Vinh Cửu biết chính mình ở trên khoa cử không có khả năng có thành tựu quá cao, hắn có thể miễn cưỡng khảo được cử nhân, giãy giụa khảo tiến sĩ, nhưng vĩnh viễn đều không thể lấy được thành tựu như Trình Khanh.
Kinh thương cũng vậy.
Vinh gia Dương Châu là hào phú, nhưng vẫn phải ở trước mặt quan viên cúi đầu, không được quan viên tôn trọng.
Vinh Cửu vừa không muốn quyền, cũng không cần tiền, không phải hắn đạo đức tốt, là tiểu tử này có hơi chút tham nha.
Hắn muốn thành nhân vật một phương, kia cũng thiếu bạc thiếu quyền sao?
Trình Khanh nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: "Ta thật là có một con đường chỉ cho ngươi, có thể thành hay không phải dựa vào chính ngươi, ngươi muốn làm ‘ nhân vật ’, vậy cần gánh vác được nguy hiểm."
Cái dạng nguy hiểm gì?
Nguy hiểm cửu tử nhất sinh!
Không có ai có thể nhẹ nhàng làm "nhân vật"!
Trình Khanh kiến nghị Vinh Cửu là làm nghề cũ của Vinh gia: Bán muối.
"Không có muối dẫn, không có quan phủ tán thành, ngươi phải bỏ đi thân phận Cửu thiếu gia Vinh gia, từ đây làm lái buôn muối, đối tượng ngươi nên noi theo là Thôi lão gia! Nếu ngươi có thể làm được giống Thôi lão gia, ở trong địa bàn địch nhân xuất nhập tự nhiên, làm địch nhân tín nhiệm ngươi, thậm chí so với Thôi lão gia làm càng thành công hơn."
Trình Khanh bảo Vinh Cửu làm, là "kế lâu dài" ngày đó ở trên tường thành, đã hiến cho Tiêu Vân Đình.
Kế hoạch này, không biết Tiêu Vân Đình có tiếp thu hay không, Trình Khanh muốn thử xem.
Một quốc gia chiến hỏa liên miên, căn bản vô pháp chuyên tâm phát triển.
Nếu Vinh Cửu có thể làm thành chuyện này, đâu chỉ ở Tây Bắc có thể làm nhân vật, công tích đối với Đại Ngụy, là có thể được ghi vào trong sách sử!
Vinh Cửu hiển nhiên thực động tâm, Trình Khanh một bên khuyến khích hắn, một bên giội nước lã cho hắn: "Khi nào chiến sự Tây Bắc nghỉ ngơi, lái buôn muối như ngươi mới có thể được đến tán thành, thời gian này có lẽ là một năm, có lẽ là hai năm, ba năm, có lẽ là 5 năm 10 năm, dù cho ngay cả ta cũng không thể bảo đảm với ngươi."
Vinh Cửu không chỉ có phải làm lái buôn muối, còn phải đặc biệt thành công, vì Đại Ngụy và Bắc Tề thành lập lộ tuyến thương mậu.
Hắn từ Đại Ngụy bán muối đi Bắc Tề, Đại Ngụy bên này khẳng định muốn bắt hắn.
Hắn đi Bắc Tề thành lập thị trường thương mậu, một khi Agoura ý thức được ý đồ của Vinh Cửu, đồng dạng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Vinh Cửu phải sinh tồn ở trong kẽ hở giữa hai quốc gia, ngày nào đó vô ý c.h.ế.t còn phải cõng bêu danh.
Đây tuyệt đúng không phải một nhiệm vụ nhẹ nhàng.
Trình Khanh bảo Vinh Cửu thận trọng suy xét, không cần lập tức hồi đáp nàng.
Vinh Cửu suy nghĩ suốt một đêm.
Hắn ở trong sân dạo bước.
Cách tường, chính là chỗ ở của Hà Uyển, Vinh Cửu biết Hà Uyển còn chưa ngủ.
Tiếp được đơn đặt hàng của phủ Nghiệp Vương, Hà Uyển vội chân không chạm đất, ngủ cũng càng muộn. Có khi Vinh Cửu không nghĩ ra vì sao Hà Uyển phải sống mệt như vậy, nếu có hôn ước cùng Trình Khanh, gả cho Trình Khanh, hà tất phải đua như vậy?
Hà Uyển rất mệt, Hà Uyển cũng rất sung sướng.
Vinh Cửu chưa từng có ở trên người tỷ tỷ Vinh Ngọc Nương gặp qua loại sung sướng này.
Một nữ tử, cũng có thể sống thành như vậy, Vinh Cửu nghĩ tới nghĩ lui, chính mình thật không có tư cách lùi bước.
Ngày thứ hai, Vinh Cửu đỏ mắt tìm tới Trình Khanh:
"Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta nguyện ý đi!"
Trình Khanh nói tốt, nện nghiên mực trên bàn xuống mặt đất, lớn tiếng mắng Vinh Cửu không tôn trọng sư trưởng, bắt đầu từ hôm nay, không cho hắn lưu tại trong huyện học, bên ngoài càng không được tự xưng là đệ tử của nàng.
"Vinh tĩnh, ngươi tự đi đi, đi càng xa càng tốt, ta không nghĩ gặp lại ngươi!"
Vinh Cửu thiếu bị đuổi ra khỏi huyện nha.
Không đến nửa ngày, tin tức này liền truyền tới huyện học.
Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo cảm thấy kỳ quái, không đợi bọn họ đi hỏi, Trình Khanh đã thả ra tiếng gió, ai dám thế Vinh Cửu cầu tình, người đó sẽ có kết cục giống Vinh Cửu.
Lần này, toàn bộ huyện học đều im như ve sầu mùa đông.
