Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 679




Chờ Vinh Cửu vào thành, huyện Tần An cho rằng Tề quân thật sự nửa ngày sau mới phát động tiến công, thả lỏng cảnh giác, Agoura lại bỗng nhiên hạ lệnh tấn công Tần An, đánh cho Trình Khanh một cái trở tay không kịp —— không nghĩ tới, Vinh Cửu căn bản không phải đang kéo dài thời gian, Vinh Cửu là cố ý giả vờ ngu xuẩn, làm cho bọn họ thả lỏng cảnh giác!

Nếu không phải chủ tớ Vinh Cửu bình bình an an đi vào thành Tần An, Agoura cũng không sơ ý như vậy.

Tất Lặc Cống thiếu chút nữa trượt xuống từ trên lưng ngựa.

Xông vào phía trước, là tinh nhuệ.

Kỵ binh tinh nhuệ có thể san bằng Tây Bắc, san bằng toàn bộ thảo nguyên Đại Ngụy!

Lại có thể tử thương ở huyện Tần An nho nhỏ…… Đừng nói cữu cữu Agoura, Vương gia các chư bộ đều phải hận c.h.ế.t Tất Lặc Cống, trong đây thậm chí còn có binh lính của phụ thân Tất Lặc Cống.

Tất Lặc Cống sắc mặt trắng bệch, trong đầu không khỏi nhớ tới khi mới quen cùng Vinh Cửu.

Tên lái buôn muối bị trộm hàng hóa cũng không rên một tiếng, cỡ nào hèn mọn xin chính mình tín nhiệm.

Đều là giả, đều là giả ——

Tất Lặc Cống xụi lơ vô lực, gần như không tóm được dây cương.

Agoura ở bên cạnh quất một roi lên trên người Tất Lặc Cống, Tất Lặc Cống kêu thảm thiết ngã xuống lưng ngựa.

"Cữu cữu ——"

"Phế vật! Ngươi phế vật như vậy không xứng gọi ta là cữu cữu!"

Tất Lặc Cống bị Agoura đánh ngã xuống ngựa.

Chiến mã đã mất đi khống chế dẫm Tất Lặc Cống một cái, vị tiểu quận vương trẻ tuổi nghe thấy âm thanh xương sườn chính mình đứt gãy.

Hộ vệ công chúa Bảo Nhạc phái tới quỳ gối bên người Tất Lặc Cống, đều cầu Agoura tha mạng.

Agoura đang sốt ruột, nổ mạnh vẫn còn tiếp tục, hắn thực sự không có tâm thần đi xử lý Tất Lặc Cống.

Nếu nói Tắc Lặc Cống là tuổi trẻ bị lừa, cục diện trước mắt cũng có nguyên nhân do Agoura quá mức tự phụ.

Agoura không sợ Vinh Cửu kéo dài thời gian, bởi vì Agoura không nghĩ Trình Khanh sẽ đầu hàng, nhưng Agoura thật sự không ngờ Trình Khanh sẽ có đại sát khí như vậy!

Thám tử ẩn núp ở Tần An, toàn bộ nên bị giết!

Trình Khanh làm ra hỏa khí như vậy từ khi nào, không cần dẫn lửa cũng có thể nổ mạnh —— khi ở huyện Yên Ổn, tất nhiên còn chưa có, nếu không Agoura tin tưởng chính mình khẳng định sẽ không chạy thoát.

Ở phủ thành Bình Lạnh cũng chưa có.

Lửa giận trong lồng n.g.ự.c Agoura muốn hóa thành thực chất.

"Lui lại, lui lại!"

Kèn lui lại tiếp tục vang lên.

Cùng với tiếng nổ mạnh, còn có tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống.

Máy b.ắ.n đá trên tường thành Tần An, đều là chính Trình Khanh giám sát chỉnh đốn và cải cách, về phần người thực hiện, đã đổi thành học sinh huyện học.

Ngày thường huấn luyện quân sự, lúc này đã phát huy công dụng.

