—— trời nóng như vậy, ai sẽ mặc mấy thứ này, Tiêu Vân Đình hoài nghi Trình Khanh là cố ý.
Nhưng trời lạnh, thứ này thật ra có thể có tác dụng.
Tiêu Vân Đình không chạm vào áo lông quần lông, chuyên chú đi xem vớ và bao tay Trình Khanh sai người đưa tới.
Trình Khanh đích xác am hiểu nghiền ngẫm tâm lý hắn, biết hắn sẽ không trơ mắt nhìn quân lính bị đông lạnh ngón chân và ngón tay.
Nhưng hắn há là người dễ dàng bị nắm cái mũi dắt đi!
Tiêu Vân Đình sai Thiền Y cầm hàng mẫu đi, nhìn xem có thể phỏng chế hay không.
"Vương gia, dệt lông dê thành vớ và bao tay đều không khó, khó ở chỗ là làm như thế nào xe được sợi lông dê mềm và dai như này."
Tiêu Vân Đình nghe xong không tỏ ý kiến.
Thiền Y hoài nghi Vương gia nhà mình muốn cướp sinh ý của Trình Khanh.
Đáng thương Trình đại nhân, còn tặng áo lông, quần lông giữ ấm cho Vương gia, tuy rằng Vương gia khẳng định sẽ không mặc, Trình đại nhân là thành ý mười phần.
Mà Vương gia, không những không có cảm kích tâm ý của Trình đại nhân, còn sai người hóa giải vớ và bao tay lông dê, nếu công nghệ không khó, Vương gia nói không chừng lập tức sẽ hạ lệnh thu mua nguyên liệu, ở thành Lan Châu bên này chính mình chế tác vớ và bao tay, làm Trình đại nhân một văn tiền cũng không kiếm được.
Thiền Y đều có hơi chút đồng tình Trình Khanh.
"Vương gia, nô tỳ đi từ chối việc này ——"
"Ai nói bổn vương sẽ cự tuyệt, ngươi đi đáp lời, nói cho người mang tin tức, bổn vương không bàn sinh ý với kẻ vô danh tiểu tốt!"
Thiền Y cúi đầu nhận lệnh.
Vừa rồi còn đồng tình Trình Khanh, hiện tại đối tượng đồng tình liền biến thành Tôn An.
"……"
Tôn An nhận được hồi phục, cũng vô ngữ.
Hắn mang tin tức về huyện Tần An, Võ Nhị đi theo Tôn An cùng nhau trở về.
Võ Nhị quỳ gối trong viện, Võ Đại khó thở muốn cầm roi ngựa đánh hắn, mắng hắn là vong ân phụ nghĩa.
Lý tưởng nhân sinh gì, Võ Đại căn bản không nghĩ tới.
Nếu Trình Ngũ lão gia không cứu bọn họ, bọn họ đã sớm c.h.ế.t ở năm mất mùa, người c.h.ế.t còn nói lý tưởng với không lý tưởng gì, hai cái mạng của hắn và đệ đệ ban đầu là của Trình Ngũ lão gia, Ngũ lão gia tặng bọn họ cho Trình Khanh thiếu gia, vậy là thuộc về Trình Khanh thiếu gia!
Võ Đại được Trình Khanh trừ nô tịch, hiện tại là người tự do, nô tịch được thả, thân thể tự do không đại biểu tinh thần tự do, có tờ khế thân kia hay không, Võ Đại vẫn bị ân tình buộc chặt, sẽ không nghĩ đến việc rời khỏi Trình Khanh.
Đệ đệ Võ Nhị có ý niệm này, ở Võ Đại xem ra chính là đại nghịch bất đạo!
Võ Nhị quỳ không hé răng, Võ Đại vung roi đánh, Trình Khanh nhận được tin tức đi tới, Võ Nhị đã bị đánh cho bong tróc da thịt.
Trình Khanh đau đầu vạn phần:
"Đủ rồi, ngươi đánh hắn làm gì, hắn muốn tòng quân là chuyện tốt, ta đã đồng ý, ngươi làm đại ca sao lại không đồng ý?"
Võ Nhị hướng tới Trình Khanh đập đầu mấy cái, "Tiểu nhân cả đời đều là người Trình gia."
"Phi!"
Võ Đại bị Trình Khanh ngăn lại, roi không đánh trúng, lại hung hăng mắng Võ Nhị.
Võ Nhị cũng không biện giải, thậm chí không lau nước miếng trên mặt, đứng lên khập khiễng rời đi.
Võ Đại còn muốn nói nữa, Trình Khanh xua tay: "Đệ đệ của ngươi còn cảm thấy chính mình là người Trình gia, ngươi sợ gì, ngay cả ta cũng không sợ."
Muốn tòng quân, liền đường đường chính chính, Trình Khanh trừ nô tịch của Võ Nhị, lại xử lý phản hồi của Tiêu Vân Đình bên kia.
Tiêu Vân Đình không muốn nói cùng người vô danh, đó là tưởng nói cùng nàng?
Trình Khanh làm tri huyện Tần An, vừa mới trở lại trong huyện, rất nhiều sự tình đều còn chưa có chải vuốt xong, nếu đi thành Lan Châu, một đi một về ít nhất phải chậm trễ hơn nửa tháng, nàng là thật không nghĩ đi.
Hà Uyển đứng ra, "Tiểu lang, để ta đi thôi, ta tuy là hạng người vô danh, lại là lão bản dệt phường, dệt phường muốn bán sản phẩm cho quân đội, ta là lão bản dệt phường nên chạy trước chạy sau."
Dệt phường lại không phải của Trình Khanh!
