Đề nghị này của Thẩm Thời Linh làm cho Mạnh Cảnh Xuân sững sờ một chút, Thẩm Anh đi qua ôm lấy đứa bé: “Gọi Thẩm Mạnh thì qua loa quá. Đặt tên gấp làm gì đâu, người mới bé tí tẹo thế này, còn chưa cần dùng đến tên. Đặt nhũ danh cho thằng bé trước, sau này khi phải dùng đến tên thì lại bàn luận tiếp cũng không sao.”
Hắn vừa dứt lời, Mạnh Cảnh Xuân liền vẫy vẫy tay, hắn lập tức sáp lại gần nàng: “Có chuyện gì thế?”
Mạnh Cảnh Xuân nói: “Nhũ danh gọi Thụ được không?”
Thẩm Anh cũng không hỏi vì sao, lập tức tỏ vẻ tán đồng: “Ừ, vậy thì dùng tên này.”
Thẩm Thời Linh đứng một bên thấy thế cũng nhận ra đề nghị của mình đã bị thả trôi sông, đoán là bây giờ Mạnh Cảnh Xuân mà tùy tiện nói ra đại một cái tên, Thẩm Anh cũng sẽ lập tức kêu tốt, vì thế cũng không nói thêm gì nữa. Chuyện đặt tên cứ thế mà bị gác lại.
Bên kia Thẩm Đại Duyệt đưa hộp sách tới, bảo là phần ghi chép kia đã được in xong rồi, vừa mới lấy hôm nay, đưa đến cho Mạnh Cảnh Xuân xem qua trước. Thẩm Anh mở hộp sách, lấy sách ra đưa cho Mạnh Cảnh Xuân, nàng nhìn nửa buổi rồi mới hoàn hồn nhận lấy.
Bìa sách sạch sẽ, giấy bên trong ngay ngắn chỉnh tề. Ghi chép chẩn bệnh của Mạnh Viện phán, đây chính là tâm huyết suốt cả cuộc đời ngắn ngủi của phụ thân, bây giờ lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Nàng vô cùng xúc động, trong khoảnh khắc không thể thốt nên lời.
Cầm được ghi chép của phụ thân đúng vào ngày sinh con, hai chuyện trọng đại trong đời người đã được giải quyết xong, thật sự không thể viên mãn hơn được nữa.
***
Ở cữ vào giữa mùa hè thật sự là vô cùng đày ải. Cái này không cho đụng cái kia không cho ăn, mà chủ yếu là ngay cả tắm cũng không cho phép, Mạnh Cảnh Xuân tự cảm thấy mình hết sức nhếch nhác, thậm chí cả Thẩm Anh nàng cũng không cho vào cửa. Vì thế trong cả một tháng này, Thẩm Anh bị ép đến ngủ trong phòng bên cạnh, ngẫu nhiên có đêm nào nghe thấy tiếng khóc của con nít ở phòng kế bên, đứng dậy gõ gõ cửa, Mạnh Cảnh Xuân mới để cho hắn vào trong nhìn một cái.
Mạnh Cảnh Xuân ở cữ nhưng lại muốn mang theo con, nhũ mẫu được mời tới trong phủ hầu như không có chuyện gì làm. Thẩm Anh cảm thấy Mạnh Cảnh Xuân quá khổ cực, liền để nhũ mẫu giúp một tay, Mạnh Cảnh Xuân cũng thở ra được một hơi, an tâm ở cữ.
Vất vả lắm mới vượt qua được một tháng này, trong phủ tổ chức tiệc đầy tháng, vô cùng náo nhiệt, mời rất nhiều người. Tiểu gia hỏa được ẵm tới, mọi người xúm xít xem. Thằng bé trắng nõn béo mập nhìn thật là dễ thương, nhưng cũng xa cách với người khác, đùa kiểu gì cũng không khóc không cười, cực kỳ không thú vị. Tông Đình trêu chọc nói, lần này cháu gái đã sinh ra một tiểu Thẩm Anh, sau này trong nhà phỏng chừng phải khổ rồi.
Thẩm Anh nghe vậy, không hề cho hắn vẻ mặt hòa nhã, nhỏ mọn bảo nhũ mẫu ẵm con quay về phòng. Mạnh Cảnh Xuân thấy thằng bé bị ôm về, không biết chuyện gì đã xảy ra, nghe nhũ mẫu nói một chút, nàng bế con mình, không nhịn được cười cười. Cẩn thận quan sát một chút, mặt mũi tiểu gia hỏa đúng là giống Thẩm Anh thật, nếu tương lai tính tình cũng không khác hắn, vậy thì đúng là khó mà chịu nổi.
