Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 72: Cách âm rất tệ!




Mạnh Cảnh Xuân bị nàng nói đến mức mặt đỏ như có thể nhỏ ra máu, Đổng Tiêu Dật thấy da mặt nàng mỏng như thế, cũng không trêu chọc nàng nữa, hơi nghiêm nghiêm mặt, dừng chân lại: “Trở về sớm chút đi, Đại Duyệt cũng không tiện xuất đầu lộ diện quá lâu ở bên ngoài, không cần đưa ta về nhà đâu.”

Nếu đã thế, Mạnh Cảnh Xuân cũng không quấy rầy nàng nữa, cùng Thẩm Đại Duyệt cáo từ nàng.

Khi hai người về phủ, Thẩm Thời Linh vừa mới từ phía nam quay lại, đang ngồi uống trà ở tiền sảnh, kể lể phàn nàn với Nghiêm Học Trung, nói là thời tiết phía nam vẫn còn nóng vô cùng, không ngờ kinh thành đã vào thu, lúc lạnh lúc nóng thấy có chút không chịu nổi.

Nàng uống miếng trà, lại hỏi: "Mạnh Cảnh Xuân đi nha môn rồi à? Từ Sở về đây từ khi nào vậy?”

Hôm nay Nghiêm Học Trung cũng nghỉ, chuyển hộp điểm tâm qua cho nàng, thong thả nói: “Tiểu Mạnh nghỉ, đi quan xá tìm Đổng Tiêu Dật rồi. Hơn nửa tháng trước trở về, còn mang theo Đại Duyệt.”

"Đổng Tiêu Dật cũng đến kinh thành? Nha đầu Đại Duyệt kia quả nhiên là bám theo Đổng Tiêu Dật mọi lúc mọi nơi. Đã nói bao nhiêu lần là tính tình của muội ấy không so được với Đổng Tiêu Dật, chen vào trong đám người đó sẽ chỉ chịu bị bắt nạt thôi, không bằng ở nhà đọc sách trồng hoa, bảo dưỡng tính tình, cũng đâu có cắt xén ăn mặc gì của muội ấy đâu.”

Nàng vừa dứt lời, Thẩm Đại Duyệt đã mang theo vẻ mặt tươi cười bước vào, rất là biết điều gọi nàng một tiếng: "A tỷ." Mạnh Cảnh Xuân đứng sau lưng nàng, nhìn thấy Thẩm Thời Linh, hô một tiếng "trưởng tỷ", lại nói với Nghiêm Học Trung một tiếng “tỷ phu".

Nghiêm Học Trung không có biểu cảm gì, ngược lại Thẩm Thời Linh nghe được nàng gọi thế, thật sự rất hưởng thụ. Thẩm Thời Linh biết chuyện hai người bọn họ thành thân, nói: “Tỷ không tham dự tiệc cưới được, dù sao cũng phải cho tỷ ăn kẹo mừng chứ.”

Mạnh Cảnh Xuân ngẫm nghĩ, làm gì có kẹo mừng gì đâu! Lại quên béng mất Thẩm Thời Linh, làm sao mới được đây. Thẩm Đại Duyệt đứng một bên lại sáp tới, thì thầm nói: "Hôm qua a huynh mua kẹo, để ở thư phòng."

Mạnh Cảnh Xuân như trút được gánh nặng, vội quay đầu lại: “Để muội đi lấy.”

Thẩm Thời Linh để nàng đi, ánh mắt dời về phía Thẩm Đại Duyệt, hỏi tiểu nha đầu làm gì ở kinh thành trong thời gian qua.

Mạnh Cảnh Xuân nhẹ nhàng bước vào thư phòng, trên bàn không có kẹo, kéo ngăn kéo ra, cũng không có kẹo. Nàng nhìn quanh bốn phía, thật sự không biết Thẩm Anh giấu kẹo ở đâu, đi lục lọi trong tủ, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Nàng đứng thẳng lại, tiểu nha đầu Đại Duyệt chắc không đến mức lừa nàng. Vốn còn muốn khen Thẩm Anh lo trước tính sau suy nghĩ chu đáo, nhưng hắn giấu kẹo kín quá, thực sự là không giúp được gì.

May mà Thẩm Anh về sớm, nghe Ngưu quản gia nói nàng đến thư phòng tìm kẹo, vừa về phủ liền né khỏi tiền sảnh, men theo đường nhỏ đi tới thư phòng.

