh tra sai rồi đi?
Lúc Thích Thiên Bách ngẩn người, Lư Ninh đẩy cửa đi vào, người trước theo bản năng quay đầu, Lư Ninh liền cười với anh một cái: "Tìm được điều khiển rồi."
Cậu chỉnh nhiệt độ điều hòa cao 2 độ, Thích Thiên Bách trong loại thời tiết này trần cánh tay ngồi trên giường ngẩn người, nói không chừng vết thương khỏi lại muốn sinh bệnh, càng nghiệm trọng chút, vết thương chưa khỏi đã bị bệnh, tới lúc đó cậu vẫn phải tiếp tục chăm sóc anh.
Ở bệnh viện chăm sóc bệnh nhân rất tốn thời gian, hi vọng lực hồi phục của Thích đại thiếu gia khác với người thường, có thể sớm khỏe lại chút, cậu còn phải đuổi theo mấy dự án của mình đấy.
Thích Thiên Bách nhưng ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm Lư Ninh mãi, ánh mắt giống như không nhận ra cậu.
Lư Ninh nhận thấy được khác thường của anh, nhịn không được cười hỏi: "Anh sao thế?"
Thích Thiên Bách lắc lắc đầu, Lư Ninh không quan tâm anh nữa, lấy điện thoại ra nhìn nhìn thời gian: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
"Tùy tiện đi...... Dù sao cơm cho bệnh nhân ở bệnh viện cũng không làm sao ngon."
Thích Thiên Bách ở trên giường nằm xuống, tầm mắt nhưng vẫn dính trên người Lư Ninh, nhìn cậu ở trong phòng bận tới bận lui. Dáng vẻ kia rõ ràng là đang suy nghĩ, lúc Lư Ninh nhìn sang, anh nhưng cái gì cũng không nói.
"Tôi đã hỏi hộ sĩ, người ta nói anh hiện tại không thể ăn đồ quá dầu mỡ hoặc khó tiêu hóa, đợi lát nữa tôi mượn phòng bếp nấu cho anh chút mì sợi...... Muốn ăn món gì?"
Thích Thiên Bách nhịn không được câu lên khóe môi: "Tùy tiện."
Lư Ninh để cho thở dài — Trên đời này món ăn khó làm nhất chính là tùy tiện, dứt khoát trực tiếp chọn cháo gà đen bên ngoài ship tới đi.
"Ê."
Lư Ninh vừa ở trong máy nước rót một chén nước, Thích Thiên Bách đã gọi cậu: "Đừng dọn nữa, chỗ này sẽ có người thu dọn, cậu tới đây."
Lư Ninh chưa kịp để ý đến anh, Thích Thiên Bách lập tức hừ lạnh: "Nhanh tới đây chút, ngồi đây, tôi có việc hỏi cậu."
Lư Ninh nghi ngờ nhìn anh một cái, vẫn là bưng cốc nước đi tới bên giường Thích Thiên Bách, người sau vỗ vỗ giường để cho cậu ngồi xuống. Hành động này hoàn toàn giống như trẻ con, làm cho Lư Ninh có chút dở khóc dở cười.
"Được rồi, rốt cuộc có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Thích Thiên Bách lại ở trên mặt Lư Ninh tỉ mỉ một hồi, mới nói: "Tôi chuyển cho cậu 50 vạn, cậu nhận được chưa?"
"...... A, tôi còn chưa kịp kiểm tra tài khoản."
Lư Ninh há miệng, biểu tình trên mặt có chút lúng túng: "Tôi tra xong liền chuyển lại cho anh, sự kiện lúc trước...... Tôi nói đều là nói nhảm, anh không cần để trong lòng."
Thích Thiên Bách không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười một tiếng: "Điện thoại của cậu không liên kết tài khoản sao? Có chuyển khoản làm sao cũng không nhắc nhở."
"......"
Lư Ninh ngẩng đầu nhìn anh, trong đầu nhanh chóng xoay tròn, cậu phát giác ra Thích Thiên Bách không giống trước kia, lại liên hệ lời anh vừa nói, trước mắt trong tay đối phương nắm giữ tin tức kiểu gì, cũng đoán được 8-9 phần 10.
