Edit + Beta: Vịt
Bên trong phòng không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng bị rèm cửa sổ dày cộp che kín, một người co rúc ở cuối giường, mồ hôi theo trán hắn chậm rãi chảy xuống, lướt qua gương mặt hắn trượt xuống, không tiến vào trong cổ.
Bên cạnh hắn đặt một cái hộp hình chữ nhật màu đen, không ngừng phát ra tiếng sì sì. Băng từ chuyển động, đem âm thanh chôn dấu ở chỗ sâu trí nhớ lại lần nữa truyền ra.
"Ưm, A Kiền......"
Vốn là bởi vì thanh tuyến ái muội mà trở nên mơ hồ, lúc đọc tới tên nào đó lại hết sức rõ ràng, mà người làm ổ ngồi chân giường nghe tới đó, nhịn không được nhăn lông mày lại — Trước khi Dư Ôn chưa biến mất, hắn cũng từng chọc hắn nói sau này tìm không được hắn liền nghe đoạn ghi âm này tự mình tuốt, không nghĩ tới thật sự sẽ có một ngày như vậy.
Sau khi chấm dứt, người trên giường vươn một tay ra, do dự kéo cái hộp lẳng lặng đặt ở bên cạnh vào trong ngực, thật lâu không có động tĩnh nữa.
Hộp đen vẫn đang không ngừng phát ra thở dốc đứt quãng, hồi lâu sau, âm thanh rốt cục ngừng lại, biến thành thanh tuyến ôn hòa của một người đàn ông: "Ha ha, cậu sẽ không thích như vậy đi...... Rất nhiều lồng tiếng đều làm tốt hơn tôi, dù sao tôi cũng không phải chuyên nghiệp."
"A Kiền? Tại sao, tức giận hả?"
Nam nhân cười thầm một tiếng, nhịn không được nói, "Không tức giận......"
"Không tức giận là tốt ròi, bằng không......"
Qua thật lâu, trong hộp cũng không truyền ra tiếng gì, nên nói, sau đó cái gì cũng không có nữa, biến thành tiếng vang "xì xì" lúc xoay băng từ, giống như chủ nhân của nó, đột nhiên biến mất giữa thế giới này, không có người khác chút manh mối nào tìm kiếm hắn.
"Bộp."
Cái tay kia ấn công tắc, tiếng máy móc chuyển động cũng kết thúc, nam nhân từ từ giơ tay lên, che ở trên mặt. Hắn ở trên giường lẳng lặng nằm một lát, sau đó mới sờ mò vặn mở đèn đêm nhỏ đầu giường.
Hộp đen là một cái máy ghi âm cũ kỹ, mà căn phòng vốn hẳn có hai người này, lại chỉ có một mình Thích Thiên Bách nằm ở trên giường nước không ngừng lay động. Anh trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, mới bò dậy, đặt máy ghi âm kia vào chỗ sâu nhất tủ đầu giường.
Người nằm ở trên giường chính là Thích Thiên Bách, đây là đoạn ghi âm cuối cùng của Dư Ôn mà anh giữ lại. Kỳ thực trọng những ngày ban đầu Dư Ôn mất tích, Thích Thiên Bách cũng không phải là không nghĩ tới dựa vào ghi âm sống qua ngày, căn bản không cần anh tự động thủ, trên website đã có rất nhiều fan cuồng của Dư Ôn, copy thanh âm của hắn đăng ở trên mạng cung cấp cho đám em gái mê muội mang thai.
Nhưng mà Thích Thiên Bách sau khi nghe mấy ghi âm này, luôn sẽ theo bản năng muốn đi cùng hắn trao đổi, nghe một chút liền sẽ nghĩ, người này hiện tại đến cùng đi đâu vậy, tại sao nói biến mất liền biến mất, nghĩ rất nhiều vấn đề, căn bản không có cách nào ngủ.
Đoạn ghi âm duy nhất anh giữ lại chính là cái vừa nãy, đó là...... Sau khi quan hệ của bọn họ trở nên ái muội Dư Ôn gửi cho anh, coi như là chứng cứ "Dùng fan" của Dư Ôn.
Bất quá mọi người không tìm được, có chứng cớ có tác dụng gì.