Lúc này Mạnh Cảnh Xuân đang kiễng chân lật tìm trên tầng cao nhất của giá sách, nhìn thấy được một cái hộp nhỏ, lập tức với tay định lấy xuống, Thẩm Anh đã đẩy cửa ra. Nàng nghe tiếng, quay phắt người lại, thấy người vào là Thẩm Anh, vội nói: "Có phải kẹo mừng giấu trong hộp này không?”

Thẩm Anh đi đến đằng sau nàng, đè móng vuốt của nàng lại, duỗi tay lấy cái hộp xuống, đưa cho nàng.

Mạnh Cảnh Xuân mở ra nhìn một cái, bên trong quả thật chứa đầy kẹo, lập tức thò tay cầm lấy một viên nhét vào trong miệng, vừa ngậm kẹo vừa ngọng ngọng hỏi: “Sao lại để hộp kẹo trên nóc tủ vậy, cao kinh khủng luôn.”

Thẩm Anh nhàn nhạt trả lời: “Sợ lúc nàng đọc sách rảnh rỗi không biết làm gì cầm lấy ăn luôn, cho nên mới đặt trên cao như thế.”

Mạnh Cảnh Xuân phồng má, giọng nói vẫn ngọng nghịu như trước: “Thiếp đâu phải là con nít.”

Thẩm Anh nâng tay kẽ ép ép hai má của nàng: “Ăn ngon không?”

Mạnh Cảnh Xuân không hay biết gì mà gật gật đầu: “Cũng tạm, hơi bị ngọt quá.”

Nàng đứng đưa lưng về phía giá sách, cúi đầu định đậy nắp hộp lại, Thẩm Anh đã đi trước một bước, cướp lấy cái hộp kia, đè nàng lên giá sách. Chiều mùa thu, ánh nắng ấm áp chiếu đầy cả một phòng, bên trong bên ngoài đều cực kỳ yên tĩnh. Mạnh Cảnh Xuân vội nhai nhai viên kẹo kia rồi nuốt xuống, thầm thì: “Thiếp ra đằng trước đưa kẹo mừng cho trưởng tỷ."

Thẩm Anh lại cúi đầu, cọ cọ trán mình lên trán nàng, đôi mắt mềm mại ấm áp: “Hôm qua ta làm việc cả đêm không về, nàng cũng không nhớ ta à?”

"Chính sự bận rộn mà, có cách nào đâu......" Mạnh Cảnh Xuân thì thầm nho nhỏ, “Thiếp cũng đâu thể nào chạy đến Chính sự đường được, rất khả nghi......"

Lời nàng còn chưa dứt, Thẩm Anh đã dán lên làn môi ấm áp của nàng, chậm rãi cạy mở hàm răng của nàng, cùng nàng chia sẻ vị ngọt ngào kia. Một tay của hắn vẫn còn đang bưng hộp kẹo, một tay khác ôm nhẹ lên gáy nàng, môi dính chặt vào nàng không muốn buông ra.

Mạnh Cảnh Xuân chủ động duỗi hai tay ôm lấy cổ hắn, dán sát vào hắn hơn. Nụ hôn dịu dàng triền miên khiến cho cả người đều như nhũn ra, hơi thở của Mạnh Cảnh Xuân đã bắt đầu gấp gáp, không khỏi nhắm nghiền mắt.

Tay Thẩm Anh dời đến eo nàng, tay kia thuận tiện đặt đại hộp đường lên một tầng nào đó của giá sách rồi cũng chuyển qua ôm nàng. Chân Mạnh Cảnh Xuân đã nhũn ra, không còn sức lực gì, cuối cùng giẫm luôn lên chân hắn. Thẩm Anh chuyển tay xuống, nâng nàng lên, dứt khoát bế nàng lên, hôn hôn gặm gặm, tiếp tục triền miên.

Sau khi kết hôn, Thẩm Anh vẫn cực kỳ khắc chế trên phương diện này. Tuy trong lúc lần mò, hai người cũng đã có tiến bộ, nhưng bởi vì số lần thật sự có hạn, nên cũng chưa đạt được trình độ ăn một lần là ghiền.

Nhưng khát vọng thân mật giữa hai người, một khi bị khơi mào lên, cả người lập tức như bị lửa đốt, cấp bách muốn chia sẻ hưởng thụ cảm giác nóng rực này với đối phương.