"Lúc chuyển khoản, tên tài khoản không phải viết Ninh Kinh Hồng, mà là Lư Ninh. Đây là chuyện gì?"
Lư Ninh sớm có chuẩn bị tâm lý, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi: "Tôi nói sai số."
Thích Thiên Bách cau lông mày, Lư Ninh lại nói: "Anh biết Lư Ninh là tiền bối của tôi chứ? Là như vậy, tôi hồi ấy ở quán bar Ánh trăng làm, kiếm không được tiền gì cả, đôi khi ăn cơm cũng không kịp ăn, anh Lư liền cho tôi một tấm thẻ, bên trong không có nhiều tiền, nhưng nói mật mã cho tôi biết, để cho tôi cầm đi ăn cơm."
Thích Thiên Bách nhìn cậu: "Trên đời còn có chuyện tốt như vậy?"
"Không phải chuyện tốt như vậy, mà là anh Lư người tốt, anh ấy luôn nói tôi gầy nhom, ở trong quá bar làm việc ra ra vào vào ảnh hưởng tâm tình của anh ấy. Sau đó tôi từ từ kiếm tiền, thỉnh thoảng sẽ gửi tiền vào tấm thẻ kia, trả tiền cơm của anh ấy, như vậy thời gian dài, nhớ số thẻ của anh ấy còn nhớ hơn của mình. Chắc là lúc ấy tức giận, báo sai số thẻ."
Lư Ninh nói xong, dùng đôi con người giống như sao lạnh nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách: "Tôi đã sớm làm mất tấm thẻ kia, hiện tại anh Lư lại qua đời, không biết tiền còn có thể lấy ra hay không. Bất quá Thích thiếu gia yên tâm, tôi sẽ trả anh tiền, chúng tôi rất nhanh là có thể phát lương."
Thích Thiên Bách và cậu nhìn nhau một lát, đột nhiên cười dời đi tầm mắt: "Thế thì không cần, số tiền kia đã không lấy ra được, thì kệ nó đi."
Anh nói xong vươn tay, nhẹ nhàng cầm một tay Lư Ninh, người sau kinh ngạc mà nhìn anh: "Thích thiếu gia......"
Thích Thiên Bách không để ý tới, cầm lấy tay Lư Ninh không buông, nhưng cũng không làm chuyện gì khác người, chỉ nắm một ngón tay cậu ở đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa, Lư Ninh bị xoa có chút ngứa, muốn rụt tay về, Thích Thiên Bách lại nắm cả tay cậu trong lòng bàn tay.
Tay Lư Ninh nhỏ hơn tay anh, lại mảnh, rất dễ dàng có thể bao lấy.
"Người cậu thích...... Là như thế nào?"
Lư Ninh có chút nghi ngờ, cậu không nghĩ tới Thích Thiên Bách sẽ hỏi trực tiếp như vậy. Người sau thấy cậu do dự, giống như an ủi nói: "Tôi chỉ là tò mò."
Lư Ninh rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút: "Là một cô gái, tính cách rất tốt, rất thích tôi, có chút dính người, hơn nữa...... Rất có nghị lực."
Thích Thiên Bách cười cười: "Nghe thật đáng yêu, sau đó thì sao?"
Lư Ninh bị anh hỏi, cậu ngược lại muốn hình dung thêm mấy câu, lại nhất thời nghèo từ, cậu lúc này mới phát hiện mình hóa ra đối với đối phương yêu qua mạng của mình hiểu rất ít.
"...... Bọn tôi vừa gặp gỡ không bao lâu, vẫn chưa quá hiểu lẫn nhau."
Thích Thiên Bách như có điều suy nghĩ nói: "Phải không, vậy cậu đã xác định muốn cùng cô ấy trải qua cả đời, còn tưởng rằng giữa các cậu là yêu sâu sắc thế nào."
Lư Ninh nghe lời anh nói có ý tứ châm chọc nói không ra lời, nhất thời muốn quất anh một trận, cậu cố gắng nặn ra nụ cười: "Không liên quan anh được chứ?"
Thích Thiên Bách mơ hồ hừ một tiếng: "Cậu thích cô ta là bởi vì cô ta là phụ nữ sao?"
"......"
