Edit + Beta: Vịt
Một đêm này Lư Ninh ngủ không phải quá tốt, mơ một ít giấc mơ kỳ quái, tỷ như bị fan vứt bỏ, nghèo rớt mùng tơi chết đói đầu đường, sau khi tỉnh lại dưới mí mắt cư nhiên có xanh đen nhàn nhạt.
Cậu nhìn về phía đầu giường hồi lâu, cười khổ một tiếng — nhất định là bởi vì trạng thái kinh tế của Ninh Kinh Hồng quá làm cho người ta lo lắng, cách vách lại ở cái tên chủ nợ Thích Thiên Bách, cậu áp lực mới sẽ như vậy, tuyệt đối không liên quan tới vị đại lão cởi fan kia.
Lư Ninh sau khi thu thâp xong xuống lầu, bác gái lễ tân nói với cậu Thích Thiên Bách đã trả phòng rời đi.
"Há...... Anh ta đi khi nào? Hiện tại mới 6 rưỡi."
Vị Thích đại thiếu gia này thật đúng là không tỉnh thế (*), bọn họ dù gì cũng coi như là người quen, lúc rời đi không thể chào hỏi tiếng sao, cho dù anh ta lười chào hỏi, cũng tốt xấu gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại, như vậy anh ta nếu như nửa đường xảy ra ngoài ý muốn còn có thể có người biết, cũng không tới mức lặng lẽ chết ở trong cống nước.
((*) tỉnh thế: hiểu rõ sựđời)
Lư Ninh cười nói: "Được rồi, tiền phòng của vị Thích thiếu gia kia tôi gửi cả luôn."
Bác gái lễ tân lấy ra một quyển vở nhỏ ra, lật một chút nói: "Tiền phòng của cậu ta đã trả rồi, cậu có thể tiếp tục ở."
Tiếp tục ở hẳn là không thể nào, từ khách sạn tới bệnh viện có một đoạn đường rất dài, nếu như có Thích Thiên Bách ở một bên làm tài xế, cậu đến đến đi đi cũng coi như thuận tiện, hiện tại không có xe...... Cậu trực tiếp tới bệnh viện bồi gường tốt hơn.
Lư Ninh liền nói: "Vậy tôi cũng trả phòng đi."
Bác gái không nhịn được nói: "Vậy cậu buổi trưa hẵng trả."
"Nhưng mà, buổi trưa tôi không về nữa."
"Có thể, tiền phòng mấy ngày sau cậu không cần cũng có thể trực tiếp trả."
Lư Ninh sửng sốt một chút — Đây là ý gì, chả lẽ Thích Thiên Bách còn trả cho cậu mấy ngày phòng? Thằng cha này lòng tốt như vậy......
"Đối phương trả tiền phòng bao nhiêu ngày?"
"Một tuần."
"......"
Tiền phòng một tuần đều hơn 800, vị đại thiếu gia này tiêu tiền ngược lại một chút cũng không do dự. Không trách được Thích Thiên Bách nói nơi này là "Kinh tế du côn", hành động quang minh chính đại mà nuốt riêng tiền phòng như vậy, đặt ở Hạng thành đã sớm bị khiếu nại tới phá sản.
Bất quá nói đến tiền phòng, trong lòng Lư Ninh vậy mà bắt đầu sinh ra một chút biến hóa vi diệu, cậu cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, Thích Thiên Bách còn nhớ trả tiền phòng cho cậu đấy, Đại thiếu gia người thế nhưng ngoài ý muốn rất không tệ mà.
— Tất cả người từng tiêu tiền cho Lư Ninh, đều sẽ được cậu tự động quy trong hàng ngũ "Người rất không tệ", cậu sẽ không bởi vì cùng Thích Thiên Bách từng có vướng mắc liền phủ định cống hiến của anh.
"Vậy tôi buổi trưa sẽ trở lại trả nhé, cám ơn. À đúng rồi, xin hỏi từ nơi này tới bệnh viện huyện, có xe tuyến thuận tiện hoặc là xe bus có thể ngồi không?"
Lúc Thích Thiên Bách ở đây cậu không dám tùy tiện hỏi thăm tình hình giao thông địa phương, hiện tại anh ta không có ở đây vừa vặn hiểu rõ phương tiện giao thông có thể sử dụng xung quanh. Cậu không trông cậy vào bên này sẽ có xe điện ngầm, nhưng xe bus hoặc là xe điện...... Nói không chừng sẽ có.
