Bộp ! Bộp ! Bộp!
Tôi quay ngoắt người lại thì thấy chị hai yêu quý của tôi đang mỉm cười, tay bế theo bé con đi đến.
Anh rể nhìn tôi rồi cười ngây ngô “Tiểu Khuê, theo anh thì một đồ ngốc với một đồ điên mà lấy nhau thì rất hợp nha!”
Chị hai tôi cũng hứng thú mà hợp xướng theo “Quả nhiên rất hợp a! Hai đứa
này tuy mức độ mặt dày không thể sánh bằng Vạn Lí Trường thành nhưng sau này, khi đất nước cần đến loại chất để thay áo chống đạn thì da mặt hai đứa rất hợp nha!”
Gia Kỳ liếc xéo hai người kia, nói “Ai mời mà hai người đến đây? Rảnh gớm!”
Anh rể nói “Chẳng là bao năm chỉ ăn thịt lợn mà chưa được nhìn thấy lợn nên anh đây có rủ bà xã ghé qua chơi thôi mà. Những tưởng sẽ được thấy con
lợn trông ra sao, thì ôi, may ghê cơ, anh đây lại được chứng kiến cảnh
chú em bị Tiểu Khuê đày đọa về mặt thân xác, dày xéo về mặt tinh thần,
anh trông mà trong lòng bỗng thấy phấn khởi!”
Hừm, quả nhiên anh rể, không nói Gia Kỳ mặt dày thì chớ, nguy cơ anh mặt dày nhất vịnh bắc bộ chính là anh nha
Gác chân lên ghế, tôi uống một ngụm nước, sau đó mới bình tĩnh hỏi
“Bữa nay anh chị đại xá quang lâm chẳng hay có việc gì?”
Chị hai chỉ cười cười, bàn tay xinh đẹp đang vuốt ve lên má bé con
“Hai vị đại nhân kia đang chu du ở nước ngoài, nhân lúc rảnh có gọi điện về kêu hai đứa nên nói chuyện với nhau!”
Tôi ngơ ngác không hiểu “Chuyện gì? Em với Gia Kỳ thì có chuyện gì để nói với nhau”
Anh rể “Em với tên tiểu tử này sao lại không có chuyện gì để nói với nhau
chứ? Em với nó có thể vào một ngày đẹp trời, trăng thanh, gió mát, cùng
nhau đắp chăn tâm sự thâu đêm mà, ôn lại chuyện xưa, chuyện xưa ý mà?”
Gia Kỳ cười nham hiểm, khách khí vỗ vai anh rể “Không phải tiết mục này anh với Tiểu Mai thường làm hay sao?”
Chị mai “…” mặt đỏ như cà chua
Tôi “…” ôm đầu, đến chịu với hai người có đầu óc đen tối này
Thực ra, anh chị tôi đến thăm cũng chỉ là muốn chuyển lời tới tôi với Gia
Kỳ, để xem bao giờ tôi với Gia Kỳ mới hết cái kiểu trẻ con, bao giờ mới
chịu kết hôn
Hì hì
Nói ra cũng ngại, quả thật, tôi cũng
chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ chính thức đồng ý làm người yêu Gia kỳ, thì làm sao nói đến chuyện kết hôn được
Vẫn biết là tôi cũng không còn nhỏ nữa, Gia Kỳ cũng đến tuổi trưởng thành, chúng tôi không thể làm nỡ tuổi thanh xuân của nhau
Trên lí thuyết là vậy, có lẽ rằng Gia Kỳ yêu tôi cũng như tôi cũng có thể
khẳng định tôi yêu Gia kỳ nhưng tại, tại sao bao nhiêu năm nay, chỉ một
câu nói đơn giản là : anh yêu em hay em yêu anh mà khó với chúng tôi đến vậy
Hay là do chúng tôi quá quen thuộc với nhau, một phần vì sợ
nếu nói ra điều ấy thì thậm chí là bạn thân cũng không thể trở thành???
Không, có lẽ là riêng tôi mà thôi!
Mười năm, không ngắn, những cũng không dài để kết thúc cho một tình bạn…và
có lẽ, tình bạn của chúng tôi cũng nên có một cái kết thích đáng
Tôi không thể làm nỡ thuổi thanh xuân của tôi cũng như tuổi thanh xuân của Gia Kỳ
Là tôi nghĩ như thế, còn với Gia Kỳ, không biết cậu ấy nghĩ sao?