Mỗi lần trúng mục tiêu, nhóm học sinh đều hoan hô nhảy nhót.

Trên mặt đất có nổ mạnh, thổ địa dưới chân trở nên nguy cơ tứ phía, bầu trời còn có tảng đá lớn rớt xuống, hiểm địa trên dưới làm tề quân tổn thất thảm trọng.

Thẳng đến khi ở trong hoảng loạn lui lại cách huyện Tần An sáu bảy dặm, Tề quân mới đạt được thở dốc ngắn ngủi.

Trận này còn đánh như thế nào?

Agoura không nghĩ tới sẽ ở Tần An vấp phải té ngã lớn như vậy.

Có tâm phúc kiến nghị vòng qua Tần An, tiếp tục đi tới Lan Châu, chờ thu phục Tây Bắc vào trong túi xong lại đến thu thập khối xương cứng huyện Tần An này.

Agoura tức giận, chỉ chút hỏa khí đã dọa phá lá gan của những người này, quả thực ném mặt mũi dũng sĩ thảo nguyên!

"Muốn phá cục, có gì khó?"

Agoura phân phó, mấy người mang kỵ binh rời đi.

Agoura cưỡi ở trên lưng ngựa nhìn về phía Tần An: Cứ chờ xem!

……

Nhìn thấy man nhân lui binh, trên tường thành Tần An từng trận tiếng hoan hô.

Không biết ai đi đầu hô "Tần An tất thắng", trên tường thành liền tất cả đều là khẩu hiệu này.

Vinh Cửu còn có hơi chút ngây người.

Như vậy liền thắng?

Có phải quá qua loa hay không.

Sớm biết như vậy, hắn vì sao phải vội vàng nhảy ra chiêu hàng, hẳn nên tiếp tục ẩn núp ở bên người Tất Lặc Cống mới đúng.

Vinh Cửu cực kỳ ảo não, người thảo nguyên cũng không lỗ mãng chân chất như lời đồn, người thảo nguyên mà Vinh Cửu đã từng giao tế đều rất có tâm nhãn, kẻ khờ giống Tất Lặc Cống cũng không dễ tìm.

"Ta còn tưởng rằng man quân có bao nhiêu lợi hại!"

Vinh Cửu dùng ánh mắt tràn ngập chờ đợi nhìn Trình Khanh, hỏa khí uy lực lớn như vậy, không biết quân Tây Bắc trang bị bao nhiêu?

Nếu bên ngoài mỗi tòa thành đều chôn mấy trăm cái, sầu gì không đánh thắng man quân!

Tất cả mọi người đang cao hứng, chỉ có trong lòng Trình Khanh cũng không lạc quan.

"Ngươi đừng cao hứng quá sớm."

Địa lôi này, nếu nàng chế tạo được nhiều, tự nhiên sẽ trang bị cho toàn bộ quân Tây Bắc, đáng tiếc trong tay nàng cũng không có bao nhiêu, cực cực khổ khổ tích cóp của cải, đã dùng toàn bộ ở trong lần phòng ngự này.

Dù cho dùng "địa lôi" vây quanh toàn bộ Tần An, địch nhân cũng không phải là không có phương pháp phá giải.

Trình Khanh vỗ vỗ bả vai Vinh Cửu, làm Vinh Cửu cùng xuống tường thành.

"Ngươi lần này đã bại lộ, không thể lại bước vào thảo nguyên nữa, nếu bị Agoura bắt được, sẽ c.h.é.m ngươi thành trăm mảnh."

Vinh Cửu vuốt đầu cười, "Tình huống khẩn cấp, ta nơi nào lo lắng được việc khác, về sau khi vận chuyển hàng hóa đến thảo nguyên, ta không tự thân xuất mã nữa."

Hắn cũng không có tính toán thu tay lại như vậy.

Khoảng cách đến mục tiêu làm "đại nhân vật" còn xa.