Trình Khanh trầm ngâm, "Ngươi một mình đi Lan Châu, ta không quá yên tâm…… Như vậy đi, ta để Vinh Cửu che chở ngươi đi, không chỉ có Vinh Cửu, còn có Thiệu Bảo và Hồ tiểu lang huyện học, những người này tổng không thể vẫn luôn ở nhà, nên đi Lan Châu mở rộng tầm mắt!"
Trên đường khẳng định là có nguy hiểm.
Nhưng thế đạo này, đi nơi nào không nguy hiểm?
Lão sư có việc đệ tử làm thay, có thể được Trình Khanh điểm danh bồi Hà Uyển đi thành Lan Châu, đều là hạt mầm Trình Khanh tương đối xem trọng.
Chuyện này Hồ điển sử xem ra là vinh hạnh, ở nhà kích động đến mở một vò rượu:
"Nhiều học sinh như vậy không gọi, Trình đại nhân chỉ gọi các con, có thể thấy được là coi trọng các con, con nhớ cho vi phụ được mở mang mặt mày!"
Hồ gia tiểu lang thẹn thùng cười.
Hắn cũng không dám cô phụ tín nhiệm của Trình đại nhân.
Hồ gia bên này vui vẻ ra mặt, nữ quyến đông đảo của Thiệu gia lại thở ngắn than dài, còn có tiểu thiếp rơi lệ: "Lan Châu vẫn còn đang đánh giặc, sao có thể để Bảo Nhi đi Lan Châu, huyện học này không đi nữa cũng được!"
Thiệu nhà giàu tức giận đến dậm chân, "Đại nhân kêu Thiệu Bảo đi, là xem trọng Thiệu Bảo, sinh ý của dệt phường chính là Thiệu gia và Hà tiểu thư kết phường, Hà tiểu thư là thân phận gì, người ta một giới nữ lưu cũng có thể đi Lan Châu, Thiệu Bảo vì sao không đi được?"
Thiệu nhà giàu cũng lo lắng.
Nhưng hắn càng rõ ràng, nếu bởi vì lo lắng liền thế Thiệu Bảo cự tuyệt, Trình Khanh sẽ không cho Thiệu Bảo cơ hội thứ hai!
Không màng các nữ quyến hậu viện phản đối, Thiệu nhà giàu vội vàng cho con gia nhập đội ngũ đi thành Lan Châu.
"Con dám ở trước mặt Hà tiểu thư biểu hiện ra một chút không tình nguyện……"
"Cha liền đuổi con ra khỏi Thiệu gia, cha, cha đã nói bao nhiêu lần rồi!"
Thiệu Bảo lẩm bẩm, Thiệu nhà giàu hung hăng chụp phía sau lưng hắn, "Con nhớ kỹ là được!"
Vinh Cửu nhìn trong đội ngũ nhiều thêm hai hài tử choai choai, thập phần buồn bực.
"Có bổn thiếu gia ở đây, còn cần hai người này hỗ trợ cái gì?"
Gã sai vặt của Vinh Cửu vội vàng nịnh nọt: "Y tiểu nhân xem, Trình đại nhân đây là chỉ tín nhiệm thiếu gia, để thiếu gia chiếu cố Hà tiểu thư, cũng nhìn hai vị kia, thiếu gia ở trong mắt Trình đại nhân, khẳng định là đại đệ tử được nể trọng nhất."
Aizz, đã là như thế, vậy hắn nên lấy ra trí tuệ của đại sư huynh, mang hai sư đệ nhà quê chưa từng gặp qua việc đời đi trải nghiệm một chút.
Ánh mắt của Vinh Cửu dừng ở trên người Hà Uyển, cảm thấy đau đớn.
—— đã nhận Trình Khanh làm lão sư, Hà tiểu thư chính là sư nương của hắn, hắn có bất luận ý tưởng không an phận gì đều là đại nghịch bất đạo.
Vinh Cửu không biết nên trách ai.
Vinh Cửu chuyển tầm mắt tới một bên.
Hắn tuy rằng là kẻ hỗn trướng, cũng biết loại sự tình này đối với danh tiết của nữ tử có ảnh hưởng rất lớn.
Dù Hà Uyển kỳ thật cái gì cũng chưa làm, đồn đãi vớ vẩn đều sẽ bức tử người!
Vinh Cửu giấu tâm tư đến kín mít, không chút nào lộ ra.
Cửa thành.
Hà Uyển đã nhìn thấy Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn thay đổi, càng có sức sống hơn, càng tự tin hơn, Hà Uyển thích Tiểu Bàn như vậy!
Hà Uyển khoác tay Tiểu Bàn: "Ta tới thành Lan Châu nói sinh ý, phải nhờ vào ngươi hỗ trợ."
Tiểu Bàn ngượng ngùng, "Không thể giúp tiểu thư được việc gì, chỉ có thể giúp tiểu thư cầu kiến Nghiệp Vương, Vương gia có thể đồng ý hay không, nô tỳ cũng không dám bảo đảm."
Tiểu Bàn vẻ mặt "Ta thật vô dụng" tự mình ghét bỏ, Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo nghe đều ngây người.
Có thể nhìn thấy Nghiệp Vương, thế này còn chưa đủ lợi hại sao?
Hồ tiểu lang trộm hỏi Vinh Cửu, Tiểu Bàn là lai lịch gì.
Vinh Cửu thổn thức: "Tiểu Bàn cô nương trước kia là tỳ nữ của lão sư, hiện tại ở thành Lan Châu, nếu muốn ở trong thành Lan Châu tìm người có thể nhìn thấy Nghiệp Vương, nhất định là Tiểu Bàn cô nương."
Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo đều hiểu sai.
Cho rằng Trình Khanh đưa tỳ nữ của chính mình cho Nghiệp Vương làm thông phòng.
Lão sư làm chuyện này…… có hơi chút rớt khí khái văn nhân nha!