Thích Thiên Bách cầm di động tới, vừa nhìn thời gian quả nhiên lại là rạng sáng, chứng mất ngủ của anh lại có khuynh hướng tái phát. Anh do dự mở danh bạ ra, tìm số Ninh Kinh Hồng. Nhưng chuyện trong đầu về Dư Ôn không gạt đi được, làm cho anh không có cách nào thản nhiên đi tiếp nhận người khác — Cho dù người này là anh tìm đến tạm thời thay thế Dư Ôn.
Thích Thiên Bách cuối cùng vẫn là từ bỏ, tiểu bạch kiểm Ninh Kinh Hồng kia càng ngày càng lớn lối, hơn nữa từ trong lòng căn bản không coi anh là chủ nợ của mình đối đãi, vừa nhìn thấy anh liền dựng gai cả người lên, tùy thời đều chuẩn bị cùng anh cá chết lưới rách.
"Ding dong."
Âm báo trang livestream vang lên, Thích Thiên Bách rốt cục lên chút tinh thần, sau khi mở livestream ra, phát hiện Dư Ôn lại bắt đầu kể chuyện. Thích Thiên Bách giơ điện thoại nhìn chằm chằm bối cảnh màu đen và màn đạn thỉnh thoảng xuất hiện trong màn hình ngẩn người — Dư Ôn...... Thật sự không nhớ được anh sao.
Anh kiên nhẫn nghe xong truyện ma, còn chưa kịp tìm hắn nói chuyện riêng, khung inbox của mình lại chớp động trước.
Thích Thiên Bách một cái từ trên giường bò dậy, không thể tưởng tượng mà nhìn chỗ chớp động — Dư Ôn cư nhiên chủ động tới tìm anh. Kỳ thực Thích Thiên Bách đến bây giờ cũng không phải là cực kỳ khẳng định, Dư Ôn hiện tại còn là Dư Ôn quá khứ hay không, dù sao thanh âm đối phương thay đổi rất nhiều...... Nhưng chỗ không thay đổi cũng có rất nhiều, chính anh nhất thời cũng không chắc đối phương rốt cuộc còn là người trước kia hay không.
Nếu như phải...... Hắn vì sao phải giả bộ xa lạ với mình?
Trong đầu Thích Thiên Bách có rất nhiều nghi ngờ nhưng mà có một điểm có thể xác định — Đông tử nói tới quả nhiên không sai, nam nhân quả nhiên thích fan bán manh, thấy anh vừa bán manh, đối phương cư nhiên chủ động tìm anh nói chuyện, tới mức trước khi hắn biến mất rốt cuộc có biết "A Kiền" là đàn ông hay không, cũng không ở trong phạm vi suy nghĩ của Thích Thiên Bách nữa.
Thích Thiên Bách trong tiềm thức cảm thấy Dư Ôn là biết giới tính của anh, nhưng bọn họ cho tới bây giờ chưa từng đơn phương thảo luận qua, Dư Ôn không hỏi, Thích Thiên Bách cũng cho tới bây giờ không chủ động nói tới. Nói cho cùng, bọn họ cho tới bây giờ cũng không rõ ràng quan hệ giữa hai bên, cố gắng phải nói, chỉ có thể dùng hai chữ "Ái muội" để hình dung.
Thích Thiên Bách trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn, nhưng Lư Ninh đối diện tâm tư không có phức tạp như vậy, chỉ là bởi vì buổi tối lúc xử lý vụ Trang Việt, đột nhiên cảm thấy nên quý trọng vị fan trung thành thổ hào còn sót lại của mình.
Dù sao từ sau khi cậu chết qua một lần, fan cũ lưu lại đã không còn mấy, Lư Ninh liền lương tâm phát giác mà quyết định đối tốt với "Muốn ngủ trước cố sự" một chút.
Thích Thiên Bách mở khung trò chuyện của Dư Ôn ra, đối phương quả nhiên chào hỏi trước với anh.
"Xin chào."
Thích Thiên Bách vừa đối với thanh âm của Dư Ôn làm những chuyện kia, hiện tại đối phương chủ động tìm tới anh, tâm tình anh có chút phức tạp. Bất quá Thích Thiên Bách sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào cùng Dư Ôn thông đồng thành đôi, thế là nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình rep lại hắn: "Đại Đại chào buổi tối [icon]. Truyện tối nay siêu hay nha, mình nghe nghiêm túc mãi [icon]."
