Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 96: C96: Chương 96




Trình Khanh thật sự có chút khẩn trương.

Nàng đi theo đội ngũ chậm rãi hoạt động về phía trước, chờ khi nàng tiếp thu kiểm tra, thật nhiều đôi mắt đều dừng ở trên người nàng.

Người phụ trách lục soát ở trường thi cầm trên tay một chiếc gậy thật dài, có người tiến lên lục xem rổ đồ dùng của Trình Khanh. Bên trong đặt bút viết nghiên mực, một bình nước, mấy cái bánh nhân thịt, đây đều là đồ cho phép mang vào trường thi.

Sau đó chiếc gậy gỗ liền dừng ở trên người Trình Khanh, giống khi phơi chăn quất đánh sợi bông, một chút lại một chút, từ trên xuống dưới một lần, lại bảo Trình Khanh xoay quanh, bảo nàng đứng tại chỗ nhảy lên, bảo đảm sẽ không cất giấu hàng cấm vào bàn.

Đại bộ phận đồ sau khi lăn lộn như vậy đều phải rớt ra ngoài.

Sau một phen kiểm tra, nàng nghe được bốn chữ “chấp thuận vào bàn” tựa như nghe được tiếng nhạc trời.

Nàng đã thông qua nghiệm thân?

“Nhanh lên, không cần chậm trễ thí sinh khác vào bàn!”

Người phụ trách kiểm tra không kiên nhẫn, Trình Khanh bước nhanh vọt vào.

Đến nơi đây, nha dịch liền không thể đi theo nàng, Trình Khanh cảm giác được không khí tự do đã lâu.

Lý tri huyện là quan chủ khảo hôm nay, đã sớm tới trường thi.

Ngoại trừ Lý tri huyện, còn có một đám Lẫm sinh.


Chờ sau khi các thí sinh đều nghiệm xem xong không có mang theo bí mật gì, tất cả đều tập trung ở bên nhau, tập thể chắp tay thi lễ kính chào với quan chủ khảo Lý tri huyện.

Lý tri huyện gọi tên từng thí sinh, nha dịch liền cao giọng xướng nói “Lẫm sinh nhận đảm bảo”, thí sinh đứng ở giữa phòng, sau khi Lẫm sinh xác nhận thân phận, mới có thể nhận đề thi từ trong tay Lý tri huyện, căn cứ thời gian báo danh đi tới bàn thi của chính mình.

Thời gian Trình Khanh báo danh muộn, tự nhiên được xếp sau.

Khi đến phiên nàng, nàng cảm thấy Lý tri huyện giống như cười một chút.

Trình Khanh coi như là Lý tri huyện cổ vũ chính mình.

“Học sinh Trình Khuê nhận bảo đảm!”

Trình Khuê không có ra chuyện xấu, thật sự nhận bảo đảm cho Trình Khanh.

Trình Khanh cũng không tiếc nụ cười, cười cười với Trình Khuê, đáng tiếc người sau biểu tình lãnh đạm, cũng không có ý tưởng cùng nàng suy diễn huynh đệ tình thâm.

Cho nên vì sao muốn thay nàng nhận bảo đảm nha?

Nghi hoặc này chợt lóe qua, lại vừa thấy đề, Trình Khanh không nhịn được cười —— đề huyện thí năm nay có hơi chút khó!

Trình Khanh không phải đầu óc mắc lỗi mới cười, đề thi quá đơn giản bất lợi với sự phát huy của học bá, không kéo ra được chênh lệch với học sinh bình thường.


Nàng thích đề thi khó một chút.

Nàng tuy không phải đại học bá như Mạnh Hoài Cẩn, ít nhất cũng tính là tiểu học bá.

Khi Trình Khanh đặt bút đáp đề, đồng thời xa ở kinh thành trong triều còn chưa tan đi.

Trên Kim Loan Điện, hoàng đế vẻ mặt quan tâm nói chuyện cùng người trẻ tuổi đứng ở dưới bậc thang.

“Ngươi bệnh còn chưa tốt, sao không tĩnh dưỡng thêm mấy ngày?”

Kim Loan Điện có bếp sưởi, hoàng đế vẫn sợ người trẻ tuổi nhiễm lạnh, sai người mang ấm lô đặt bên người trẻ tuổi.

Người này chính là thế tử Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình!

Được hoàng đế sủng tín, rõ ràng không có chức vụ cố định, Tiêu Vân Đình lại cùng các lão, quốc công cùng nhau đứng ở đằng trước, thế này sao không khiến người đố kỵ? Tiêu Vân Đình có tiếng là mệnh tốt.

Không chỉ có đầu thai làm nhi tử Nghiệp Vương, còn đầu thai ở trong bụng Vương phi, sinh ra chính là con vợ cả Vương phủ, mới mấy tuổi đã được hoàng đế đón vào hoàng cung nuôi nấng phong thế tử. Nghiệp Vương phi năm đó là minh châu kinh đô, mỹ mạo tuyệt luân, Tiêu Vân Đình giống mẫu thân, bộ dạng đỉnh đỉnh xuất sắc, lệnh người gặp xong khó quên.

Đương kim thiên tử con nối dõi nhiều, hoàng tử nếu muốn xuất đầu cũng không dễ dàng, phủ Nghiệp Vương lại có tước vị thừa kế, chỉ còn chờ Tiêu Vân Đình tương lai kế thừa là được—— khả năng chính là quá thuận, ông trời đều ghen ghét, làm thân mình thế tử Nghiệp Vương kém đến giống như giấy, mười ngày nửa tháng tổng muốn bệnh một lần, nếu không phải hoàng cung đại nội có dược liệu trân quý lấy không hết, có ngự y y thuật cao siêu giúp hắn giữ mệnh, Tiêu Vân Đình không sống được đến hôm nay!