Vinh Cửu nóng lòng nói tình báo chính mình bắt được ở thảo nguyên cho Trình Khanh, một chút lại thấy được bóng hình xinh đẹp quen thuộc dưới tường thành, Vinh Cửu tức khắc phân thần.

Hà Uyển nghe nói đã đánh lùi man quân, mang theo mấy nữ quản sự từ dệt phường chạy đến, mọi người đều mặc quần áo bó tay chân, thay cho váy áo trói buộc, nhìn quả thực là dũng mãnh, khiến Vinh Cửu xem đến ngây người.

Hà Uyển cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Vinh Cửu.

Đương nhiên lúc này không phải là thời cơ tốt để hàn huyên ôn chuyện, Hà Uyển chỉ hướng Vinh Cửu gật gật đầu, đi tới bên người Trình Khanh hỏi: "Còn có thể kéo bao lâu?"

Trình Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, "Kéo không được bao lâu, Agoura rất nhanh có thể thử ra hư thật của Tần An."

Quả nhiên là như thế.

Hà Uyển cũng không thất vọng.

Dù cho phải chết, có thể sống lâu trong chốc lát nàng cũng sẽ không cự tuyệt.

Huống chi kéo đến càng lâu, càng có khả năng chờ được viện quân, tất cả mọi người liền có sinh cơ!

Trình Khanh không nghĩ tới kích thích lớn nhất sẽ là Agoura đưa tặng.

Buổi chiều, Tề quân lại lần nữa công thành.

Lần này, xông vào phía trước không phải binh lính Tề quân, mà là con dân Đại Ngụy.

Là hương dân chưa kịp vào thành tị nạn!

Bị Agoura tìm ra, kiếm đủ mấy trăm người, lấy trường mâu và roi xua đuổi, đi ở đằng trước mở đường.

Agoura mang theo đại quân đi theo phía sau nhóm hương dân.

Nếu còn có địa lôi, nổ c.h.ế.t cũng là con dân Đại Ngụy trước.

Nếu đá trên tường thành Tần An vẫn ném xuống, đè c.h.ế.t vẫn là con dân Đại Ngụy.

Lửa giận của Agoura đều biến thành vui sướng khi người gặp họa.

Hắn muốn nhìn xem, Trình Khanh có đủ tàn nhẫn hay không!

Nếu thật sự đủ tàn nhẫn, liền thi triển ám chiêu ở trên người hương dân Ngụy quốc đi.

Tháng chạp Tây Bắc thật lạnh.

Nhóm hương dân tránh ở trong nhà, bị man quân chộp tới, đi qua núi t.h.i t.h.ể biển máu, có người hối hận không nghe nha dịch khuyên bảo vào thành tị nạn, cũng có người ở trong sợ hãi thật lớn hỏng mất.

Trên tường thành Tần An yên tĩnh không tiếng động.

Nhóm nha dịch ảo não: Mấy ngày trước nên cường ngạnh chút, mặc kệ hương dân nguyện ý hay không, đều mang về trong thành an trí, hiện giờ sẽ không lưu lạc thành con tin của man quân!

Chờ Tề quân xua đuổi hương dân dần dần tới gần, có dân quân nhận ra người quen, lập tức cảm xúc hỏng mất.

"Nhị gia gia!"

"Thím."

"Đó là Thất thúc trong thôn……"

Càng ngày càng nhiều người quen được nhận ra, trên tường thành xôn xao lên.

Nhóm hương dân không nghĩ phá hư phòng thủ Tần An.

Bảo Trình Khanh hạ lệnh b.ắ.n chết, nàng nhất thời vô pháp làm được.

Trên lý trí, Trình Khanh biết mấy trăm hương dân vô pháp so sánh với một tòa thành trì, hơn nữa nàng đã sớm hạ lệnh bảo nhóm hương dân vào thành tị nạn, hương dân ôm may mắn không muốn vào thành, hiện giờ trở thành con tin của Tề quân, Trình Khanh không cần phụ trách đối với tánh mạng ai!