Lần này, tôi cũng cần phải cảm ơn mama đại nhân, nếu không có người nhắc nhở, thì chúng tôi sẽ mãi như vậy đến hết đời sao?
Không, tình bạn nên kết thúc ở đây thôi
Tôi quả quyết như vậy và quyết định cho bản thân mình không nên nhu nhược nữa
Có thể trước kia tôi nhu nhược cũng chẳng sao, tôi ngốc cũng không hề gì,
giờ đây, vấn đề tôi bắt nạt Gia Kỳ hay Gia Kỳ bắt nạt tôi cũng không thể thành rào cản cho tình cảm của tôi
Trước màn đêm u tịch, tôi đứng gần lang can, ngắm nhìn màn đêm lần cuối
Tôi không thích hát cho lắm, nhưng hôm bữa rảnh nên bật TV xem có gì hay
không và xem được clip rất hay, đến hiện tại, tôi cất lên tiếng hát đầy
truyền cảm
“Từng ngày trôi qua mau lòng em bỗng nhớ anh nhiều hơn
Muốn nắm lấy đôi bàn tay của anh
Rồi giật mình vì ngày hôm qua anh trao em
Ngàn lời yêu thương vỗ về, cho em một tình yêu
Có những khi em rất buồn vì chúng ta không hiểu nhau
Nhưng nếu mỗi ngày được trông thấy anh cười thì em sẽ thật vui
Biết tính em hay khóc rồi anh hãy đến cho em niềm vui
Em khẽ cười rồi nói với anh một lời mình đừng xa anh nhé
Chạm vào đôi tay rồi ôm lấy anh thật nhanh,
mong rằng anh sẽ yêu em nhiều
từng nhịp đập trong con tim em sẽ mãi yêu mình anh
đặt nụ hôn nhẹ lên chiếc môi của anh
em mỉm cười cảm ơn cuộc đời
rồi thời….”
Xoảng!
Một giọng nam vang lên, pha chút cáu giận “Con mẹ nó, nửa đêm gào rú cái gì không biết, có ngậm mồm lại cho ông đây ngủ không? Mẹ kiếp, nửa đêm nửa hôm nhà ai chết mà khóc rên rỉ, điếc tai quá đi!”
Mặt tôi đen hơn đít nồi
Con mẹ nó, không lẽ giọng tôi lại kinh khủng tới vậy
Lửa hận trong lòng tôi bốc cao ngùn ngụt, tôi tiếp tục gào lên
“Từng ngày trôi qua mau lòng em bỗng nhớ anh nhiều hơn
Muốn nắm lấy đôi bàn tay của anh
Rồi giật mình vì ngày hôm qua anh trao em
Ngàn lời yêu thương vỗ về, cho em một tình yêu
Có những khi em rất buồn vì chúng ta không hiểu nhau
Nhưng nếu mỗi ngày được trông thấy anh cười thì em sẽ thật vui…”
Xoảng!
Choang!
Liên tiếp mấy chiếc cốc thủy tinh được ném ra ngoài của sổ
Hừm
Ta điên đấy
Ta biến thái đấy
Có sao không?
Để xem, tôi xem nhà ông còn bao nhiêu cốc để ném
Choang!
“Từng ngày trôi qua mau lòng em bỗng nhớ anh nhiều hơn
Muốn nắm lấy đôi bàn tay của anh
Rồi giật mình vì ngày hôm qua anh trao em
Ngàn lời yêu thương vỗ về, cho em một tình yêu
Có những khi em rất buồn vì chúng ta không hiểu nhau
Nhưng nếu mỗi ngày được trông thấy anh cười thì em sẽ thật vui”
Choang!
“Biết tính em hay khóc rồi anh hãy đến cho em niềm vui
Em khẽ cười rồi nói với anh một lời mình đừng xa anh nhé
Chạm vào đôi tay rồi ôm lấy anh thật nhanh”
Choang!
“mong rằng anh sẽ yêu em nhiều
từng nhịp đập trong con tim em sẽ mãi yêu mình anh”
Choang!
Hừm, thử xem nhà ông còn cốc không mà ném!
Giọng nói đó lại cất lên “Con mẹ nó, không biết giống dở ở phương nào, còn
không mau ngậm miệng lại cho ta, bằng không ta cho ngươi cả vài chiếc
cốc nữa “
Xem ra, lần này tần âm lại to hơn hẳn bởi một lí do không thể coi thường : ông già bên hang xóm bắc loa
À há
Vui nha!