"Xe bus? Đương nhiên không có, cậu cho rằng đây là Hạng thành hả."
Bác gái nghi ngờ đánh giá Lư Ninh từ trên xuống dưới một lần, nói: "Nhìn cậu quả thực giống dáng vẻ người thành phố, bất quá chúng tôi nơi này là huyện, mấy năm trước nói suốt muốn thông xe bus, nhưng tới hiện tại cũng chưa thông, chắc hẳn chỉ là nói mà thôi, người bên trên thường xuyên như vậy, nói chuyện không nên tưởng thật."
Lư Ninh thật sâu thở dài một hơi — Kinh tế chỗ này so với tưởng tượng của cậu còn lạc hậu hơn nhiều lắm, bằng không vẫn là chờ sau khi kiếm được tiền đón mẹ Ninh tới Hạng thành chữa bệnh đi, nhất là tinh thần của bà có vấn đề, phải hảo hảo mời bác sĩ khám chút.
Lư Ninh bắt xe tới bệnh viện, cả ngày sau đó đều vì bệnh tình của mẹ Ninh bôn ba, bác sĩ đem tình hình kiểm tra thân thể của mẹ Ninh cùng cậu dặn dò tỉ mỉ, ngay cả nguy hiểm giải phẫu cũng nói, Lư Ninh cảm thấy bọn họ rất có trách nhiệm, thế là cậu cùng bác sĩ hơi nói ra một chút tình trạng tinh thần của mẹ Ninh.
Bác sĩ cũng có chút do dự, bởi vì không phải rất hiểu tình hình, hỏi Lư Ninh nhiều hơn nữa cậu cũng chỉ có thể nói là vấn đề mình cảm giác, không hỏi ra được tỉ mỉ. Bất quá hắn đề nghị Lư Ninh sau khi giải phẫu mang mẹ Ninh tới khám bệnh viện khoa tinh thần chuyên nghiệp, bệnh viện huyện đối với bệnh phương diện tinh thần không thành thạo, trạng thái tinh thần trước mắt của bệnh nhân thoạt nhìn vẫn tốt, lần này tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u hẳn sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì.
Giải phẫu định vào 1 tuần sau, Lư Ninh sau khi xử lý thỏa đang hết thảy, liền vội vội vàng vàng chạy về Hạng thành.
Quán bar Ánh trăng đối với tất cả dự án quan hệ xã hội tiếp nhận đều sẽ tiến hành đăng kí tỷ mỉ, bao gồm thời gian sử dụng xử lý vụ án, tình hình đương sự thăm đáp lễ, quan hệ xã hội đạt được thành tích tốt nhất mới có thể nhận được tài nguyên tốt hơn.
Loại phương thức an bài này kỳ thực cực kỳ hợp lý, tài nguyên trong tay Liên Hồng Nhất có hạn, hơn nữa ở quán bar Ánh trăng thời khắc sống chết tồn vong, chỉ có đảm bảo các quan hệ xã hội thành tích đẹp đẽ, mới có thể cải tạo danh tiếng của "Ánh trăng".
Vụ án lần này có thể nói là Lư Ninh vì "Ninh Kinh Hồng" đi lên quan hệ xã hội kim bài mà trải một viên gạch đầu tiên, chờ lúc cậu có thể chân chính tiếp xúc với mấy khách trâu bò trước kia, Lư Ninh cũng liền có thể chính thức bắt tay vào điều tra vụ mình chết ngoài ý muốn.
Lư Ninh điều tra qua danh sách khách trước kia của mình, phát hiện có thể có bởi vì vướng mắc vấn đề ích lợi sinh ra ý định giết người đối với cậu chỉ có mấy người, Trang Việt coi như là một hiềm nghi lớn nhất trong đó, mặc dù hắn ta đối với mình khi còn sống đã làm gì hoàn toàn không có ấn tượng, bất quá cùng người có tiếp xúc với ma túy cậu vẫn là muốn chú ý kỹ chút.
Nhưng mà, phải làm sao tiếp xúc được Trang Việt đây?