Thích Thiên Bách gửi xong mấy thứ này, trên trán yên lặng chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh — Anh gần đây hình như càng ngày càng quen phương thức nói chuyện này rồi, hi vọng chờ một ngày kia anh rốt cục có thể nhìn thấy Dư Ôn, không được biến thành bộ dạng kỳ quái này mới được.
Lư Ninh tối nay tâm tình đặc biệt tốt, bởi vì cẩu ốt cục dính dáng quan hệ với Trang Việt, kim chủ đại lão mà cậu hồi còn sống tiếp xúc qua đang từng bước từng bước một lần nữa xuất hiện ở trong sinh mệnh của cậu, cùng đối phương có gặp gỡ mới có cơ hội thăm dò nguyên nhân cái chết của mình. Đương nhiên, Trang Việt ở cái nhìn của cậu cũng không phải là điểm cuối, mà là bậc thang.
Bởi vì tâm tình tốt, còn có đột nhiên lương tâm phát giác, cậu tối này đối với "Muốn ngủ trước cố sự" đặc biệt ôn nhu.
"Ha ha, cám ơn, mình còn tưởng bạn vĩnh viễn cũng sẽ không thích truyện ma chứ. Sao muộn như vậy rồi còn chưa ngủ, có phải lại mất ngủ hay không."
— Kỳ thực sau khi đơn phương tình nguyện mà cho rằng "Muốn ngủ trước cố sự" là tiểu nữ sinh nhát gan, Lư Ninh đối với hành động cô nàng ở phòng livestream yêu cầu cậu thu AS-MR đã đại khái có thể hiểu, có thể vượt qua sợ hãi trong lòng kiên trì nghe cậu livestream truyện ma, không thể không nói, gia hỏa này thật sự là fan trung thành của cậu.
Thích Thiên Bách cũng rõ ràng cảm giác được sự biến chuyển thái độ của Dư Ôn, càng thêm cảm thấy đối phương là thích cách nói chuyện gọi là "bán manh" của mình, nội tâm càng thêm mơ hồ lo lắng. Một năm trước quan hệ giữa Dư Ôn và mình phát triển ái muội, anh mặc nhận đối phương biết giới tính của mình, nhưng không có chọc thủng, cũng mặc nhận phát triển tình cảm giữa bọn họ, cho nên anh tự cho rằng Dư Ôn là gay, chỉ bất quá bởi vì tính hướng đặc thù này ngay cả bản thân cũng không có tiếp nhận, cho nên không muốn nói rõ.
Thích Thiên Bách tự mình hiểu được loại cảm giác này, bởi vì thời điểm anh xác định mình thích Dư Ôn, cũng rất xoắn xuýt, Dư Ôn so với anh còn tinh tế nhạy cảm hơn, càng không thể thản nhiên đi.
Thích Thiên Bách một mực chờ một cơ hội, chờ thời gian dài, thời điểm hai người bọn họ đều có thể tiếp nhận, liền làm rõ chuyện này, tới lúc đó có thể nước chảy thành sông mà ở chung một chỗ.
Nhưng mà hiện tại xem ra...... Dư Ôn hình như thẳng tới không thể thẳng hơn, ngay cả bản thân anh đều không thích con gái làm nũng bán manh với mình, nói chuyện ướt át, gay như Dư Ôn lại có thể thích? Là bản thân anh đã đoán sai, hay là Dư Ôn vốn chính là thẳng......
Thích Thiên Bách nghĩ tới đây đột nhiên tức giận, anh cảm giác mình dường như bị giỡn vậy, hồi đó rõ ràng là Dư Ôn bẻ cong anh, hiện tại muốn nói với anh, hắn vốn là thẳng, cái này không thể nào!
"Muốn ngủ trước cố sự" hồi lâu không rep, Lư Ninh có chút nghi ngờ, liền lại hỏi: "Bạn ngủ rồi sao?"
Âm báo gọi Thích Thiên Bách hoàn hồn, anh vội vàng rep lại một câu: "Vẫn chưa ~~~~"
Lư Ninh nhịn không được cười một tiếng: "Mau ngủ đi, hay là nói, đêm nay cũng muốn kể chuyện mới có thể ngủ?"
Thích Thiên Bách cảm thấy ngữ khí hắn nói chuyện không quá bình thường, giống như đang dỗ trẻ con, một năm trước hắn nhưng không phải nói chuyện với mình như vậy. Anh cảm thấy mặc dù thời cơ hai người gặp mặt còn chưa tới, nhưng nói bóng nói gió hỏi hắn còn nhớ mình hay không...... Cái này có thể đi.
