Tiêu Hàn xác nhận mình không nhận nhầm người, trên mặt lóe lên một tia không vui: "Tô Hạ, sao em lại tránh mặt anh?"
Chợt nghĩ đến chuyện gì, trên mặt hắn lại vui mừng: "Hạ Hạ, nhất định là em còn giận dỗi với anh, trong lòng vẫn quan tâm anh phải không."
Tô Hạ mặt không biểu tình liếc nhìn hắn, né cánh tay hắn: "Tiêu tổng suy nghĩ nhiều rồi."
Giận dỗi cái gì, đơn giản là đem sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình. [ câu này cao thâm quá tớ hiểu ko ra.]
Cô mới không dại dột mà tìm khó chịu cho bản thân đâu.
Tiêu Hàn tưởng Tô Hạ còn giận dỗi với mình, kéo cô lại gần: "Chiều nay em nghỉ làm để làm gì, có biết anh rất lo lắng hay không?"
Lo lắng cho cô?
Tô Hạ nở nụ cười: "Tiêu tổng, lúc này anh vẫn nên đem tâm tư đặt trên người vợ mới của anh thì tốt hơn, dù sao cô ấy mới là tương lai vinh hoa phú quý của anh."
"Hạ Hạ" trên mặt Tiêu Hàn tràn đầy bất đắc dĩ, muốn dắt tay Tô Hạ lại bị cô né tránh: "những gì nên nói anh cũng đã nói với em, Hạ Hạ em nhất định phải chờ anh."
"Nằm mơ!" thấy hắn ngăn ở cửa, Tô Hạ vừa nói dứt câu liền đi ra lối khác.
Tiêu Hàn liếc nhìn bên cạnh, hai người vang dội hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người mua đồ nhìn sang.
Hắn sợ bị người quen bắt gặp sẽ ảnh hưởng không tốt, liền mạnh mẽ ôm Tô Hạ đi ra ngoài, muốn đưa cô vào trong xe mình để nói chuyện.
Tô Hạ giãy dụa dùng khuỷu tay đánh mạnh lên ngực Tiêu Hàn, nhưng không ngờ rằng Tiêu Hàn bị đau vẫn không buông tay, hắn ôm đến chiếc xe phía trước.
"Tiêu Hàn, anh buông tay, nếu không......."
"Anh không buông tay, Hạ Hạ anh muốn em, tuy rằng anh kết hôn với Quý Thanh Uyển, nhưng trong lòng anh, người anh muốn chính là em." Tiêu Hàn nói xong cúi xuống hôn cô.
"Cút ngay!" Tô Hạ thấy hắn cúi xuống, hét chói tai giãy dụa càng lợi hại hơn.
"Hạ Hạ...ưm....."
Một đấm rắn chắc đánh lên trên mặt hắn, Tiêu Hàn lảo đảo lui ra sau vài bước, đầu mơ màng nhìn về người mới tới.
Một thân quân trang, cao lớn thẳng tắp, lạnh lẽo chính khí, khuôn mặt tuấn tú đôi mắt sâu thẳm như vách núi lạnh băng đang tập trung nhìn hắn.
Tiêu Hàn bị người đàn ông khí thế không giận mà uy này làm kinh sợ, nhìn thấy quân hàm đại biểu cho thân phận trên vai hắn, một sao hai bông lúa màu vàng.... ....
Người đàn ông này là thiếu tướng! [thật vip, ai nhìn quân hàm cũng biết chức vụ. còn mình phải gỏi gu gồ mới biết miêu tả quân hàm]
Tiêu Hàn bị kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.
Lăng Mặc Thiên nhìn hắn cảnh cáo, xoay người lại ôm thỏ con cũng đang ngây ra như phỗng kia.
"Về nhà!"
"A?" Tô Hạ ngơ ngác, chưa kịp phản ứng đã bị ôm đi về phía chiếc xe việt dã. [mình vẫn luôn thắc mắc đây là loại xe như thế nào, ai biết xin chỉ giúp].
Tô Hạ ngồi ở ghế phụ trộm nhìn Lăng Mặc Thiên.
"Em có thể quang minh chính đại mà nhìn!" Lời nói của anh thản nhiên nhìn không ra cảm xúc.
Tô Hạ trộm liếc nhìn lại vừa vặn đụng trúng ánh mắt của anh, cũng không có bao nhiêu cảm xúc, ngược lại có một đôi mắt to nghi hoặc khó hiểu hào phóng nhìn anh.
Vừa rồi tư thế cô cùng Tiêu Hàn dây dưa nhất dịnh không dễ nhìn.......
Lăng Mặc Thiên lại không hỏi đến? Thật kì quái.
Không phải nên giận dữ quát cô hay làm gì gì đó, làm sao lại không có chút phản ứng gì vậy.
Ai, cô lại nghĩ đi đâu mất, đầu óc bị ngược đến choáng váng a! nào có ai muốn chính mình bị ngược như vậy cơ chứ!
Tô Hạ tự gõ đầu mình một cái, óc bã đậu a~~
"Gõ nữa thành đứa ngốc". Lăng Mặc Thiên nghiêm túc nói, nhìn tiểu bạch thỏ tức giận lấy điện thoại đi động ra soi bộ dáng ngốc nghếch của mình, rồi lại vỗ vỗ cái đầu nhỏ.
Không ai hiểu rõ Tô Hạ hơn Lăng Mặc Thiên, tình cảm bảy năm của cô với Tiêu Hàn không phải chỉ trong một buổi sáng nam khác hôn nữ gả là có thể xóa đi dấu vết.[ là lấy người khác ý]
Cho nên từ đầu Lăng Mặc Thiên không hỏi, không nhắc tới, cũng không nói Tiêu Hàn một câu.
Anh cho cô đầy đủ không gian, để cô tự rời đi hắn.
Nhưng mà, anh cũng muốn gia tăng bước chân để tiểu bạch thỏ chỉ là con mồi của một mình anh mà thôi.
Theo anh biết, có một loại vận động rất tốt cho thể xác và tinh thần, đảm bảo có thể phân tán tinh thần của tiểu bạch thỏ....
Tô Hạ ngẩng đầu, đang chuẩn bị nói chuyện cùng Lăng Mặc Thiên, liền thấy khóe môi anh cong lên, đáy mắt xẹt qua ánh sáng không rõ ý tứ hàm xúc.
Quân trưởng biểu tình quỷ dị như vậy là muốn làm gì?
Da đầu Tô Hạ theo bản năng mà run lên, rụt cổ co về phía sau.
Cô vẫn nên ngoan ngoãn, nói nhiều sai nhiều.
Nói nhiều chọc giận quân trưởng, chính là chết người không đền mạng á.
Dọc theo đường đi Tô Hạ luôn im lặng, mỗi lần nói chuyện với Lăng Mặc Thiên cô đều duy trì cảnh giác để phòng ngừa âm mưu bất ngờ.
Thẳng đến khi cô theo anh xuống xe, lại bị anh trực tiếp kéo lên lầu mới tỉnh táo lại.
Cô, cô giống như quên vấn đề mấu chốt, buổi tối .... nên ngủ!