Trình Khanh biết xem ánh mắt người, con rể Hoài Vương này, Mai phu nhân nguyện ý, Mai đại nhân còn có hơi chút chần chờ.
Chờ ra khỏi Mai phủ, Trình Khanh chỉ chiêu cho Hoài Vương, nếu Hoài Vương muốn ôm được mỹ nhân về, tốt nhất nên nghĩ cách hỏi ý kiến Mai Kiêm Gia một chút.
Nếu Mai Kiêm Gia nguyện ý, Mai đại nhân khẳng định sẽ gật đầu.
Hoài Vương nghe vào tâm, cũng không biết hắn đã làm như thế nào, qua mấy ngày Trình Khanh liền nghe nói Mai đại nhân đồng ý hôn sự.
Mai đại nhân gật đầu, Hoài Vương mới đăng báo hôn sự.
Đại hôn của thân vương vẫn cứ phải tuân thủ quy củ "Tam thư lục lễ", chờ nội giám trong cung đưa lễ nạp thái đến Mai gia, việc hôn nhân này mới xem như công bố ra bên ngoài.
Thỏi vàng thỏi bạc, trân châu, hồng la, sinh sa, lụa, phấn mặt, dê, lợn, ngỗng, các loại súc vật, còn có rượu, bánh, mì…… bá tánh xem náo nhiệt đứng đầy cửa Mai phủ, tin tức Hoài Vương muốn cưới Mai Kiêm Gia, tựa như mọc cánh rất nhanh truyền khắp kinh thành.
Tin tức truyền tới phủ Trường Hưng Hầu, phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu một vạn cái không tin:
"Hoài Vương chẳng lẽ có tật xấu gì?"
Phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu không nghĩ ra nguyên nhân hợp lý, chỉ có thể mang ác ý đi nghi ngờ nhân phẩm Mai Kiêm Gia: Còn nói là nhà thanh quý, sau khi hòa li cả ngày xuất đầu lộ diện, không chừng đã thông đồng cùng Hoài Vương, có thai, mới bức cho Hoài Vương cắn răng cưới vào cửa!
"Thật là dâm phụ!"
Phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu nghiến răng nghiến lợi, tục huyền của Dương Đái Anh ở trước mặt bà mẫu không dám thở mạnh, chỉ đành nghe bà mẫu mắng thê tử trước của trượng phu.
"Nương, vậy nàng gả cho Hoài Vương, chẳng phải là sẽ trở thành vương phi sao?"
Thế tử phu nhân lảo đảo một cái, muốn đứng vững, chân không chịu khống chế, chỗ đầu gối đặc biệt trầm trọng!
Thế tử phu nhân chú định cả đời đều không đuổi kịp chênh lệch thân phận với Mai Kiêm Gia con dâu trước kia…… Thế tử phu nhân trước mắt tối sầm!
Việc hôn nhân giữa Hoài Vương và Mai Kiêm Gia vừa định, Trình Khanh được Hoài Vương nhận định là bà mối, Hoài Vương tặng lễ trọng cảm kích nàng.
Về phần phủ Trường Hưng Hầu, ngày gần đây đều ngượng ngùng ra cửa gặp người, thế tử phu nhân cũng chỉ dám ngầm bôi nhọ Mai Kiêm Gia là dâm phụ câu dẫn Hoài Vương, ra khỏi cửa phủ Trường Hưng Hầu, thế tử phu nhân một chữ cũng không dám oán giận.
Nếu Mai Kiêm Gia là dâm phụ, vậy Hoài Vương là cái gì, hoàng gia lại là cái gì?
Hắt nước bẩn lên trên người Mai Kiêm Gia, là quyết tâm muốn đối nghịch cùng hoàng gia, thế tử phu nhân không chỉ không dám tiếp tục tác quái, còn thực sợ hãi Mai Kiêm Gia trả thù.
Thế tử phu nhân nơm nớp lo sợ không dám ra cửa, sợ bị người hiểu chuyện nhạo báng, một mặt lại an ủi chính mình: thân vương tông thất cũng không có thực quyền, Hoài Vương không thể làm gì được phủ Trường Hưng Hầu!
Thế tử phu nhân nghĩ quá đẹp.
Từ sau khi Mai đại nhân nhập các, Dương Đái Anh liền không dịch được lên trên một chút, chuyện tốt thăng quan không tới phiên Dương Đái Anh, sai sự mà mỗi người trong nha môn đều tránh không kịp, liền sẽ đẩy cho Dương Đái Anh.
Mai đại nhân không cần trả thù Dương gia.
Chỉ cần hắn một ngày không thất thế, Dương Đái Anh đều sẽ ăn không ngồi chờ.
Lần này Hoài Vương và Mai Kiêm Gia đính hôn, đều không cần Hoài Vương làm cái gì, đám người trong kinh liền tự biết mà xa cách phủ Trường Hưng Hầu.
Hoài Vương không có thực quyền, nhưng Hoài Vương có thánh quyến!
Huống chi Hoài Vương ra tay hào phóng, vẫn luôn là người trẻ tuổi được yêu thích.
So sánh với phủ Trường Hưng Hầu đang đi xuống sườn núi, lòng dạ hẹp hòi, mọi người tự nhiên càng thiên hướng Hoài Vương.
Thế tử phu nhân có thể làm rùa đen rút đầu không ra khỏi cửa, thế tử Trường Hưng Hầu ra cửa xã giao, mọi người đều không để ý tới hắn, thiệp mời thu được càng ngày càng ít, thế tử Trường Hưng Hầu thở ngắn than dài.
Lão Hầu gia hoa mắt tai điếc nói chuyện đều mồm miệng không rõ, nhưng đầu không hồ đồ.