Tiêu Vân Đình còn có thể sống được mấy năm nữa?


Có thể sống đến ngày kế thừa tước vị sao?

Nhưng suy nghĩ này không thể tiết lộ ra bên ngoài, hoàng đế coi Tiêu Vân Đình như nhi tử, một người thừa kế Vương phủ sống không được lâu, hoàng đế không quá kiêng kị, đối với Tiêu Vân Đình chỉ có một trái tim từ ái.

Trong ngoài hoàng thành, ai sẽ không có ánh mắt chạy tới khiêu khích Tiêu Vân Đình? Đây chính là người thủy tinh không thể đụng vào, không thể chọc nha!

Người thủy tinh sao?

Công Bộ Trình thượng thư mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Còn có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới huyện Nam Nghi, thân thể của Tiêu thế tử có lẽ không kém giống như trong đồn đãi.

Đồng liêu trên triều đình có biết việc này hay không cũng không liên quan đến Trình thượng thư.

Nhưng chuyện Tiêu thế tử rời kinh, bản nhân hoàng đế có biết không?

Trình thượng thư đem chính mình giấu ở trong chỗ khuất.

Trừ các đại lão và quốc công, hắn chính là Công Bộ thượng thư nhị phẩm, cũng không phải tiểu nhân vật gì, nhưng hôm nay Tiêu thế tử kéo thân thể bệnh nặng mới khỏi tới trong triều, muốn nói khẳng định là vụ án tham ô bạc cứu trợ phủ Hà Đài.

Vụ án này, Trình thượng thư là muốn tránh tị hiềm.

Hắn ở trong tộc xếp hàng thứ sáu, khi còn trẻ người khác đều gọi hắn là Trình Lục, hiện tại gọi hắn là Trình Lục lão gia —— vụ án của đường chất, làm thúc thúc đương nhiên muốn tị hiềm!

Trình thượng thư có hơi chút thất thần, các văn võ đại thần khác đợi nửa ngày, hoàng đế và Tiêu Vân Đình cuối cùng cũng nói xong việc nhà.

Tiêu Vân Đình quan tâm tiến triển của án tử, hoàng đế liền kêu Đại Lý Tự Khanh tiến lên đáp lời.


Đại Lý Tự Khanh là quan viên tam phẩm, Lưu Tự Chính trước đó đi huyện Nam Nghi thì tư cách lên triều diện thánh cũng không có. Tiểu đệ làm việc, lão đại lãnh công, kết quả điều tra của Lưu Tự Chính còn cần Đại Lý Tự Khanh ra mặt hội báo.

Nhưng Đại Lý Tự Khanh hôm nay hội báo vụ án không quan hệ cùng Trình Tri Viễn, sau khi Lưu Tự Chính mang hồ sơ điều tra từ Nam Nghi về kinh, hơn phân nửa tháng đều thảo luận việc này.

Lưu Tự Chính có khuynh hướng Trình Tri Viễn vô tội, một tiểu quan lấy công danh cử nhân nhập sĩ, khó có thể leo lên được phủ Nghiệp Vương.

Hoàng đế mệnh tái thẩm quan viên liên can phủ Hà Đài, tri phủ Hà Đài trước đó bắt giữ sau khi ở thiên lao một thời gian không chịu nổi tra tấn, đ.â.m đầu c.h.ế.t ở trong nhà lao, trước khi c.h.ế.t ồn ào muốn đi theo bước chân Trình Tri Viễn, vì đại nghĩa hiến thân —— tham ô là không đúng, nhưng bọn họ tham bạc cứu tế là vì thế Nghiệp Vương dự trù quân lương, ưu khuyết điểm không thể nói rõ, liền lấy mệnh tới thể hiện!

Một tham quan ô lại, trước khi c.h.ế.t còn tôn vinh hành vi của chính mình, hợp lại tham ô bạc cứu trợ vẫn là vì nước vì dân?

Ngự sử cương trực công chính lập tức liền hung hăng tham tấu Nghiệp Vương một quyển, tư tưởng trung tâm khi dâng sớ chính là Nghiệp Vương trong mắt không có thiên tử, lén cấu kết cùng quan địa phương, có tâm làm phản!

Hoàng đế đương trường liền sai người lôi ngự sử nói bậy ra ngoài điện đánh trượng, quyết định này của hoàng đế quả thực là thọc tổ ong vò vẽ, đánh một ngự sử, có càng nhiều ngự sử nhảy ra.

Mỗi ngự sử đều không sợ bị đánh, ngự sử không ai đánh qua là không đủ tiêu chuẩn.

Lời thật thì khó nghe sao, hoàng đế đánh đến càng vui, chứng minh bọn họ càng xứng chức.

Thân thể Tiêu Vân Đình không chịu nổi k1ch thích, lập tức liền ngã bệnh, việc thẩm tra xử lí vụ án lại lần nữa hoãn lại.

Nhóm ngự sử yêu cầu tra rõ trướng mục trong quân Nghiệp Vương, bên ngoài đang truyền Nghiệp Vương thiếu hụt mấy chục vạn lượng bạc quân lương, không phải là tin đồn vô căn cứ!

Hôm nay, Đại Lý Tự Khanh liền phải công bố kết quả trên triều, kéo trở về trướng mục ký lục, trọng điểm kiểm tra chính là sổ sách từ Thừa Bình năm thứ 3 đến Thái Bình năm thứ 5:

“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần nhờ Hộ Bộ trợ giúp, sổ sách cũng không có vấn đề gì, Nghiệp Vương thiếu hụt mấy chục vạn lượng quân lương hẳn là lời đồn.”