Minh Nhận vừa nói xong, Đông Phương Diễm đã lập tức nói:
“Điều đó không có khả năng, trừ bỏ người thi dược, không ai có thể cởi bỏ ám thị. Trừ phi…….ngươi là người Ngô gia trang!”
Có thể đột nhiên xuất hiện ở trong này như vậy, võ công lại cao thâm khó lường. Nhìn giống như mơ hồ, khả lại có ai biết hắn là không phải giả vờ. Ngay cả Tiếu đại phu đều phải bó tay với Thẩm Vân, đến tay hắn lại phục hồi sinh khí, có thể thấy được người này y thuật cao minh, nhưng mà một người y thuật cao minh đồng thời cũng sẽ là một cao thủ hạ độc. Một người như vậy căn bản là làm cho người ta lơ đễnh không phòng ngự……Nghĩ đến đây, ánh mắt Đông Phương Diễm chậm rãi lạnh xuống. Nếu hắn thực sự là người của Ngô gia trang, như vậy, mặc kệ phải trá đại giới như thế nào đều phải giết hắn, diệt trừ hậu hoạn!
“Ngô gia trang? Không có nghe nói qua a. Uy uy…..ngươi khẳng định ta không có khả năng hóa giải ‘Vong Trần’ như vậy là đang hoài nghi năng lực của ta sao? Không phải ta phóng đại, liền mấy người các ngươi…..ách…..ta nói nhân gian này còn không có người chữa bệnh được tốt như ta đâu……..”
Minh Nhận ở một bên nghe vậy liền gấp đến giơ chân, Đông Phương Diễm dám khinh thường ta như vậy a. Cho dù là ở Thiên giới, năng lực chữa bệnh của ta cũng chỉ ở dưới Thánh Thụ ca ca a…cư nhiên dám xem thường ta, tức chết ta. Ân….bất quá tên kia đã muốn cấm ta sử dụng chiêu nhỏ cứu người kia, này nếu như bị y phát hiện….Hừ, phát hiện liền phát hiện, có gì đặc biệt hơn người a, dù sao ta cùng y cũng không liên quan. Tả hữu phải ở đây nghỉ ngơi một khoảng thời gian, ta gặp được một chuyện thú vị như thế này, sao có thể không chơi cùng một chút đâu…….Hắc hắc……sau khi giúp Thẩm Vân này vượt qua tình kiếp, pháp lực không kém nhiều lắm cũng sẽ hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó cho dù bị y tìm được ta cũng không sợ….Ân!
Sau khi hạ quyết tâm, Minh Nhận cười hì hì nói:
“Ân…..Hiện tại ngươi không tin ta, không sao a. Dù sao đến lúc đó ta sẽ khiến cho ngươi chính mắt chứng kiến ta có bao nhiêu lợi hại…..”
“Có Minh thần y tương trợ, tất nhiên là không có gì tốt hơn. Không biết thương thế của Vân phải mất đến bao lâu mới có thể phục hồi như cũ đâu?”
Sở Lăng Phong lên tiếng hỏi.
“Ân…..Hắn tâm mạch tổn thương có vẻ nghiêm trọng, nguyên khí hao tổn nhiều, khí huyết hư hại, lại nhiễm hàn khí thấu xương. Bất quá chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, hai tháng sau có thể phục hồi như cũ. Nhưng đoạn thời gian này tuyệt đối không được ưu tư lo nghĩ. Bằng không, ngay cả ta cũng đều không cứu được hắn.”
Thoáng trầm tư trong chốc lát, Đông Phương Diễm dò hỏi:
“Nhận, ngươi đã nhận lời giúp chúng ta, không bằng liền tạm thời ở trong tiểu viện trong sơn trang đi. Thứ nhất, ngươi y thuật cao minh liền thuận tiện chiếu cố Vân, như vậy chúng ta cũng có thể yên tâm. Thứ hai, chúng ta liên lạc cũng dễ dàng. Đương nhiên, nếu ngươi có nơi khác để đi, chúng ta cũng không cưỡng cầu.”
“Hảo, dù sao ta cũng không có chỗ để đi. Vậy làm phiền rồi.”
Ha ha……chỉ sợ ngươi sẽ không nói như vậy, thật sự là gãi đúng chỗ ngứa a…..lần trước lưu lại quá ít, ngay cả bạc cũng không kịp mang. Phải biết rằng ở nhân gian mà không có bạc là rất khó qua a, nếu không vừa mới bắt đầu ta cũng sẽ không……..Ai, quên đi……Hảo! Đợi lát nữa thiết lập hảo kết giới ở chung quanh, xem y như thế nào tìm được ta….Ha ha~~~
“Hảo. Phúc bá, đưa Minh công tử đến khách phòng.”
Khi chưa điều tra chi tiết được hắn, vẫn là trước tiên bắt hắn ở lại sơn trang, cũng tiện bề giám sát hành động của hắn.
Đông Phương Diễm trong tâm nghĩ.