"Đại Đại, bạn còn nhớ mình không nhỉ ~"
Lư Ninh sửng sốt một chút, cậu nhìn một chuỗi dấu vàng đại biểu cấp bậc fan phía sau tên "Muốn ngủ trước cố sự" ngẩn người — Ngày nào cũng tặng cậu vô số Ferrari và du thuyền, kiểu fan ra tay hào phòng này, cậu không nên không có chút ấn tượng nào mới đúng, nhưng lần đầu tiên lúc nhìn thấy tên cô nàng Lư Ninh thậm chí cho rằng cô nàng là KY tới quấy rối.
Nếu như không phải là một chuỗi dấu vàng này...... Lư Ninh đại khái đã kéo đen cô nàng.
"Mình nhớ bạn mà, bạn ngày nào cũng tặng mình nhiều quà như vậy, đối với bạn ấn tượng sâu sắc."
Thích Thiên Bách chặt chẽ nhíu mày — Không đúng, không phải loại "Nhớ" này, giữa bọn họ cũng không phải quan hệ đơn thuần giữa fan và chủ live, anh cũng không phải bởi vì tặng nhiều quà dẫn tới chú ý của Dư Ôn......
Đồng thời Thích Thiên Bách trầm mặc, Lư Ninh cũng đang trầm tư — Xem ra, bọn họ trước kia hẳn là quen biết, nhưng cái chết đã mang đi phần trí nhớ của cậu......
Lư Ninh tin chắc mình quên mất rất nhiều chuyện, tỷ như nguyên nhân cái chết của mình, trước khi chết từng gặp ai, hay là không cẩn thận dò xét được bí mật gì...... Cậu vốn cho rằng quên mất chỉ có chuyện liên quan tới có chết của mình, hiện tại xem ra chuyện cũng không có đơn giản như vậy, ít nhất vị fan cấp bậc siêu cao này cậu một chút ấn tượng cũng không có.
Đồng thời cậu suy nghĩ, đối phương đột nhiên gửi tới một hàng chữ: "Đại Đại, ghi âm mà bạn cho mình, bạn nhớ mòa [icon đáng yêu]."
"Huh? Ghi âm gì?"
Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm khung chat của Lư Ninh hồi lâu, khẽ cắn răng đem mấy đoạn y âm mình trân quý từ trong file kéo ra ném tới — Anh thật sự không nhịn được, tiến triển giữa anh và Dư Ôn quá chậm, còn tiếp tục như vậy, không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp mặt, phải làm vài chuyện kích thích hắn chút mới được.
Lư Ninh rất nhanh nhận được file, hóa ra là một đoạn âm tần, cậu kiểm tra tai nghe một chút cắm dây vào lỗ quả thực hảo hảo cắm vào máy tính, lúc này mới mở đoạn ghi âm kia ra. Nghe được nội dung khiến Lư Ninh vô cùng khiếp sợ — Đây đúng là thanh âm trước khi chết của cậu! Nhưng mà...... Cậu lúc nào từng gửi cho fan ghi âm lẳng lơ như vậy?!
H track...... Cậu không nhớ mình từng làm nội dung thế này.
Lư Ninh ở trong giới lồng tiếng lăn lộn không phải là ngày một ngày hai, cậu biết có một vài lồng tiếng khá chuyên nghiệp, coi như sống bằng nghề này, thường xuyên sẽ nhận vài bản thảo yêu cầu bọn họ làm mấy phối âm kiểu này. Lồng tiếng xứng chức đương nhiên là cái gì cũng làm, Lư Ninh sẽ không kỳ thị loại chuyện này, nhưng mà bản thân cậu không phải chuyên nghiệp, chỉ dựa vào yêu thích.
...... Live H track cũng không phải một trong những sở thích của cậu a, thứ như này bao xấu hổ, hơn nữa muốn quay tốt cũng không dễ dàng, mình nghe đều lúng túng muốn chết, làm sao sẽ gửi cho fan chứ?
Nhưng mà bằng chứng cụ thể bày ở trước mặt, Lư Ninh không thể phủ nhận, cậu chẳng những từng gửi H track cho fan, còn con mẹ nó có danh có tính mà gọi tên người ta.
A Thiến...... Người này hóa ra tên là A Thiến a.