Tôi lại thiện tình hét lên, à nhầm, hát lên
“Một con vịt xòe ra hai con thằn lằn con
Cùng nhau cắn nhau đứt con chim non
Trên cành cao hót líu lo, hót líu lo
Em yêu chim, cô giáo em
Miệng hay cười vì mắt cô long lanh
Cô yêu bố, bố là tất cả
Bố ơi bố ơi! Bố là một con vịt
Xòe ra hai con thằn lằn con, cùng nhau cắn nhau đứt con chim non
Trên cành cao, hót líu lo, hót líu lo
Em yêu chim, cô giáo em
Miệng hay cười vì mắt cô long lanh
Cô yêu bố, bố là tất cả
Bố ơi bố ơi! Bố là một con vịt
Xòe ra hai con thằn lằn con, cùng nhau cắn nhau đứt con chim non. Ô zê”
Rầm!
Cánh của nhà tôi trở nên dị hình dị dạng, tôi chớp mắt mấy cái nhìn cái đầu bóc khói của chị hai
“Mẹ kiếp, em có định cho bé con nó ngủ không? Nửa đêm nửa hôm gào thét cái gì đó! Nổi đồng à!”
Tôi cười giả lả
“Đâu có, em nào dám phá phĩnh giấc ngủ ngàn vàng của chị, tại em đang đấu tần số âm thanh với lão già nhà hang xóm mà!”
Trên thực tế, mặt tôi vô cùng ngây thơ vô số tội
Còn mặt chị hai thì đen hơn bất cứ ai
Anh rể cũng chui từ trong phòng đi ra, căm phẫn nói “Tiểu Khuê, anh van em, anh năn nỉ em, em có phát tiết thì về mà phát tiết với Gia Kỳ nhà em
chứ em đừng hành hạ vợ chồng anh mà tội nghiệp!”
Tôi ngượng nghịu gãi đầu, mặt tỏ ra nịnh nọt
“Thôi, để em hát bài khác cho anh rể với chị nghe nha!”
Anh rể “…” Cảm giác muốn ngất xỉu tại chỗ
Chị hai “ @_@” kinh hoàng tới mức không lên tiếng
.Tôi: ^o^ em vô can mà anh chị!!!
Sáng sớm hôm sau, tôi đứng ngoài lan can tập thể dục thì thấy có một ông tầm khoảng 40-50 tuổi, mặt hung hãn hướng về phía nhà tôi, ánh mắt như chỉ
trực ăn tươi nuốt sống
Không phải do trí tưởng tượng của tôi
phong phú mà do tôi thích náo nhiệt lên có chào hỏi ông bác đó vài câu,
nào ngờ ông ta mắng luôn
“Con bé kia, lần này ta cảnh cáo nha, mày mà còn rống lên lúc nửa đêm thì mày chết với ông?”
Tôi mặt mũi vô cùng sống động, giả vờ mắt ươn ướt, khăn chấm nước mắt mà tha
“Cháu vô cùng sorry ông, cháu quả thực không muốn vậy đâu…”
Thấy ông bác nguôi giận, tôi nói tiếp “Mà cháu còn muốn hơn vậy”
Nói rồi tôi chuồn thẳng, mặc cho ông bác đứng độc thoại chửi thể!
Hì !Hì!
Mới sáng sớm, tôi sang nhà Gia Kỳ lôi cậu ta đi mua sắm một số thứ đồ linh tinh rồi nhân tiện dẫn cậu ta đi ăn sáng luôn
Gia Kỳ tay ôm đống đồ mà trông đến thảm, nhưng xin lỗi nha, tôi sẽ còn mua them nhiều hơn đó
Ngồi uống cà phê tại một quán mới mở, chậm dãi thưởng thức hương vị của ngày mới, Gia Kỳ mới un gung hỏi
“Tiểu Khuê, cậu định xử lí vấn đề mà mẹ cậu đề cập hôm trước như thế nào?’
Tôi không nhanh, không chậm đáp
“Để mai tính!”
Mặc dù tôi biết kẻ nào đó mặt đen ngỏm từ lâu ,nhưng,thôi kệ đi
Hai hôm sau, tôi tính qua rủ Gia Kỳ đi uống trà chiều thì biết cậu ta đã đi công tác mất hút, báo hại tôi phải ngồi một mình ở quán trà
Đời ấy à, người tính không bằng trời tính
Suy nghĩ cả hai ngày trời, tôi tính nói chuyện với Gia Kỳ một chút nhưng cậu ta bận nên tôi đành chờ cậu ta đi công tác về vậy
Chị hai nói “Đợi chờ là hạnh phúc!”