Đơn thuần chờ hắn ta ở trong giới giải trí xảy ra chuyện chủ động tới tìm mình, cái này rất bị động, hơn nữa có chút khó khăn — Hiện tại "Lư Ninh" đã chết, danh tiếng kim bài sụp đổ, đối phương cho dù có chuyện cũng không nhất định đến tìm cậu.
"Làm sao? Cậu đang phát sầu cái gì hả?"
Lư Ninh chợt hồi thần, phát hiện Liên Hồng Nhất đang đứng trước mặt cậu, liền cười cười với cô: "Em vừa nãy xe khách lui tới của anh Lư hồi còn sống, phát hiện còn có khách hàng lớn như Trang Việt...... Đang nghĩ, em lúc nào thì cũng có thể nhận được đơn như vậy là tốt rồi."
Liên Hồng Nhất đối với cậu rất có thâm ý cười một cái: "Lý do đơn thuần như vậy? Cậu chừng nào thì tiến bộ như vậy?"
"...... Cũng không phải sao, em cần tiền gấp mà."
"Cậu yên tâm, vụ trước của cậu làm không tệ, có chị ở phía sau thúc đẩy, danh tiếng rất nhanh sẽ truyền đi."
Lư Ninh câu câu môi, có chút miễn cưỡng cười tươi: "Hi vọng có thể nhận thêm mấy khách hàng lớn kiểu này."
Liên Hồng Nhất an ủi cậu nói: "Đừng nóng vội, nhận một vụ lớn khai hỏa danh tiếng mặc dù là đường tắt nổi danh, nhưng thỉnh thoảng nhận vụ khách bình thường, cũng có trợ giúp cậu tích lũy kinh nghiệm."
Cô nói xong, Lư Ninh mới phát hiện bên cạnh đối phương cư nhiên đặt một xấp tài liệu lớn, Liên Hồng Nhất dùng sức đẩy xấp tài liệu kia tới trước mặt Lư Ninh, cười nói: "Tỷ như những thứ này, cậu trước làm đi."
Lư Ninh tùy ý lật tài liệu, nhịn không được kêu ra tiếng: "Chị Liên, đây là copywriting đơn thuần đi, căn bản không có tác dụng với em a. Chị trực tiếp giao cho Hiểu Văn...... Chị, không được sao."
Tổ trưởng tổ copywriting là một em gái tên là Giang Hiểu Văn, bình thường thì rất hiền hòa, nhưng ghét nhất ngành khác đoạt việc với cô, mặc dù lúc bận rộn cũng sẽ chạy tới xin tổ khác giúp đỡ chút, nhưng quán bar Ánh trăng hiện tại sa sút như vậy, căn bản không cần tổ ngoại giao bọn họ động thủ đi.
Bị Hiểu Văn biết kim bài cậu đây tới đoạt làm ăn, có lẽ sẽ bị cô mắng chết, ồn ào cái gì mà "Đại Đại bắt nạt tiểu trong suốt".
...... Không đúng, cậu hiện tại vẫn chưa phải kim bài, chỉ sẽ bị "Đại Đại" Hiểu Văn bắt nạt lại.
"Từ sau khi vụ ông chủ Hoàng lần trước kết thúc, cậu đã 3 ngày không nhận vụ án rồi, ở trong quán trực ban liền cả ngày than thở giả bộ cá muối, chị nhìn không được mới tìm việc cho cậu làm."
Liên Hồng Nhất ôm cánh tay khẽ khiêu mi: "Làm sao? Lời của bà chủ cũng không nghe?"
"......"
Lư Ninh cười cười xấu hổ, trong lòng cực kỳ không vui — cậu nếu quả thực làm copywriting, Hiểu Văn cũng nhất định sẽ không để cho cậu nhúng tay vào nội dung nòng cốt, thậm chí ngay cả nội dung copywriting cũng sẽ không cho cậu biên tập, làm việc vặt cho cô ta, chỉ sẽ luân lạc tới trình độ đi làm thủy quân.
Mặc dù...... Cậu gần đây quả thực rảnh rỗi hơn hồi trước rất nhiều.