Mạnh Cảnh Xuân bị hắn trêu đến mức tim gan đều ngứa, tay vô thức chuyển ra đằng trước, trượt vào trong áo hắn, xoa xoa nắn nắn xương quai xanh của hắn. Thẩm Anh khẽ rên một tiếng, cuối cùng rời khỏi nàng, mỉm cười nhìn chăm chú vào mắt nàng, sóng tình dâng trào, hơi nước bao phủ cả đôi mắt.

Nhìn nhau một lúc, Mạnh Cảnh Xuân vùi đầu vào trong ngực hắn, giọng khàn khàn nhỏ nhỏ, không biết thẹn nói: “Nếu đang ở phòng ngủ thì tốt biết mấy.”

Thẩm Anh bế nàng, lưng nàng đè lên giá sách, ánh mặt trời ngoài phòng vẫn chói chang như trước, hoa kim ngân quấn trên song cửa sổ tỏa hương thoang thoảng, khiến lòng người mê say. Mạnh Cảnh Xuân cảm nhận được nhịp tim của hắn, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Mùi bồ kết trên quần áo xen lẫn với mùi hoa thoang thoảng, hòa vào làm một, nàng cảm thấy hơi say, không kìm được mà khe khẽ rên thành tiếng.

“Không ở phòng ngủ cũng có sao đâu.” Giọng Thẩm Anh khàn khàn, thấp thoáng mang ý cười.

Mạnh Cảnh Xuân đỏ mặt chọt hắn một cái: "Ban ngày ban mặt......"

“Dù sao cũng đâu có ai tới.” Thẩm Anh nhẫn nhịn, nhưng vẫn châm ngòi thổi gió cho nàng, cực kỳ ác ôn.

Mạnh Cảnh Xuân lại hít sâu một hơi, cọ cọ vào áo hắn, nói: “Thả thiếp xuống đi.”

Thẩm Anh mím môi, liếc qua hộp kẹo trên giá sách, nói: “Nàng đút cho ta ăn một viên kẹo, ta lập tức thả nàng xuống.”

Mạnh Cảnh Xuân quay lại, vươn tay lấy cái hộp kia, cầm một viên định nhét vào trong miệng hắn, nhưng Thẩm Anh lại mím chặt môi, khóe mắt có ý cười, nhìn nàng rất lâu mới mở miệng: “Nàng đút như vậy có khác gì ta tự ăn đâu?”

Mạnh Cảnh Xuân không lay chuyển được hắn, đành phải dùng miệng đút cho hắn. Lại thêm một phen dây dưa với nhau, cả hai đều thở hồng hộc, bấy giờ mới bỏ qua.

Thẩm Anh thả nàng xuống, bắp chân nàng đã run rẩy, chu mỏ nói: “Tối nay thiếp sẽ đòi lại, Tướng gia nhớ đấy." Nàng xoay người cầm lấy hộp kẹo trên giá, định đi ra tiền sảnh, Thẩm Anh lại ở đằng sau cười nàng: “Nói tới đây lấy kẹo mà lại lấy lâu như vậy, nàng không sợ nàng ấy hỏi nàng làm gì à?”

"Sợ gì chứ?” Mạnh Cảnh Xuân hơi ngẩng cổ lên, “Cứ nói là có ai đó bủn xỉn, giấu quá kỹ, làm cho thiếp phải tìm lâu lắc lâu lơ.”

Thẩm Anh đi qua, ôm lấy vai nàng, tay dời lên môi nàng xoa xoa: "Môi đỏ đến mức này, sắp sưng lên luôn rồi.”

Mạnh Cảnh Xuân lẩm bẩm nói: “Thì nói là ăn đường ăn đến sưng cả miệng.”

“Lý lẽ hoang đường.” Thẩm Anh xoa xoa tóc nàng, xoa đến lúc nàng sắp xù lông thì lại đúng lúc thu tay về: “Ta không ra đằng trước góp vui đâu, mất công lại bị nàng ấy hỏi đến không ngừng lại được. Tạm thời đừng nói ta về phủ rồi, đợi đến cơm chiều thì đến gọi ta, ta về phòng chợp mắt một chút đã.”

Mạnh Cảnh Xuân biết đêm qua hắn trực đêm mệt mỏi, chắc là cả đêm gần như không ngủ, hôm nay lại bận đến giờ này mới về, quả thực là nên nghỉ ngơi một chút. Nàng nhìn mặt hắn, trong lòng đột nhiên đau xót, nhịn không được vươn cánh tay không cầm hộp kẹo ra, sờ sờ: "Tướng gia mà cứ tiếp tục chịu đựng thế này, thật sự sẽ mau già lắm.”