Suy cho cùng Mạnh Cảnh Xuân cũng còn trẻ tuổi, cơ thể khỏe mạnh, khôi phục cũng nhanh. Mà gần đây bận chăm con, ăn không được nhiều, nửa đêm cũng không có cách nào ngủ ngon, cho nên mấy lạng thịt khó khăn lắm mới tăng lên được, bây giờ lại nhanh chóng tiêu mất.
Trong lúc mang thai nàng bảo dưỡng tính tình, sau khi sinh cả người dường như cũng thay đổi không ít. Nàng đổi kiểu tóc, màu da càng sáng, thoạt nhìn có vẻ rất nảy nở. Người làm mẹ có phong thái thanh thản rộng lượng hơn, nàng cũng không so đo với Thẩm Anh nhỏ mọn, ngày nào cũng cười khanh khách, nhìn có vẻ rất hài lòng.
Đêm nào Mạnh Cảnh Xuân cũng ôm tiểu gia hỏa ngủ, Thẩm Anh cảm thấy giường quá nhỏ, mỗi lần nghiêng người, tiểu gia hỏa liền tỉnh, cực kỳ không tiện. Vì thế thừa dịp được nghỉ, hắn tự mình đóng một cái giường gỗ nhỏ, bày ở trong phòng. Mạnh Cảnh Xuân nhìn giường gỗ nhỏ kia, cười nói: “Có chắc không đấy? Liệu có bị sập không?”
Thẩm Anh lườm nàng một cái, trải đệm ra, bỏ tiểu gia hỏa vào trong, đùa với thằng bé một lúc rồi nói: “Sau này để thằng bé ngủ một mình đi. Bé trai mà cứ chen chúc ngủ cùng với cha mẹ, nhìn sao được.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe hắn nói thế, không khỏi cảm thấy buồn cười. Có đôi khi thấy mình đang lớn lên, còn đối phương thì lại càng giống như con nít, thi thoảng làm nũng giận dỗi cầu bao dung, lại không hề làm giảm đi hứng thú trong cuộc sống, không giảm mà ngược lại còn tăng.
Bây giờ mới cảm thấy, đối phương là một người bình thường sinh động chân thực, không phải là kẻ lạnh lạnh lùng lùng sống một mình xa rời mọi người, cũng không phải là người vô tình vô dục nản lòng thoái chí đối với mọi việc, sống uổng phí năm tháng, lại càng không phải là một cái cây rỗng ruột có vẻ ngoài sum suê rậm rạp nhưng trong lòng lại trống rỗng.
***
Mùa thu kinh thành vẫn tới sớm như thường lệ, lá phong trong Thục viên chuyển sang màu đỏ, mưa thu rả rích, cơn sau càng lạnh hơn cơn trước. Mạnh Cảnh Xuân chia tay với công việc trong nha môn, nhưng cũng không vì thế mà được rảnh rỗi. Tuy tiểu nhân trong phủ ít, nhưng chuyện thì lại chẳng hề ít, cộng thêm có con nít, vì thế càng thêm loạn. Ngày nào Mạnh Cảnh Xuân cũng bận bịu, nhưng cuộc sống cũng trở nên phong phú.
Nhân một ngày đẹp trời, nàng đem chăn bông ra phơi nắng, để nửa đêm ngủ khỏi bị đông lạnh đến tỉnh. Ngày thu kinh thành vừa dễ chịu vừa mỹ lệ, đến gần hoàng hôn, Mạnh Cảnh Xuân thu chăn mền, ngồi trong sân thêm một lát rồi đứng dậy đi tới nhà bếp.
Không có Đổng Tiêu Dật, đương nhiên Thẩm Anh phải bận bịu vô cùng, hơn nữa ngày mùa thu khô ráo, vì thế có chút nóng trong người. Mạnh Cảnh Xuân đã nhắc đầu bếp mua lê từ trước, lúc này mắt thấy trời sắp tối, liền bỏ vào nồi hầm.
Bên kia nhũ mẫu bế đứa bé cho bú sữa xong, ru bé ngủ sớm, Mạnh Cảnh Xuân được rảnh rỗi, ngồi đợi Thẩm Anh về ăn cơm chiều.