Vụ án kia của Hoàng Trung Minh tới cuối cùng liền không cần cậu làm nữa, Lư Ninh đã sau khi Hoàng Trung Minh thanh toán khoản còn lại, đem chi tiết đều nói cho hắn, cậu lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ nghĩ tới nhân vật "Kỹ sư Ngụy", đối với loại lọc lõi quen qua lại cùng quan viên và thương nhân như cậu, chỉ cần hiểu mấu chốt ở đâu, cậu biết phải làm thế nào, nên tặng quà thì tặng quà, nên hiệp thương thì hiệp thương, nên nhận lỗi thì nhận lỗi, hoàn toàn có thể tự mình giải quyết.
Ngược lại có một việc làm cho Lư Ninh có chút uất ức, vị fan ngày ngày xuất hiện quăng quà gõ thông báo cho cậu trong phòng livestream, cũng mai danh ẩn tích 3 ngày rồi, mấy hôm nay avatar đều không sáng, ngay cả login cũng không login, cởi fan cởi tới đủ triệt để.
— Cho dù cậu đã mua thiết bị, bắt đầu thu AS-MR nhẹ nhàng trước khi ngủ, "Muốn ngủ trước cố sự" vẫn là không lộ mặt.
Ai đó nói quả nhiên không, phụ nữ khi tuyệt tình, càng triệt để hơn đàn ông, đây chính là tình yêu của fan! Tình yêu dễ bị chết!
"Mấy vụ này cũng có rất nhiều liên quan với giới giải trí, cậu không phải rất muốn nhận vụ có liên quan với Trang Việt sao? Cậu trước luyện tập chút. Vạn nhất hắn thật sự lại lần nữa tìm tới cửa, chị cũng dễ nói với thần tượng của cậu, cậu là một quan hệ xã hội kinh nghiệm phong phú a."
"......"
Mẹ kiếp, mấy chuyện lung ta lung tung của giới giải trí cậu đều đã luyện rất nhiều năm rồi, căn bản không cần từ copywriting làm lên!
...... Thôi vậy, bà chủ đã lên tiếng, cậu cũng không tiện từ chối nữa, ra vẻ mình quá kiêu ngạo sẽ không tốt.
Lư Ninh mặt không biểu tình lật ra một phần tài liệu: "Có một điểm em muốn làm sáng tỏ, Trang Việt không phải là thần tượng của em, thần tượng của em là ba ba Mã Vân."
(Mã Vân là người sáng lập tập đoàn Alibaba nổi tiếng của Trung Quốc, từ "ba ba" trong "ba ba Mã Vân" màẻm nói là hai từ baba cuối trong từ Alibaba theo phiên âm Hán Việt, từ baba này cũng có nghĩa là cha)
— Xem ra muốn thông qua quán bar Ánh trăng tiếp xúc được Trang Việt là cực kỳ khó khăn, thật sự không được, cậu chỉ có thể đi con đường kia của Trần Huy...... Kể từ sau khi cậu trở về Hạng thành, cái tên Trần Huy kia đã gọi 2 cú điện thoại cho cậu, Lư Ninh biết hắn muốn làm gì, đều hết thảy lấy mẹ bệnh nặng còn chưa về Hạng thành làm lý do cự tuyệt gặp mặt, Lư Ninh bắt đầu suy nghĩ, đối phương lần sau lại gọi tới...... Có lẽ có thể thử tiếp xúc chút.
"Ding tinh tinh —"
Chuông điện thoại bàn của quán bar Ánh trăng vang lên, Liên Hồng Nhất nhận điện, quả nhiên chưa nói hai câu, đã nói với Lư Ninh: "Kinh Hồng, là của cậu."
...... Nhanh như vậy, thằng cha này Trần Huy thật đúng là không đáng nhắc đến.
Lư Ninh đi tới nhận điện thoại, vừa "Alo?" một tiếng, một thanh âm đặc biệt táo bạo liền truyền đến: "Cậu hiện tại có chuyện gì không."
"Há? Thích thiếu gia?"
Còn tưởng Trần Huy chứ, Thích Thiên Bách gọi điện thoại trong quán làm cái gì.
"Không có chuyện gì lập tức tới đây!"
"Alo......"
"Bộp!"
"......"
Lư Ninh giơ ông nghe điện thoại "Tút tút" kêu mãi cực kỳ cạn lời — Tình huống gì?! Địa điểm tốt xấu cũng phải nói rõ chứ!
Lư Ninh sau khi cúp điện thoại, bi thương mà nhìn Liên Hồng Nhất: "Chị Liên, em sợ là không làm công việc tối nay rồi."
