Nhìn bóng dáng Du Hiển, Tiêu Vân Đình lẩm bẩm: "Thiền Y, ngươi nói trên đời vì sao luôn có nhiều người không biết điều như vậy?"
Thiền Y nghiêm túc nói, "Vương gia có cần nô tỳ diệt trừ ——"
"Không cần, lưu lại đi. Du thiên hộ nói ngươi không có nghe được sao, không phải hắn cũng sẽ có những người khác."
Tuy rằng Mạnh Hoài Cẩn thể hiện ra trí tuệ rộng lượng, Tiêu Vân Đình lại rõ ràng, chỉ cần Mạnh Hoài Cẩn còn muốn làm một quân vương đủ tư cách, sẽ không mặc kệ hắn ở Tây Bắc phát triển ngoài chế ước.
Nhìn dáng vẻ, Du Hiển rất vui lòng làm chủy thủ của triều đình.
Tiêu Vân Đình nhớ tới đêm hôm đó giải độc, tiếng nước trong sương phòng.
—— Du Hiển biết bí mật của Trình Khanh không?
Tiêu Vân Đình là có khuynh hướng cảm kích Du Hiển.
Về phần Du Hiển vì sao biết bí mật của Trình Khanh mà không tố giác…… Như vậy không phải rất có ý tứ sao, suy bụng ta ra bụng người, Tiêu Vân Đình tạm thời cũng không tính toán tố giác.
Tiêu Vân Đình ban đầu lập kế hoạch nhân sinh cho chính mình chỉ đến năm 30 tuổi, hiện tại nhờ có Trình Khanh, hắn có thể sống quá 30 tuổi, số tuổi thọ nhiều ra, hắn phải tìm chút lạc thú cho chính mình.
Đại điển đăng cơ, Mạnh Hoài Cẩn cùng Trình Khanh lên thành lâu tế trời.
Xem ra Mạnh Hoài Cẩn cũng biết bí mật của Trình Khanh, cho nên cảm thấy thân thế của Trình Khanh đối với ngôi vị hoàng đế không cấu thành uy hiếp.
Vậy Trình Khanh thì sao?
Có thể vào sĩ, vì sao không thể đi đoạt vị.
Tiêu Vân Đình ôm tâm thái xem náo nhiệt, muốn nhìn đôi quân thần Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh khi nào nháo bẻ!
Khi trong phòng chỉ còn một mình Tiêu Vân Đình, hắn lấy ra một cái hộp ngọc.
Hắn chưa bao giờ thiếu nhân tình, Trình Khanh chia một con độc trùng cho hắn dùng, ấn cách nói của Chương tiên sinh, một con độc trùng không thể hoàn toàn thanh trừ độc tố trong cơ thể Trình Khanh, trong cơ thể Trình Khanh khả năng vẫn còn độc, một năm không đáng ngại, hai năm không đáng ngại, chờ mười năm, 20 năm, sớm hay muộn cũng không trốn thoát được.
Nếu trên đời chỉ có Đào Bất Ngôn có thể nuôi dưỡng ra trùng này, Tiêu Vân Đình liền phải chộp Đào Bất Ngôn tới!
Tiêu Vân Đình đoán không sai, nhóm viện quân đầu tiên của triều đình tới rất nhanh.
Mạnh Hoài Cẩn cho Du Hiển quyền quản lý viện quân.
Tiêu Vân Đình cười lạnh, nói với Thiền Y: "Tân hoàng là đang mài bén thanh chủy thủ này!"
Thiền Y không biết nên đáp như thế nào.
Nàng còn đã từng cho rằng Vương gia sẽ tạo phản, chiếm lấy Tây Bắc tự lập thành vương.
Khi tiên đế băng hà, Agoura bị thương nặng, vốn là cơ hội tốt nhất của Vương gia.
Vương gia cố tình từ bỏ cơ hội tốt nhất.
Từ bỏ liền từ bỏ đi, lại không chịu làm thuần thần, tân hoàng làm bất luận sự tình gì, Vương gia đều phải nghĩ đến chỗ không tốt…… Đây không phải là bới lông tìm vết, cố ý tìm việc sao?