Mà sao tôi thấy, năm ngày cứ như là năm năm, ôi trời ơi, thời gian sao mà lâu thế
Tôi đành đến nói chuyện với chị Mai muột chút thì chị bận với công việc
nghiên cứu khoa học vĩ đại, đã vậy còn bỏ bé con cho tôi trông nom
Nhìn đứa trẻ đang nằm ngoan trong nôi, tôi mỉm cười hiền dịu
“Chị à, sao chị cười còn khó coi hơn khóc vậy?”
Là Tiểu An
Tôi lườm nó một cái, không quên châm biếm đả kích
“Còn không ngậm mồm em lại cho bé con ngủ, bằng không chị sẽ khiến cho em cả đời này không nói được”
Thằng bé hãi hùng nhìn tôi, hai tay ôm ngực “Chị định giở trò gì?”
Tôi cười xòa, lấy tay xoa tóc nó tới mức thành tổ quạ trên đầu mưới thôi
Thực tình, thằng nhóc này không hề đáng ghét chỉ là độc mồm độc miệng thôi
Nghĩ kĩ thì thời gian tôi với nó biết nhau cũng không quá nhàm chán, càng
nhìn nó, tôi lại nghĩ tới tên yêu nghiệt đang ở nước ngoài kia
“Tiểu Khuê, chị nhớ anh Gia kỳ đấy hả?”
Tôi nói “Vớ vẩn nào, chị nhớ cậu ta hồi nào, đừng suy bụng ta ra bụng người như thế!”
Tiểu An “Mẹ em dạy rằng, không nên dung thành ngữ lung tung như thế, làm như vậy sẽ làm mất đi sự trong sáng của văn hóa dân tộc.Mẹ em còn nói rằng, chị chính là người loạn ngôn nhất mà mẹ em từng gặp. Nghĩ kĩ thì kể ra
mẹ em nói đúng, chị thật là xàm ngôn! Hừ ! Muốn ăn lại gắp cho người!
Nhớ Gia Kỳ thì cứ nói là nhớ, việc quái gì phải phủ nhận.”
Với tay uống cốc nước, Tiểu An lại tiếp tục làm một tràng
“Bà chị già của tôi ơi, còn thiếu chút nữa thì cả thế giới đều biết anh Gia Kỳ yêu chị mà chỉ có mỗi đồ ngốc không tim không phổi nhà chị mới không nhận ra điều đó thôi. Hừ, có mỗi một câu I Love Y mà cũng không nói
nổi, hừ, hai người đừng để em khinh bỉ tới vậy chứ?”
Yêu tôi, Gia Kỳ yêu tôi sao
Tiểu An ngân lên “nhìn cái mặt chị ngu chưa kìa” , nó đứng lên ghế, lấy tay
gõ vào đầu tôi mấy cái rồi nói “Chứ chị không biết sao hả? đồ ngốc?”
Mặt tôi lại đực ra
Thằng nhóc dãy dụa một hồi, sau đó nản trí ôm đầu mà kêu tha
“Ôi giời ơi, sao tôi lại có một bà chị họ não thiếu i ốt trầm trọng tới
vậy? Ông trời ơi, sao trên đời có người ngốc như chị chứ? Bao nhiêu năm
qua rồi mà chị không nhận ra tình cảm của anh Gia Kỳ giành cho lại vẫn
còn mù mờ nghĩ là Gia kỳ không thích chị. Mẹ ơi, cái thời niên thiếu
nông nổi thì không nói làm gì, già đầu với nhau rồi mà vẫn còn ngu, hừ,
ngu không chịu được!”
Ngu cái đầu ngươi, ngươi tưởng ngươi đứng
đó giảng triết lí tình yêu với bản cô nương thì nhà ngươi có quyền bóc
mẽ bản cô nương chắc, hừ
Tiện tay, tôi đá thằng nhóc một chưởng khiến nó ôm hôn ghế sô pha
Hừ
May cho nhà ngươi là là người lương thiện không pha tạp chất, là thứ vàng mười đã qua thử lửa nhé!
Không hề nao núng, tôi gọi điện thoại cho thư kí của Gia Kỳ xem cậu ta ở đâu
Tại Luân Đôn
Mười năm cho tình bạn, và nửa sau sẽ là như thế nào tôi sẽ cho cậu tự quyết định. Gia Kỳ, đợi tôi!
