Tiểu lang, tiền này ai cũng không thể động, đây là mẫu thân ruột thịt của đại tỷ con để lại cho nàng, là cơ sở để đại tỷ con về sau dựa vào……”
Liễu thị nói trước, chỉ sợ ba hài tử chính nàng sinh ra sẽ nổi tham niệm.
Liễu gia không hào phú bằng Tề gia, Liễu thị gả cho Trình Tri Viễn làm tục huyền, của hồi môn thiếu đến đáng thương, năm ngàn lượng bạc, có thả Liễu gia vào trong chảo dầu quay đến 10 lần cũng không kiếm ra được.
Liễu thị không có bao nhiêu của hồi môn, tự nhiên không thể cho nhi nữ thân sinh được bao nhiêu, nhưng cũng không thể bởi vậy liền đi mơ ước của hồi môn của nguyên phối trượng phu.
Chờ Nhị Nương, Tam Nương xuất giá, trong nhà khẳng định lấy không ra nhiều tiền như vậy, Liễu thị sợ hai nữ nhi sẽ đua đòi cùng đại nương tử, cuối cùng ngay cả tình tỷ muội cũng không còn!
“Mẫu thân, con ngày sau dựa vào không phải bạc, mà là người nhà ——”
Đại nương tử nói trong nhà đúng lúc phải dùng tiền, có năm ngàn lượng bạc này khơi thông, có lẽ có thể giúp phụ thân Trình Tri Viễn rửa sạch tội danh. Người là sống, bạc là chết, người nhà so với bạc càng quan trọng hơn.
Đại nương tử nhưng thật ra nghĩ rất xa.
Nếu không đáp lên được thế tử Nghiệp Vương, Trình Khanh cũng phải tán đồng ý tưởng của đại nương tử, thiên kim tan đi còn kiếm lại được, tiêu bạc có thể giúp Trình Tri Viễn lật lại bản án, nguy cơ của nhà này căn bản mới xem như được giải trừ.
Nhưng nàng không phải đã đáp lên được thế tử Nghiệp Vương sao, khơi thông một trăm quan hệ đều không quan trọng bằng một mình thế tử Nghiệp Vương.
Đưa bạc cho thế tử Nghiệp Vương?
Trình Khanh không dám nha.
Tên bệnh kiều kia cũng không phải là bạc có thể thu mua, đường đường là thế tử, nơi nào thiếu mấy ngàn lượng bạc này!
“Đại tỷ, mẫu thân nói rất đúng, số bạc này không thể động, ngoại trừ tỷ ra, bất luận kẻ nào tiêu số bạc này, người ngoài đều sẽ nghị luận. Chúng ta một nhà cốt nhục chí thân, sao có thể bởi vì tiền bạc nổi lên hiềm khích, chúng ta cũng không thể để nhiều ngân phiếu như vậy ở trong nhà, đệ tưởng thế tỷ đem bạc đổi thành đồng ruộng, mỗi năm đều có tiền thu cố định. Không cần bận tâm kinh doanh, dụng tâm xử lý, năm ngàn lượng bạc có thể biến thành càng nhiều hơn!”
Trình Khanh nói muốn thay đại nương tử mua ruộng đồng, Liễu thị là tán thành, nhưng đồng ruộng huyện Nam Nghi quá không dễ mua.
“Mẫu thân không cần lo lắng, con sẽ nhờ người hỏi thăm, cũng không phải một hơi tiêu hết đi ra ngoài, có thể mua bao nhiêu liền tính bấy nhiêu. Chỉ là con có đề nghị, không chỉ có đại tỷ nên học xử lý sản nghiệp, nhị tỷ và tam tỷ cũng nên hỗ trợ, học nữ hồng trù nghệ cũng không tính là bản lĩnh an cư lạc nghiệp cho nữ tử.”
Nữ hồng làm tốt thật là một nghề kiếm sống, nhưng tú nương chuyên nghiệp cũng không bưng được bát cơm này cả đời.
Trù nghệ gì đó, sẽ chỉ là dệt hoa trên gấm, có bạc còn sợ không mời nổi nữ đầu bếp sao?
Cùng đạo lý như vậy, trông cậy vào trượng phu, trượng phu khả năng sẽ thay lòng đổi dạ.
Tưởng dựa nhi nữ, ai có thể bảo đảm nhi nữ cũng đủ hiếu thuận?
Kinh doanh của hồi môn của chính mình cho tốt, cuộc sống sẽ không kém, trượng phu không như ý, nhi nữ không tri kỷ cũng không sao, trong túi có tiền, trong lòng không hoảng hốt!
Một phen lời nói của Trình Khanh làm cho ba tỷ tỷ nóng lòng muốn thử.
Liễu thị đau đầu, “Tiểu lang, nhóm tỷ tỷ con sao có thể xuất đầu lộ diện được!”
Đáng tiếc ba tỷ muội ở dưới sự mê hoặc của Trình Khanh đều nghênh đón kỳ phản nghịch, lời Liễu thị chỉ vào tai này ra tai kia.
Đặc biệt là đại nương tử.
Trước kia thực chờ mong cùng biểu ca cầm sắt hòa minh, hiện tại vừa từ hôn, cảm thấy cũng chỉ là một hồi như vậy.
Gả chồng hay không giống như cũng không quá quan trọng, sinh hoạt mà Trình Khanh miêu tả, hiển nhiên càng có lực hấp dẫn hơn. Nàng có thể xử lý tốt của hồi môn mẹ đẻ lưu lại sao? Đại nương tử tưởng thử một lần, Nhị Nương và Tam Nương cũng hứng thú bừng bừng, âm thầm thề muốn giúp đại tỷ bảo vệ số bạc này, không thể làm bạc của đại tỷ càng tiêu càng ít.