“Già cũng không cho ghét bỏ."

Mạnh Cảnh Xuân gật mạnh đầu, trên mặt nở một cười: “Vậy thiếp ra đằng trước.”

***

Hình như hôm nay Thẩm Thời Linh không có bao nhiêu tinh lực, nhận kẹo xong, cũng không nói gì khó xử Mạnh Cảnh Xuân, chỉ mỉm cười nói: “Sau này nếu thời cơ chín muồi, cũng tổ chức một bữa tiệc cưới ở kinh thành đi.”

Mạnh Cảnh Xuân sửng sốt, đừng nói là muốn giày vò thêm một lần nữa chứ?

Nghiêm Học Trung cúi đầu tách hạt dưa, không lên tiếng. Thẩm Đại Duyệt ngồi một bên ngọt ngào cười, nâng tách uống trà. Ánh mặt trời ngoài phòng tàn dần, hoàng hôn sắp buông xuống, Thẩm Thời Linh bất chợt mở miệng nói: “Bày một bàn mạt chược đi, lâu lắm không chơi rồi.”

Nàng là người thuộc phái hành động, vừa dứt lời liền bảo Ngưu quản gia đi lo liệu. Trong sân bày một cái bàn bát tiên, mạt chược được bày ra, thức ăn cũng được mang lên, bốn người vừa ăn vừa chơi mạt chược.

Vận may của Mạnh Cảnh Xuân cực tốt, thắng liên tiếp vài ván, Thẩm Thời Linh lại càng không muốn thả nàng đi. Nhưng Mạnh Cảnh Xuân nhớ tới Thẩm Anh, chỉ sợ hiện giờ tên gia hỏa này vẫn còn đói bụng, cũng không biết đã tỉnh chưa, có biết tự đi tìm đồ ăn hay không.

Qua một lúc lâu, trời tối đen hoàn toàn, Thẩm Thời Linh mới đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi Ngưu quản gia: “Sao đến giờ mà đại nhân nhà ngươi còn chưa về nữa?”

Ngưu quản gia khom người đáp: "Tướng gia về từ sớm rồi, đêm qua trực, chắc là giờ đã ngủ.”

“À ——" Thẩm Thời Linh vốn còn do dự, thấy vậy lại nói: “Vừa vặn chơi thêm được vài ván nữa. Hồi trước lúc tên kia còn ở trong nhà có nói, chơi mạt chược mê muội mất cả ý chí, đừng để hắn nhìn thấy."

Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, kêu rên một tiếng dưới đáy lòng, nhìn nhìn bài của mình, lại nhìn nhìn tiền vốn, dứt khoát cố ý thua bọn họ. Đến khi hai tay nàng trống trơn không còn tiền vốn, lại bị Thẩm Thời Linh nhìn ra mánh khóe.

Thẩm Thời Linh cười một tiếng: "Tiểu kiều thê nhớ phu quân quá nên cố ý thua chúng ta đấy à?”

Mạnh Cảnh Xuân đỏ mặt, may mà ánh sáng xung quanh mờ mờ nên nhìn không rõ lắm.

Thẩm Thời Linh thực hiện được, cuối cùng chịu buông tha nàng: "Trời giá rét, cứ ngồi bên ngoài mãi cũng không tốt, về phòng thôi, lần tới chơi nữa là được.”

Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới đứng lên, cúi đầu vội vội vàng vàng đi đến nhà bếp.

Nàng đến nhà bếp lấy một ít thức ăn, xách hộp đồ ăn đi về phòng ngủ. Nàng đẩy cửa vào trong, thấy trong phòng tối đen, im lìm tĩnh mịch, quả nhiên Thẩm Anh còn đang ngủ. Nàng để hộp đồ ăn xuống, đốt đèn lên, vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Anh mở mắt nhìn nàng.

Mạnh Cảnh Xuân nuốt nước bọt: “Cái kia, trưởng tỷ nhất định đòi chơi mạt chược, cho nên......"

"Không muốn ăn." Thẩm Anh xoay người lại, quay mặt vào trong.

Mạnh Cảnh Xuân đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, giọng điệu cầu xin: "Ăn một chút thôi, không thì dạ dày không chịu nổi đâu.”