Làm sao có chút quen tai nhỉ?
Lư Ninh bị chuyện quái dị hồi còn sống đã làm của mình dọa tới hồi lâu không tỉnh táo lại được, Thích Thiên Bách ở đối diện chờ tới sốt ruột thượng hỏa, nhịn không được thúc giục cậu: "Đại Đại ~ Đây là ghi âm của bạn đi ~ Bạn cũng không nên phủ nhận nhaa ~"
Lư Ninh vội vàng nói: "Ừ, là của mình, đây là thanh tuyến một năm trước của mình."
"Mình cũng cảm thấy âm thanh hiện tại của Đại Đại không giống với trước kia đấy ~~~"
Trên đầu Lư Ninh treo mấy hắc tuyến: "Là như vậy...... Cổ họng mình từng bị thương, cho nên thanh tuyến có chút thay đổi, hơn nữa thanh tuyến một năm trước cũng không phải thanh âm thật của mình, mình lúc livestream sẽ dùng kỹ xảo làm cho thanh tuyến dễ nghe chút."
Chân mày Thích Thiên Bách chặt chẽ nhíu lại rốt cục thả lỏng chút — Thừa nhận là tốt rồi, chỉ cần hắn chịu thừa nhận, mọi chuyện đều có thể tháo gỡ manh mối.
Thích Thiên Bách thừa thắng hỏi tới: "Vậy, Đại Đại, bạn còn nhớ tại sao bạn gửi đoạn ghi âm này cho mình không haaa ~"
"......" Cái này ai mà nhớ?! Lư Ninh thậm chí cũng không nhớ mình từng quay thứ như này!
"Nói thật, mình muốn nghe thanh âm mà Đại Đại dùng hiện tại quay lần nữa cho mình nghe cơ ~~"
"......" Mới không muốn có được không, lịch sử đen tối thế này từng có một lần đã rất kinh hãi ai còn muốn làm lần hai.
"Đại Đại ~ Sao bạn không nói chuyện?"
"......" Bởi vì hoàn toàn không biết nên nói gì nữa đấy! Thật là đáng sợ!
Thích Thiên Bách híp mắt, ở trong khung chat gõ một câu cuối cùng: "Đại Đại, tên thật của bạn có phải tên là Lư Ninh hay không ~"
"............"
Người này sao lại biết!!!! Chả lẽ hắn từng điều tra mình?!
Thích Thiên Bách còn muốn nói cái gì, nhưng chờ lúc anh lại gửi câu thứ 2, trên màn hình đột nhiên bắn ra một khung chat — Thật đáng tiếc, bạn đã bị kéo đen, không thể inbox. (=))) đm lại nhớđến Chim béo =)))))
"......"
Thích Thiên Bách phục hồi tinh thần, hung hăng đập giường một cái — Đệt! Tên khố này cư nhiên dám kéo đen anh!
Bên kia Lư Ninh cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cậu lau mồ hôi trán thở sâu một hơi — Tạm biệt nhé, fan trung thành có tiền, hắn cư nhiên từng điều tra mình, còn quen thuộc mình hồi còn sống như vậy, tiếp tục lưu lại cậu sớm muộn cũng bị lộ. Loại fan này...... Có tiền hơn nữa cũng chém, không thể lưu lại a!
Sau khi Lư Ninh tắt máy tính, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên, điện thoại hiển thị là Thích Thiên Bách. Lư Ninh đột nhiên cảm thấy rất bực mình, hôm nay rốt cuộc là vận may của cậu hay là xui xẻo của cậu đây hả?
— Giả bộ mình ngủ có được hay không.
Lư Ninh không nghe điện thoại, tiếng chuông cứ vang mãi, giống như nhất định muốn làm ồn cậu dậy vậy. Lư Ninh không có cách nào, nhận điện thoại: "Alo...... Thích thiếu gia, muộn thế này......"
"Cậu lập tức lăn tới đây cho tôi!"
Lư Ninh kinh ngạc nói: "Á? Nhưng mà như vậy......"
"Đừng để tôi nói lần hai! Tút — tút —"
"......"
Lư Ninh cầm điện thoại đã bị cúp không ngừng co rút khóe miệng — Tức chết cậu, tức chết cậu! Đáng ghét...... Có nên mượn thêm Liên Hồng nhất ít tiền hay không, trước để cho cậu thoát khỏi vị đại lão này có được hay không!