Lư Ninh bị tức gần chết, mặc dù nói cậu hiện tại quả thực, đối với fan nhỏ chưa gặp mặt kia của mình không có tình cảm đặc biệt mãnh liệt, nhưng cậu quả thực tính toán cùng người ta cẩn thận bồi dưỡng...... Làm sao bị Thích Thiên Bách nói khó nghe như vậy.
"Người mà tôi thích, âm thanh rất êm tai."
Thích Thiên Bách niết niết tay Lư Ninh: "Tôi sẽ luôn thích hắn."
Lư Ninh giống như bị nóng phải tay, theo bản năng muốn rụt lại, Thích Thiên Bách nhưng một cái cầm chặt tay cậu, đem ngón tay từ giữa ngón tay Lư Ninh chen vào. Loại động tác có tính ám hiệu cực mạnh này làm cho Lư Ninh rất không thích, cậu lại rút về mấy lần, nhưng bị Thích Thiên Bách vững vàng bắt được, cậu lại không dám quá dùng sức, lo lắng đụng phải vết thương của anh.
"Thích thiếu gia, xin anh buông tay."
Lư Ninh có chút tức giận, Thích Thiên Bách giương mắt nhìn cậu: "Tại sao?"
"Thích một người, nên một lòng một dạ, không phải sao? Anh như vậy tính là cái gì?"
Những lời này của cậu cũng không biết là đang nói với Thích Thiên Bách hay là nói với chính mình, Lư Ninh sẽ vì dao động của mình cảm thấy xấu hổ, cậu cảm giác mình không nên là một người do dự, nhưng mỗi lần — Hơn nữa gần đâu, lúc đối mặt với Thích Thiên Bách cậu đều sẽ có kim lòng không nổi mức độ khác nhau......
Lư Ninh trong lòng khổ sở, đưa tay đẩy một ngón tay Thích Thiên Bách ra, Thích Thiên Bách cứ như vậy nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm, làm cho người ta có chút sợ.
Cậu rũ mắt không nhìn anh, giải cứu tay mình từ trong tay Thích Thiên Bách ra, thở dài nhẹ nói: "Thích thiếu gia, anh bỏ qua cho tôi đi."
Thích Thiên Bách cầm lòng bàn tay trống trơn của mình: "Cậu ngủ với tôi một giấc tôi liền bỏ qua cho cậu."
"......"
Thích Thiên Bách vô tội mà nhìn cậu: "Tôi là nói, ngủ đơn thuần."
Anh di chuyển vào bên trong, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: "Tới đây, tôi mệt rồi, ngủ với tôi một lát."
Lư Ninh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: "Anh là trẻ con sao?! Ngủ còn phải người bồi?!"
"Ít lải nhải, tới đây."
Lư Ninh không có biện pháp, cởi giày, giống như khúc gỗ cứng ngắc nằm bên cạnh, Thích Thiên Bách dùng tay không bị thương thuận thế kéo cậu vào trong ngực.
"Tay anh đàng hoàng chút!"
Thích Thiên Bách nghiêng người nhẹ giọng nói: "Lấy di động ra, đặt trên bàn, không cho mấy thứ phóng xạ mạnh tới gần tôi."
"......"
Loại người gì mà có thể ở trên người kiêm cả hai loại nhân tố mâu thuẫn lại khiến người chán ghét tùy hứng của trẻ con và ngoan cố của người già?!
Lư Ninh lấy điện thoại trong túi quần ra ném trên bàn, cậu muốn lật người đưa lưng về phía Thích Thiên Bách, lại bị đối phương trước một bước đè sau lưng ôm chặt, cằm đỡ trên trán Lư Ninh.
"Anh......"
"Đừng động, vết thương của tôi rất đau."
Lư Ninh lập tức không dám đẩy anh nữa, thân thể cứng ngắc của cậu nằm trong ngực anh, tay Thích Thiên Bách ôm Lư Ninh từ sau lưng cậu vươn ra, nắm trong tay một cái điện thoại, anh cúi đầu nhìn Lư Ninh một cái, ôm chặt cậu vào trong ngực, đôi môi in trên trán cậu.
Lư Ninh bị nụ hôn này của anh khiến cho vừa khó chịu vừa phiền, muốn quay mặt đi, Thích Thiên Bách nhưng trước một bước dùng trán đỡ lấy trán cậu, đôi môi nhẹ nhàng dán vào trên môi Lư Ninh: "Tôi hỏi cậu lần nữa, người cậu thích...... Rốt cuộc là ai?"