— Thật sự quá tốt, quá vui vẻ, không cần đối mặt với khuôn mặt tàn độc của Hiểu Văn, Thích thiếu gia quả thực là tồn tại giống như chúa cứu thế.
"Làm sao?"
"Có khách yêu cầu em ra sân khấu."
"......"
Liên Hồng Nhất ngẩn người, Lư Ninh nhân cơ hội vội vàng chạy đi, đợi cô kịp phản ứng, Lư Ninh đã sớm chạy không có bóng dáng. Liên Hồng Nhất tức giận vỗ bàn rống to với cậu: "Cậu cũng không phải bán thân!!! Ngồi sân khấu cái gì!!! Trở lại cho chị!!!"
Lư Ninh một đường chạy ra khỏi quán bar Ánh trăng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói thực, cậu thật sự không muốn làm copywriting, bất luận từ phương diện quan hệ đồng nghiệp hay là phương diện nhân ái, cậu cũng không quá nguyện ý làm.
Thích đại thiếu gia đã tìm cậu có việc, vậy thì đi đi, ai bảo người ta là chủ nợ, không nghe không được. Cậu cũng thuận tiện đưa trả quần áo Thích Thiên Bách, lúc trước cầm đi giặt hiện tại mới đưa về — Mặc dù kỳ thực bản thân không quá bẩn, Lư Ninh vì lễ phép, vẫn là cầm tới tiệm giặt quần áo giặt.
Bất quá trời đã tối rồi, anh ta tìm mình có chuyện gì a?
Lư Ninh dùng di động bấm số Thích Thiên Bách, dáng vẻ người ở ống nghe đối diện tâm tình đã khó chịu tới cực điểm, Lư Ninh cảm thấy anh khả năng một giây sau liền sẽ nhảy lên đánh người: "Thích thiếu gia, anh còn chưa nói gặp mặt ở đâu, phiền cho tôi địa chỉ."
"Tới nhà tôi, cậu lần trước đã tới!"
Lư Ninh đứng ở bên cạnh đường quốc lộ, trái phải nhìn quanh chốc lát, gật đầu nói: "Được rồi, tôi hiện tại liền thuê xe tới, phiền anh nói với bảo vệ tiểu khu một tiếng, không cần chặn tôi ở bên ngoài."
Thích Thiên Bách sau khi cúp điện thoại liền để cho tài xế xuống lầu đón Lư Ninh, anh mấy hôm nay ở nhà nghẹn tới sắp điên rồi, xem đám bạn gái của Lâm Thụy Đông làm nũng với hắn muốn tiền mua túi mua xe đua thế nào, anh học em gái bán manh lâu như vậy, bị một câu "Kỳ quặc quá cảm thấy giống như thư đe dọa vậy" của Lâm Thụy Đông đả kích tới mức ngay cả mặt Dư Ôn cũng không dám gặp.
Không có Dư Ôn, Thích Thiên Bách lại mất ngủ, dằn vặt mấy ngày liền bắt đầu suy nhược thần kinh, anh hiện tại giống như mồi nổ, một cái liền nổ. Lâm Thụy Đông nhìn không được, khuyên anh đừng gắng gượng, Thích Thiên Bách nhưng lại bản thân so sánh với bản thân hăng say, anh cần phải học được bán manh mới đi gặp Dư Ôn.
— Nhưng trước khi có thể làm phải trước tiên đem vật thay thế Ninh Kinh Hồng tới thử nghiệm chút, lúc ở huyện Duy anh có thể ngủ an ổn như vậy, lần này nói không chừng cũng có thể.
Lư Ninh vừa vào cửa, liền thấy Thích Thiên Bách đang đại mã kim đao tựa vào ghế salon ngồi dưới đất, trên người anh chỉ mặc một áo lót bó sát người màu đen lộ cánh tay, độ cong lồi lõm phập phồng của cơ bụng dưới áo mỏng đều hoàn toàn nhìn thấy. Sắc mặt Thích Thiên Bách không tốt, xung quanh mắt lại nổi ra chút gân xanh, nghe thấy tiếng vang cửa liền giống như sư tử tức giận nhìn tới đây.
Lư Ninh do dự một chút, vẫn là giữ vững nụ cười đưa túi cầm trong tay tới: "Thích thiếu gia, trả anh quần áo."
"Cởi quần áo."