Cưới một thê tử đúng, có thể phúc trạch ba đời.
Cưới sai, không chỉ hủy ba đời!
Lão Hầu gia không trách Mai gia, không trách Mai Kiêm Gia đề nghị hòa li, hắn chỉ có thể tự trách con dâu của mình.
Thế tử phu nhân cúi đầu nghe giáo huấn, trong lòng oán trách cha chồng là lão bất tử rùa đen.
Môi lão Hầu gia run run, khi nói chuyện không khống chế được khóe miệng rớt nước miếng, đôi mắt già lại có thể nhìn thấu nhân tâm: "Chờ đến khi lão phu chết, bảng hiệu Hầu phủ sẽ bị hái xuống……"
Toàn gia này thật ngu xuẩn, còn tưởng rằng là hắn chiếm được vị trí "Trường Hưng Hầu" mãi mãi, không nghĩ đến từ thời tiên đế, đã có bao nhiêu Hầu phủ bị trừ tước.
Cố hầu không còn.
Dĩnh Xuyên hầu không còn.
Phủ Trường Hưng Hầu, cũng không căng được bao lâu! Tân hoàng ở trên loại sự tình này so với tiên đế, chỉ càng quyết đoán hơn.
Muốn giữ được tước vị, kéo dài phú quý huân quý, nên chủ động dựa sát vào tân hoàng, đi thế tân hoàng phân ưu.
Đạo lý này, lão Hầu gia hiểu.
Nhưng người nối nghiệp phủ Trường Hưng Hầu không hiểu, không có con cháu giỏi giang, tưởng hướng tân hoàng nguyện trung thành, tân hoàng cũng coi thường!
Nghĩ đến Dương Đái Anh vâng vâng dạ dạ, không có tiền đồ lớn, cùng Dương Đái Kiệt ăn chơi trác táng vô tri, không biết trời cao đất dày, trong đôi mắt vẩn đục của lão Hầu gia trào ra nước mắt: phú quý của phủ Trường Hưng Hầu, chờ sau khi hắn chết, không sai biệt lắm liền kết thúc.
Lão Hầu gia cái gì cũng minh bạch, đáng tiếc năm tháng vô tình, mang thể lực của hắn đi, để lại cho hắn thân hình già cả tàn bại, lòng có dư mà lực không đủ!
……
Tiêu Vân Đình hồi âm cho Trình Khanh!
Chỉ có bốn chữ to:
"Không thể phụng cáo!"
Tiêu Vân Đình không có đùn đẩy nói chính mình không biết gì về nội tình cái c.h.ế.t của Trình Dung, hắn đích xác biết nội tình, về phần biết bao nhiêu, Tiêu Vân Đình không nói.
Trình Khanh tức giận đến bật cười, vo giấy viết thư thành một đoàn.
Nàng thật là quá ngây thơ, Tiêu Vân Đình khi làm thế tử thực chó, khi làm Vương gia liền sẽ không chó sao?
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Lúc này Mạnh Hoài Cẩn đã chính thức đăng cơ hơn một tháng, Trình Khanh lưu tại trong kinh cũng không tra ra chân tướng, bản thân nàng chính là một người thực quyết đoán, chính mình không chịu tiếp tục lưu tại kinh thành lãng phí thời gian, chính thức thượng tấu, nói muốn trở về Tây Bắc.
Trong kinh rất nhiều người đều trợn tròn mắt.
Trở lại Tây Bắc?
Chẳng lẽ Trình Khanh ở huyện Tần An đào trúng mỏ vàng, sốt ruột trở về lấy vàng?
Trình Khanh phải về Tây Bắc.
Lạc Thuân cũng rất khó xử.
Rốt cuộc nên g.i.ế.c Trình Khanh hay không.
Chuyện tới trước mắt, Lạc Thuân thế nhưng chần chờ!
Lưu nội giám ở trước khi Mạnh Hoài Cẩn đăng cơ đã ra cung an dưỡng tuổi già, bởi vì uỷ quyền đặc biệt quyết đoán, hắn là đại thái giám hiếm thấy được c.h.ế.t già.
Đối mặt với rối rắm của Lạc Thuân, Lưu nội giám cười hắn: "Người như chúng ta, có thể c.h.ế.t già không dễ dàng, ngươi không vì chính mình suy xét, cũng nên vì người bên cạnh chính mình suy xét, thế tiên đế đấu tranh anh dũng nhiều năm, việc nên làm, không nên làm, chúng ta đều làm, Hoàng Thượng không so đo với đám tiểu nhân chúng ta, ngươi còn không tiếc phúc sao!"
Nếu thật sự trung tâm, khi tiên đế băng hà, bọn họ nên đ.â.m đầu c.h.ế.t theo, đi xuống dưới hầu hạ tiên đế.
Nếu lúc ấy không chết, rốt cuộc vẫn là muốn sống.
Muốn sống, cũng đừng tìm đường chết!
Đương kim thiên tử là người thừa kế tiên đế tự mình chọn, nghe lời đương kim nói, sao có thể tính là bất trung với tiên đế được?
Về phần di mệnh của tiên đế trước khi lâm chung, Lưu nội giám an ủi chính mình, khi đó tiên đế đã bệnh nguy kịch, người cũng hồ đồ, di mệnh lưu lại không nhất định là đúng.
Lạc Thuân bị Lưu nội giám nói, choáng váng về đến nhà, Lạc phu nhân nói cho hắn, đã phân phát cơ thiếp trong phủ rời đi, về sau chỉ có hai phu thê sinh hoạt, là tốt hay xấu, đều không cần liên lụy người khác.
Lạc Thuân nắm lấy tay Lạc phu nhân, cảm giác được thê tử đang run.