Mạnh Cảnh Xuân ngồi trong nhà bếp, đợi đến khi trời khá trễ. Thẩm Anh lững thững đi tới, đang định xoa xoa đầu nàng, lại bị Mạnh Cảnh Xuân đẩy ra: “Trưởng thành hết rồi, đừng có già mà cứ làm mấy chuyện ngây thơ như thế nữa, vò rối tóc hết.”
Thẩm Anh múc canh xới cơm cho nàng, đến khi hai người đã ăn xong, Mạnh Cảnh Xuân lại bưng lê đã hầm xong cho hắn, nói: “Để nguội một chút rồi hẵng ăn.”
Thẩm Anh cầm thìa lên, múc một muỗng nước lê, nhấp nhẹ một ngụm, thuận miệng nói: “Bây giờ nàng càng lúc càng tri kỷ.”
Mạnh Cảnh Xuân cười cười: "Ăn của Tướng gia dùng của Tướng gia, cả nhà đều phải trông cậy vào một chút lương bổng của Tướng gia để sống qua ngày, không tri kỷ thì đúng là không làm tròn bổn phận.”
Thẩm Anh không thèm để ý đến lời trêu ghẹo này của nàng, múc thêm một muỗng cho nàng ăn: “Dạo này thời tiết khô hanh, nàng cũng nên chú ý một chút.”
Mạnh Cảnh Xuân ăn xong, lại bày ra dáng vẻ vô cùng hiếu kỳ, nhìn chòng chọc hắn, hỏi: “Lương một năm của Tướng gia bao nhiêu thế, trước giờ vẫn chưa nói cho thiếp biết. Hồi xưa nghe người ta nói là ba ngàn sáu trăm lượng, sau đó có một lần, Trương thái y lại nói không đến ba ngàn sáu trăm lượng. Bây giờ qua lâu như vậy rồi, cũng không biết lương của Tướng gia có tăng hay không. Sau này nếu chi tiêu trong phủ quá nhiều, không biết có gánh nổi hay không.”
Tuy giọng điệu của nàng rất nghiêm túc, nhưng căn bản là đang trêu ghẹo Thẩm Anh. Thẩm Anh cúi đầu, trả lời chắc như đinh đóng cột: “Chuyện này làm sao có thể nói cho phu nhân chứ. Nếu khai báo rõ ràng toàn bộ lương bổng, sau này ta cũng khỏi giấu tiền riêng.”
Mạnh Cảnh Xuân duỗi tay qua, nhéo mặt hắn: “Thật sự không nói cho thiếp?”
Thẩm Anh liếc mắt nhìn chằm chằm vào tay nàng: “Trước đó nàng vẫn luôn nói, ta già mà còn cứ hay làm chuyện ngây thơ. Xoa xoa đầu tính là ngây thơ, vậy nhéo mặt thì không à?”
Bản lĩnh đánh trống lảng của hắn quả đúng là hạng nhất, Mạnh Cảnh Xuân không thèm so đo với hắn, cũng không có hứng thú muốn biết rốt cuộc lương hắn bao nhiêu một năm, đứng dậy ra vẻ tức giận muốn về phòng.
Thẩm Anh cũng không ăn lê nữa, vội vàng đứng dậy đuổi theo, Mạnh Cảnh Xuân xoay người, thong thả nói: “Thiếp về phòng tắm trước, chàng ăn xong rồi hẵng tới. Thật vất vả mới nhớ ra phải hầm lê, đừng lãng phí."
Lúc nàng về phòng, tiểu gia hỏa đang ngủ say sưa, nhũ mẫu nói vừa rồi tiểu gia hỏa không bú được bao nhiêu sữa đã ngủ, một lát sau có thể sẽ bị tỉnh vì còn đói. Mạnh Cảnh Xuân nói đã biết rồi để nhũ mẫu đi nghỉ trước. Nàng tắm xong, không bao lâu sau Thẩm Anh cũng đã tắm rửa sạch sẽ đi vào.
Tóc nàng chưa khô, cầm quyển sách ngồi đọc trên giường, Thẩm Anh cầm lấy khăn khô, đứng bên giường, kéo mái tóc ẩm ướt của nàng qua, cẩn thận lau. Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, thuận miệng nói: "Đổng đại nhân khỏe không?”
“Chắc là gần chuyển dạ rồi. Xương cốt nàng ấy không tốt, có thể an ổn dưỡng đến lúc này cũng không dễ."
Mạnh Cảnh Xuân lật một trang sách: “Có biết bệ hạ quyết định thế nào không? Chắc không đến mức sinh xong rồi mà ngay cả danh phận cũng không có chứ? Cho dù Đổng đại nhân không hề gì, nhưng dù sao đứa bé cũng là cốt nhục hoàng gia, không thể nuôi nấng ngoài cung."