Đối mặt với cậu ở tháp đồng hồ, tôi mỉm cười đứng chờ cậu
Có lẽ, đây là lần đầu tiên với tôi và là lần cuối cùng để kết thúc tình bạn trong sáng của chúng ta
Tôi nhìn thẳng vào mắt Gia Kỳ
“Gia Kỳ, tôi muốn hỏi cậu ba câu, và cậu phải trả lời thành thật cho tôi biết!”
“Ừ, nói đi!”
“Cậu có yêu tôi không?”
“Có”
“Cậu có đồng ý để tôi bắt nạt cả đời không?”
“Có”
“Và..tôi không muốn làm bạn với cậu nữa”
Gia Kỳ nmghe xong nhìn có vẻ choáng váng, đau khổ nói “ Cậu nói lại xem, cậu vừa nói cái quái gì?”
Tôi nhìn cậu, nhìn mọi người xung quanh
Tiến một bước, tôi nói “Em yêu anh, Gia Kỳ!”
Tiến thêm bước thứ hai, tôi nói “Em không cho phép anh bắt nạt em và tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt anh, trừ em”
Tiến đến bước thứ ba, tôi nói “Yêu em là nghĩa vụ của anh, còn cả thế giới cứ để em lo”
Bước đến sát Gia kỳ,tôi nói “ Yêu thế đủ rồi, mình cưới nhau thôi!”
Mặc kệ tất cả mọi người nhìn hai chúng tôi, tôi kiễng chân lên, tay vòng lấy ôm cổ anh, môi tôi áp vào làn môi lạnh của anh
Gia Kỳ à, em sẽ làm tan chảy tang băng bắc cực vạn năm là anh
Đời này kiếp này, em nỡ yêu anh mất rồi, thôi đành phải tiếp tục yêu thôi
Không biết có phải là do ảo giác hay là tôi đnag mê man trong sự ngọt ngào
của men tình, giọng anh thì thầm bên tai tôi “ Chỉ cần em chịu lấy anh,
anh nguyện cho em bắt nạt anh cả đời!”
Tôi cười híp mí, cắn vào má ai đó “Không xong rồi Gia Kỳ ơi, em yêu anh mất rồi!”
Xung quanh là tiếng hú hét, tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh
Có tiếng trẻ con lanh lảnh “Tiểu Thanh, cậu coi, bọn trẻ bây giờ thật hiếu động!” nói rồi, hôn chụt vào má cô bé
Cô bé dẫm chân tại chỗ, nhăn nhó “Tiểu An, cậu dám bắt nạt tớ! Tớ không tha cho cậu!”
Nhìn hai đứa trẻ vui đùa, Gia Kỳ tóm lấy eo tôi, nhanh chóng bế phốc tôi lên
“Giang Tiểu Khuê, anh cho phép em kêu đến khản cổ thì cũng chẳng ai đến giúp em đâu..”
Tôi đỏ mặt la lối, dãy dụa “ Gia Kỳ, đồ khốn nhà anh, anh vừa hứa là không bắt nạt em cơ mà!”
Kẻ nào cười nham hiểm “Để coi, ai bắt nạt ai!”
________The end______
Cúc Tiên xin chào tất cả mọi người!
Cảm ơn mọi người trong 5 tháng vừa qua, mọi người luôn ủng hộ và dõi theo cuộc hành trình của bạn Giang Tiểu khuê. Thực lòng , khi phải kết thúc
truyện, mình cũng không muốn kết thúc đâu nhưng không thể để Gia Kỳ ngàn năm chờ đợi bạn Tiểu Khuê được
Câu chuyện của Kỳ-Khuê sẽ còn tiếp tục nếu các bạn muốn tớ viết thêm chương ngoại truyện
Thành thực thì đến tháng 7 là thi THPT quốc gia rồi, thời gian mình viết
truyện có lẽ là rất rất ít, bà kính mong các bạn thông cảm
Và điều mình mong mỏi hơn nữa là, mình muốn được các bạn cho mình biết cảm xúc, suy nghĩ sau khi các bạn đọc xong "Ai bắt nạt ai"
Một lần nữa cảm ơn các bạn và đặc biệt là các bạn : Sakusaku Naruhina ,
Anh Sin"s, nhiên nhí nhảnh,...và một số bạn khác luôn quan tâm, động
viên Cúc tiên! Cám ơn nha