Vinh sư huynh nhất định phạm vào sai lầm Trình sư không thể chịu đựng.
Mọi người không dám cầu tình, nghĩ đến ngày xưa rốt cuộc đã ăn nhiều chầu rượu của Vinh Cửu như vậy, có mấy người lá gan lớn, lén lút đi đưa Vinh Cửu rời đi.
Đối với những người này, Vinh Cửu cũng không cảm kích, đứng ở cửa thành huyện Tần An chửi ầm lên: "Cái gì Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ, chính là ngụy quân tử mua danh chuộc tiếng, tính Vinh mỗ ta mắt bị mù, ngươi không thừa nhận ta là học sinh môn hạ, ta còn không nhận ngươi là lão sư!"
Mấy học sinh đến đưa tiễn cũng bị dọa sợ.
Hồ tiểu lang trộm hỏi Thiệu Bảo: "Giống như có hơi chút không thích hợp?"
Thiệu Bảo lắc đầu, "Ta không dám đi hỏi lão sư."
Vinh sư huynh khá tốt, thật là quá đáng tiếc.
Tin tức truyền tới lỗ tai Hà Uyển, tỳ nữ bên người Hà Uyển tương đối quen thuộc với Vinh Cửu, có hơi chút tiếc hận vì Vinh Cửu, đồng dạng là không nghĩ ra.
"Tiểu thư, ngài thật sự không cầu tình cho Cửu thiếu sao?"
Hà Uyển cười lắc đầu, "Ngốc cô nương, đây là chuyện tốt."
A?
Bị trục xuất sư môn sao lại là chuyện tốt.
Tỳ nữ khó hiểu.
Hà Uyển nghĩ thầm, Vinh Cửu khẳng định đã giải khai, Trình Khanh sẽ không vô duyên vô cớ trục xuất Vinh Cửu ra khỏi sư môn, đây là vì che giấu.
Vinh Cửu có con đường chính mình phải đi.
Đại bộ phận người cả đời đều sống mơ màng hồ đồ, không rõ chính mình muốn cái gì, Vinh Cửu còn trẻ tuổi như vậy, đã tìm được con đường chính mình muốn đi, đây tự nhiên là sự kiện rất tốt!
Thường nương tử không nghĩ tới chính mình sẽ trở thành quản sự.
Dệt phường mở lớp dạy chữ, số lượng chữ Thường nương tử nhớ được xa xa dẫn đầu, trong hơn tháng hai, phàm là chữ đã được dạy, thường nương tử lại có thể đều nhớ kỹ!
Hà Uyển thấy nàng ham học như vậy, truy vấn phương pháp học tập của nàng, để các nữ công khác tham khảo.
Thường nương tử cũng không có biện pháp đặc biệt linh hoạt nào, nàng có thể nhớ kỹ chữ, toàn dựa vào học bằng cách nhớ, chăm học khổ luyện, về phần động lực học tập, nói đến cũng không có gì hiếm lạ, Thường nương tử có ba hài tử, hài tử nhỏ nhất ba tuổi, lớn nhất đã bảy tuổi.
Nếu trong nhà có điều kiện, hài tử bảy tuổi đã sớm được đưa đi học đường vỡ lòng.
Đây không phải do không có điều kiện sao?
Thường nương tử vừa thấy dệt phường dạy viết chữ, chạy nhanh bắt được cơ hội liều mạng học, chính mình nhớ kỹ chữ, trở về mới có thể dạy cho hài tử.
Phụ mẫu yêu thương con, sẽ suy nghĩ sâu xa!
Cũng không phải mỗi nữ công dệt phường đều có theo đuổi như vậy, đại bộ phận nữ công thực vừa lòng với hiện trạng, cảm thấy có nơi đặt chân, có ăn, có thể lấy tiền công đã thực thỏa mãn.
Hà Uyển cũng không phải thực thất vọng, nhóm nữ công giống như là dê bò trong đàn, bị quy củ thế tục thuần hóa nhiều năm, quan niệm cố hữu cũng không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi.
Sau khi khảo hạch, Hà Uyển cho Thường nương tử làm quản sự.
Nhóm nữ công không nghĩ tới Hà Uyển sẽ ở trong các nàng tuyển quản sự, Thường nương tử đoạt được thứ nhất, trở thành đối tượng nhóm nữ công hâm mộ, cũng tạo thành một tấm gương cho nhóm nữ công.
Muốn làm quản sự, nhất định phải biết chữ, nếu không, ngay cả hóa đơn cũng xem không hiểu, còn làm quản sự gì.
Đương nhiên, Thường nương tử chỉ làm tiểu quản sự, đại quản sự dệt phường không chỉ phải biết chữ nghĩa, còn phải biết gảy bàn tính, ghi sổ, nếu học được bản lĩn như vậy, liền có cơ hội làm đại quản sự, hoặc là đi cửa hàng dệt phường làm phòng thu chi, làm chưởng quầy.
Tin tức này vừa ra, nhóm nữ công lại ngóng trông dệt phường mở lớp dạy tính bàn tính và ghi sổ.
Nhóm nữ công ham học hỏi, các tiểu lão sư Trình Khanh phái đi có hơi chút hoảng.
Gảy bàn tính và ghi sổ, bản thân bọn họ cũng không biết, dạy như thế nào?
Bọn học sinh xin Trình Khanh giúp đỡ, Trình Khanh nghẹn cười: "Nếu không biết, vậy các ngươi đi học đi, dệt phường đều là một đám nữ tử cùng đường đáng thương, các ngươi nhẫn tâm làm các nàng thất vọng sao?"
Tự nhiên là không đành lòng.
Đều là hài tử choai choai, tuổi tác yêu cầu người khác tán thành nhất.