Đương nhiên, Thiền Y không dám nói thật, nàng chỉ là tỳ nữ, đối với oán giận của Vương gia, nàng tốt nhất là thành thật nghe.
Vương gia cũng không cần nàng phát biểu ý kiến.
Thiền Y mơ mơ hồ hồ cảm giác được, Vương gia nói muốn đuổi Du thiên hộ trở về kinh, kỳ thật cũng không chán ghét Du thiên hộ.
Đúng vậy, ai sẽ chán ghét Du thiên hộ được, khi nguy nan dẫn đầu mang theo nhóm Cẩm Y Vệ chống đỡ đại quân Bắc Tề, Du thiên hộ đại khái là thiên hộ Cẩm Y Vệ làm cho người ta thích nhất.
Cùng lý, Vương gia cũng hoàn toàn không chán ghét tân hoàng và Trình Khanh đại nhân.
Đối với người đáng ghét, Vương gia vô cùng lãnh khốc, tỷ như lão vương phi.
Thiền Y thực cảm kích Trình Khanh, nếu không phải Trình Khanh chủ động nhường ra một con sâu chữa bệnh cho Tiêu Vân Đình, bảo Thiền Y dựa vào vũ lực cướp lấy, Thiền Y cũng không phải đối thủ của Hình Cương.
Hình Cương ám sát Agoura, lại muốn ở trong thiên quân vạn mã rút lui, tỷ lệ sống sót của Hình Cương quá nhỏ.
Thiền Y không có ý thức được, không chỉ có là Tiêu Vân Đình trở nên kỳ quái, ngay cả chính nàng cũng không phải tỳ nữ đối với vạn sự vạn vật đều thờ ơ như lúc trước, chỉ biết nghe theo Tiêu Vân Đình phân phó ôm kiếm.
Hồng trần xuất sắc, Thiền Y đã dính vào pháo hoa hồng trần, ngoại trừ trung thành, nàng cũng có vui buồn của chính mình, hiểu được cảm kích, càng ngày càng…… Giống một người hoàn chỉnh, mà không phải "vũ khí".
Du Hiển tiếp nhận ba vạn binh lực, Cốc Hoành Thái lập tức thu hồi lời nói đổ m.á.u đổ mồ hôi g.i.ế.c địch là vô dụng.
Tiểu Bàn nhỏ giọng hỏi Du Hiển, "Mạnh…… Không, Hoàng Thượng để thiên hộ ngài lãnh binh, có phải không nghĩ để ngài lưu tại Cẩm Y Vệ nữa hay không?"
Du Hiển nhìn Tiểu Bàn, lại nhìn Cốc Hoành Thái.
Đồng dạng là tuỳ tùng, một tỳ nữ như Tiểu Bàn cũng có sự nhạy bén này, Cốc Hoành Thái lại có thể không có.
"Một đời vua một đời thần, ngôi cửu ngũ thay đổi, tình thế cũng thay đổi, tân hoàng đăng cơ, Cẩm Y Vệ khả năng sẽ bị suy yếu, không ở Cẩm Y Vệ, chưa chắc là chuyện xấu."
Du Hiển hy vọng dượng Lạc Thuân cũng có thể sớm một chút minh bạch đạo lý này.
Tiểu Bàn nghĩ nghĩ, cười nói: "Nghe ý tứ của ngài, đây có vẻ là chuyện tốt, thiếu gia mà biết khẳng định sẽ thay ngài cao hứng!"
Trình Khanh sẽ vì chính mình cao hứng sao?
Du Hiển không biết.
Hắn cũng chỉ là thế Trình Khanh cao hứng.
Mạnh Hoài Cẩn làm hoàng đế, so với các hoàng tử khác làm hoàng đế càng có thể bảo đảm Trình Khanh an toàn hơn, tưởng tượng như vậy, Du Hiển dù thế nào cũng phải lưu tại Tây Bắc.
Cẩm Y Vệ suy yếu, hắn ở Tây Bắc chống cự Bắc Tề xâm lấn, cũng kiềm chế Tiêu Vân Đình!