Lư Ninh nghe hiểu lời ngầm của anh, cậu từ lúc nãy đã ám chỉ mình đối với "fan" kia không phải là thích, cậu phải nói cái gì, phải nói Thích Thiên Bách anh mới là người mình thích sao?
"Anh hỏi bao nhiêu lần đáp án của tôi cũng sẽ không thay đổi, người tôi thích...... Ưm."
Lời của Lư Ninh bị Thích Thiên Bách chặn lại, người sau vừa hôn cậu, vừa ở trên điện thoại gửi tin nhắn: "Đại Đại, cơm trưa ăn gì?"
Điện thoại của Lư Ninh bị cậu chỉnh thành chế động rung, nhưng lúc tin nhắn trên màn hình nổi lên, điện thoại cậu ném trên bàn màn hình liền sáng.
Khoảng cách gần như vậy, Thích Thiên Bách nhìn rõ ràng — Bao gồm icon đặc biệt của phần mềm, thậm chí nội dung tin nhắn.
Thích Thiên Bách nắm chặt điện thoại, nghiêng người đè Lư Ninh trên giường, anh giống như điên rồi hung hăng mút đầu lưỡi Lư Ninh vào, người sau còn đang bận tâm vết thương của anh, Thích Thiên Bách nhưng một chút cũng không quan tâm, anh trực tiếp ném điện thoại đi, tay vốn bị treo băng vải từ trong băng vải vươn ra, nắm vai Lư Ninh không cho cậu giãy dụa.
Lư Ninh cái gì cũng không biết, ngược lại bị động tác của anh dọa gần chết, cậu nhìn thấy trên bả vai Thích Thiên Bách thấm ra máu đỏ tươi, vết thương của anh bị rách rồi, Lư Ninh muốn nhắc nhở, nhưng mở miệng liền sẽ bị nụ hôn càng kịch liệt của đối phương chặn lại, máu càng để lâu càng nhiều cũng rốt cục phá rách băng vải, từng giọt từng giọt rơi trên mặt Lư Ninh, cùng với nước mắt tích lại trong mắt cậu hỗn hợp chung một chỗ chảy xuống.
"Ưm! Ưm......"
Thích Thiên Bách rốt cục hôn đủ rồi, từ trên môi cậu rời đi, trên mặt Lư Ninh đã bị máu làm ướt, cậu cũng không biết Thích Thiên Bách tại sao đột nhiên nổi điên, nhưng có thể cảm giác được tình cảm mãnh liệt của anh, làm cho Lư Ninh không thể giả bộ không nhìn thấy — Cậu nhưng không sợ đối nghịch với Thích Thiên Bách, nhưng cậu sợ anh như vậy...... Lư Ninh không biết chống đỡ thế nào.
Lư Ninh đưa tay đè lại vết thương còn đang chảy máu trên vai anh, thở dốc hồi lâu, rốt cục nghẹn ngào nói: "Anh làm gì! Con mẹ nó anh bỏ qua cho tôi được không!"
Thích Thiên Bách đều sắp nôn ra máu rồi, trời mới biết lúc anh nhìn thấy tin nhắn kia xuất hiện trong điện thoại Lư Ninh là tâm tình gì. Anh dùng lực nhéo cằm Lư Ninh, tàn bạo nói: "Không được! Tôi cả đời đều sẽ không bỏ qua cho cậu!"
"......" Thích Thiên Bách đưa tay lau vết máu trên mặt Lư Ninh, lập tức có nhỏ giọt mới lên, anh đã không biết nên tiếp tục tức giận hay là như thế nào, qua hồi lâu anh cười khổ ôm chặt Lư Ninh: "Đợi lát nữa tính sổ với cậu...... Vết thương của tôi rất đau."
Lư Ninh tức giận: "Anh có phải ngu hay không!! Buông tôi ra! Tôi đi gọi bác sĩ!"
— Lần nào cũng thua bởi trong tay một người, vậy có lẽ cũng coi như một loại duyên phận đi.
__________
Ui đm huhu giờ thì lộ rồi U_U