Thẩm Anh vẫn đưa lưng về phía nàng như cũ, không thèm xoay người lại. Mạnh Cảnh Xuân đứng lên: “Không ăn thì thôi vậy, để thiếp đi gọi người chuẩn bị nước ấm cho Tướng gia, tắm rửa một chút rồi ngủ tiếp.”

Nàng vừa dứt lời, liền lập tức ra ngoài.

Thẩm Anh không khỏi nhụt chí, tự mình ngồi dậy cầm hộp đồ ăn qua ăn. Đợi đến khi hắn ăn xong, đã có gã sai vặt bưng nước ấm tới. Mạnh Cảnh Xuân chuẩn bị khăn mặt cùng với quần áo sạch sẽ cho hắn đâu vào đó, nói: “Thiếp đi qua phòng khác tắm, Tướng gia tắm xong cứ ngủ trước đi.”

Song rốt cuộc đó cũng chỉ là lời nàng nói, đến khi tắm xong quay lại thấy Thẩm Anh vẫn còn ngâm trong nước, vươn tay thử, thấy nước đã lạnh, nàng vội vàng vỗ vỗ vai hắn: "Tướng gia đừng ngủ trong thùng tắm chứ, bị cảm lạnh đấy!”

Thẩm Anh bấy giờ mới nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, lười nhác nhìn nàng, nói: “Khăn khô.”

Mạnh Cảnh Xuân giống như tiểu nha hoàn, chuyển khăn qua cho hắn, lại cầm quần áo đến cho hắn, liếc mắt sang chỗ khác, đưa cho hắn tự mặc.

Thẩm Anh liếc nhìn nàng, giọng nói hờ hững: “Nàng như vậy là đang thẹn thùng à?”

Mạnh Cảnh Xuân nuốt nước bọt: “Mới không phải." Nàng vừa chuyển mắt lại, đã thấy Thẩm Anh ra khỏi bồn tắm, cầm khăn khô lau lau qua quýt, lấy bộ trung y rộng rãi mặc vào.

Lúc này Mạnh Cảnh Xuân cũng chỉ mặc một bộ trung y, đợi Thẩm Anh lên giường, nàng cũng cọ cọ leo lên, chỉ nhoáng cái đã bị Thẩm Anh đè dưới thân.

Chẳng qua chỉ là một đêm không gặp, lại có cảm giác như tiểu biệt thắng tân hôn. Có thể là khát vọng đã lâu, mà Thẩm Anh cũng ngủ bù rồi, thể lực cực tốt, lần ân ái này chỉ có thể dùng câu ‘muốn ngừng mà không được’ để hình dung.

Cuối cùng Mạnh Cảnh Xuân nằm bên trên, rên lên một tiếng không hề có tí sức nào, nằm sấp trên người Thẩm Anh thở hổn hển. Thẩm Anh lật nàng lại rồi ôm nàng ngủ. Đêm đầu thu, cảm giác mát lạnh thấm vào người, nửa đêm Mạnh Cảnh Xuân đá văng chăn mền theo thói quen, Thẩm Anh dứt khoát ôm chặt nàng trong ngực, ép nàng phải ngủ cho thành thật. Mạnh Cảnh Xuân lập tức ngoan ngoãn dịu hiền, không động đậy loạn xạ nữa, cũng không còn thấy đêm thu lạnh lẽo nữa.

Hai người đều ngủ thật say.

Sáng hôm sau, Mạnh Cảnh Xuân đang ngủ đến không biết trời trăng gì, bất chợt bị tiếng động ở phòng bên cạnh đánh thức, lập tức ngồi dậy.

Nàng xoa xoa mắt, đẩy đẩy Thẩm Anh, khàn khàn hỏi: “Tiếng gì ở bên cạnh vậy?”

Thẩm Anh lập tức bịt lỗ tai nàng lại.

Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên phản ứng kịp, kinh hãi đến mức ngồi bật dậy, giọng đè thấp: “Hóa ra cách âm tệ dữ vậy hả? Sao hôm qua Tướng gia không nói với thiếp!”

Thẩm Anh vẫn nằm đó, lười nhác nói: “Không phải ta đã từng nói với nàng là phòng bên cạnh ầm ĩ à?”

Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên nhớ đến một buổi tối nào đó Thẩm Anh qua tìm nàng xin tá túc, nói phòng bên cạnh quá ồn.

“Vậy, vậy, tối hôm qua, thiếp......" Mạnh Cảnh Xuân liếm liếm làn môi khô khốc, nói năng lộn xộn, không biết nên nói gì mới tốt.