Người sao, tổng phải làm cho sự tồn tại của chính mình có giá trị, không có giá trị, liền không có quyền lên tiếng, Du Hiển có khát vọng của chính mình, nhưng không thể phủ nhận, cho tới nay mỗi một lựa chọn quan trọng của hắn, hoặc nhiều hoặc ít đều bị Trình Khanh ảnh hưởng ——hắn đã trưởng thành, có thể phân rõ cái gì là nặng nhẹ nhanh chậm, cũng lý giải và tôn trọng ý tưởng của Trình Khanh.
Thứ nhất, Trình Khanh không nghĩ khôi phục nữ trang, so với gả chồng sinh con, Trình Khanh càng muốn ở triều đình làm việc.
Thứ hai, Trình Khanh không thích nam nhân không có ý thức trách nhiệm.
Khi Chương tiên sinh bắt Trình Khanh đi, Du Hiển sau khi biết có nghĩ đi cứu không?
Có!
Nhưng hắn không thể đi.
Cẩm Y Vệ đi theo hắn tử thương quá nửa, cần dựa vào hắn ủng hộ sĩ khí.
Cốc Hoành Thái trọng thương cần hắn chăm sóc.
Thành Lan Châu không có tường thành cần hắn thủ vệ.
Càng quan trọng là, Du Hiển cảm thấy chính mình không nên xem thường sự thông minh của Trình Khanh……
Nàng luôn lợi hại như vậy.
Cho nên nàng nhất định sẽ trở lại Tây Bắc.
Trình Khanh sẽ không viết chữ "Thua"!
Nghĩ đến đây, Du Hiển không nhịn được cười.
Cốc Hoành Thái ôm cánh tay, rất là đồng tình.
Có thể lãnh binh lại như thế nào, tật xấu đoạn tụ của thiên hộ đại nhân vẫn không tốt được.
Nếu thiên hộ đại nhân coi trọng những người khác, cùng lắm thì đoạt xong liền chạy, cố tình lại coi trọng Trình Khanh, vô pháp đoạt nha.
Cốc Hoành Thái cảm thấy vẫn là chính mình may mắn, hắn vừa ý Tiểu Bàn, mà không phải nam nhân nào.
Cốc Hoành Thái hướng Tiểu Bàn cười hắc hắc, Tiểu Bàn trừng hắn: "Nếu còn nhìn loạn, ta sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra, cũng không cho ngươi lại đi ra bên ngoài nói hươu nói vượn, bằng không cắt đầu lưỡi ngươi!"
Xem, đây là tiểu nương tử tiểu gia vừa ý, đặc biệt có tính cách, đanh đá hăng hái!
……
Du Hiển thế Trình Khanh cao hứng, Trình Khanh lại không rất cao hứng.
Có người đặt vòng tay của Trình Dung ở địa điểm liên lạc, lại không biết là ai đặt.
Ai có thể biết tình huống trong cung?
Người thứ nhất Trình Khanh nghĩ đến chính là Tiêu Vân Đình.
Nhãn tuyến của Tiêu Vân Đình ở trong cung, so với Trình Ngũ lão gia nhiều hơn.
Hiện tại nàng ở kinh thành, Tiêu Vân Đình ở Tây Bắc, đã bỏ lỡ thời cơ nói chuyện.
Nghĩ đến Trình Ngũ lão gia, Trình Khanh buông xuống kiêu ngạo, viết một phong thơ cho Tiêu Vân Đình, nhờ Tiêu Vân Đình trợ giúp.
Mạnh Hoài Cẩn đối với cách làm của Trình Khanh không quá tán đồng.
"Thái Hậu đã từng chiếu cố Tiêu Vân Đình, ngươi khả năng không hiểu, việc này đối với Tiêu Vân Đình tới nói là tình nghĩa như thế nào."
Thái Hậu đối với Tiêu Vân Đình tới nói, tóm lại là không giống nhau.
Nếu cái c.h.ế.t của Trình Dung thật là do Thái Hậu thúc đẩy, Tiêu Vân Đình sẽ không nói, lấy tính cách hỉ nộ vô thường của người này, khả năng sẽ trực tiếp thừa nhận là hắn làm ——