"Đúng vậy.” Thẩm Anh hơi xúc động, nhớ lại thời thiếu niên, ai ai cũng hăng hái, giống như chỉ mới là hôm qua. Đổng Tiêu Dật vất vả nửa đời, bây giờ đi tới tình hình này, rốt cuộc có phải là do nàng ấy muốn hay không, thật lòng không thể nào nói chắc chắn được.
Mạnh Cảnh Xuân không hỏi nhiều, cúi đầu đọc sách tiếp. Tóc cũng gần khô, Thẩm Anh ngửi ngửi mùi mộc hương thoang thoảng trên tóc nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, tay đã vô thức di chuyển đến cổ áo của nàng. Gần một năm, Thẩm Anh nín nhịn hết sức khổ cực, giờ phút này có phần không kiềm nén nổi nữa.
Mạnh Cảnh Xuân để sách xuống, nâng tay vòng qua cổ hắn, ngửa đầu hôn lên cằm hắn, sau đó dời xuống hầu kết của hắn, mở miệng nhẹ nhàng cắn một cái, tay đã phủ lên phần bụng dưới cứng rắn của hắn. Thẩm Anh rên lên một tiếng, nháy mắt đè nàng dưới thân mình, ấn lại tay nàng, nói: "Đừng không thành thật như thế, chúng ta cứ từ từ."
Mạnh Cảnh Xuân rất dễ động tình, lúc này phản ứng còn mạnh hơn cả hồi trước. Nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, tâm tình của nàng chính là như vậy. Nàng thỏa mãn thở dài, Thẩm Anh lại hy vọng nàng có thể càng thoải mái hơn, chậm rãi vỗ về nàng lấy lòng nàng.
Đêm thu lạnh lẽo, nhưng hai người lúc này, ai cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, giống như là có thân cận hơn nữa cũng không đủ.
Thẩm Anh khẽ thở hổn hển, hỏi nàng: "Sao tự nhiên lại nghĩ ra nhũ danh Thụ cho tiểu gia hỏa kia?”
Mạnh Cảnh Xuân có chút mệt lả, quấn lấy cổ hắn, hai má ửng hồng, mái tóc dài tán loạn trên vai, khó khăn lắm mới thở ra được một hơi: "Bởi vì...... Trước kia Tướng gia là cây rỗng ruột chứ sao......"
Vì đã từng thấy chàng làm một cái cây rỗng ruột, cho nên càng muốn tới gần sưởi ấm. Sau đó thấy chàng dần dần có độ ấm, có hỉ nộ ái ố, không còn chỉ có mỗi cành lá sum suê rậm rạp bên ngoài nữa, lúc này mới phát hiện thì ra mình đã bị rơi vào bên trong, mà càng lún càng sâu càng không thể tự kềm chế. Bây giờ chàng đã thật sự trở thành một cái cây có ruột, không có chuyện nào đáng để vui mừng hơn chuyện này.
Nàng không hoàn toàn nói thẳng ra, nhưng Thẩm Anh cũng hiểu được tâm ý của nàng, không khỏi cảm thấy thân thiết kích động.
Đang lúc hai người triền miên quên bẵng cả thời gian, tiểu gia hỏa bỗng nhiên khóc ré lên. Mạnh Cảnh Xuân phì cười, Thẩm Anh thì nghĩ thầm, đã quẳng tiểu gia hỏa ra giường nhỏ rồi mà cũng không thể sống an ổn được, đúng là khiến người ta buồn bực mà.
Tiểu gia hỏa càng khóc càng hăng say, Mạnh Cảnh Xuân thở một hơi, nói: “Sợ là bị đói, cho ăn xong sẽ không khóc nữa. Chờ thiếp một lát.”
Vẻ mặt Thẩm Anh phiền muộn, đúng vào lúc này, ngoài phòng ngủ bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa. Đèn trong phòng bọn họ vẫn sáng, đứa bé thì khóc thảm thương, tiếng sau to hơn tiếng trước, nhũ mẫu vừa vặn đi qua, nghe thấy tiếng con nít khóc, liền gõ cửa.
Vợ chồng hai người nghe thấy tiếng gõ cửa, cực kỳ khẩn trương, bên ngoài nhũ mẫu mở miệng nói: "Phu nhân, Thụ đã tỉnh chưa, có cần giúp đỡ không?”