Trình gia, hoàn toàn không có không khí suy sút sau từ hôn, người một nhà càng nói càng có tinh thần. Nhưng người ngoài không nghĩ như vậy!
Đặc biệt là người xem nhà Trình Khanh không vừa mắt.
Nghe nói đại nương tử bị từ hôn, nhị phòng Chu lão phu nhân liền ăn uống tốt hơn ba phần.
Chu ma ma thấu lại nịnh hót, lên mặt chê cười việc nương tử bị từ hôn:
“Tề gia thật khôn khéo, nhịn bêu danh nhất thời cũng muốn vùng thoát khỏi gia đình kia, người có mắt đều có thể nhìn ra người nhà kia vô vọng xoay người, án tham ô bạc còn chưa có kết, lại hung hăng đắc tội Du gia, ở Tuyên Đô phủ nào có tiền đồ gì đáng nói nha!”
Còn không phải sao.
Chu lão phu nhân đồng ý.
Thiệp của Du lão thái quân đều đã đưa đến trong phủ nhị phòng, muốn mời Chu lão phu nhân đi trong miếu dâng hương.
Nhị phòng cùng Du phủ không lui tới nhiều lắm, lúc trước cũng chỉ hai người Trình Khuê và Du Tam quan hệ tốt, cũng phải đa tạ Trình Khanh nâng lên, đẩy Du lão thái quân về phía nhị phòng.
Chu lão phu nhân đặc biệt có thể lý giải Du lão thái quân, suy bụng ta ra bụng người, nếu ai làm hại tôn nhi Trình Khuê của bà bị đuổi ra khỏi thư viện, bà cũng hận không thể lột da đối phương!
Dâng hương là lấy cớ, Du lão thái quân là vì Trình Khanh mà đến.
Cháu trai bảo bối của chính mình bị đánh bản tử nhốt ở trong nhà, thư viện bên kia cũng chưa nói bao lâu có thể trở về, Du lão thái quân đau lòng lại sinh khí.
Một cây làm chẳng nên non, cháu trai bà đã bị trách phạt, dù sao cũng phải có người quản giáo Trình Khanh đi?
Du lão thái quân hẹn Chu lão phu nhân dâng hương, hai người rất có hơi chút ý tứ nhất kiến như cố.
“Lão tỷ tỷ, không phải ta không muốn quản giáo hắn, là trong tộc không cho ta nhúng tay. Ta không phải tổ mẫu ruột thịt, danh không chính ngôn không thuận, aizzz!”
Lần trước ra tay cản trở Trình Khanh thi vào thư viện Nam Nghi, bị ngũ phòng bắt được nhược điểm, Chu lão phu nhân tiêu ngàn lượng bạc mới ấn được việc này xuống. Từ sau đó bà liền phân phó Chu ma ma không thể hành động thiếu suy nghĩ, không ra tay thì thôi, ra tay liền phải một kích tất trúng!
Chu lão phu nhân cũng nhẫn thực vất vả.
Chuyện hội Văn trung thu trước không nói, Trình Khanh lần trước thi đứng thứ 52 lớp Đinh, Chu lão phu nhân cực kỳ cách ứng.
Chiếu như vậy đi xuống, sang năm Trình Khanh thật có hy vọng khảo được tú tài…… Không được! Trình Khanh không thể biểu hiện ưu tú hơn Khuê ca nhi được, Khuê ca mười lăm tuổi đã trúng tú tài, tương lai tất có thành tựu lớn.
Chu lão phu nhân không nhịn được thở dài: “Cũng không biết sao, cố tình là hắn và Mạnh giải nguyên có duyên, có Mạnh Hoài Cẩn chống lưng, lão thân càng thêm không dám quản giáo hắn, không cẩn thận một cái, bá tánh cả huyện đều phải mắng ta không hiền từ.”
Du lão thái quân mắt lộ ra đồng tình.
“Ngươi cũng có khó xử của chính mình!”
Chẳng lẽ không ai có thể giáo huấn Trình Khanh sao?
Du lão thái quân không tin.
Mạnh Hoài Cẩn đều đã vào kinh thi, ở thư viện không ai có thể chống lưng cho Trình Khanh nha, Trình Khanh còn tưởng sang năm khảo tú tài……trong khi việc học của Hiển ca bị chậm trễ, Trình Khanh dựa vào cái gì được đi thi!
Có Chu lão phu nhân đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng Du lão thái quân càng khó chịu.
Chu lão phu nhân chỉ châm ngòi không chính mình tiếp tra.
Thanh danh của bản thân Trình Khanh ở trong huyện đều là chính diện, Du lão thái quân không tìm thấy địa phương có thể xuống tay, bà tuy là Du phủ lão thái quân, cũng không thể nhảy ra trực tiếp mệnh lệnh thư viện Nam Nghi đuổi Trình Khanh đi —— lại không phải Thái Hậu, không hạ được ý chỉ!
Muốn nói biện pháp có thể công kích Trình Khanh, một cái là án tử của Trình Tri Viễn, chuyện này Du lão thái quân đồng dạng vô pháp nhúng tay.
Một cái khác, chính là người nhà Trình Khanh…… Tới huyện Nam Nghi một chuyến, Du lão thái quân cũng không phải không thu hoạch được gì, bà nghe nói chuyện đại tỷ Trình Khanh bị hôn sự.