Phủ Tế Nam.
Lỗ Vương phi một thi hai mệnh, Lỗ Vương đau do mất vương phi không gượng dậy nổi.
Phủ nha tri phủ Tế Nam, Trình Tuệ mới ra ở cữ đẫy đà không ít.
Đổng Kính Thu vẫn luôn ở Sơn Đông trằn trọc làm quan, Tân Khải năm thứ 5 sắp đến, Đổng Kính Thu mới hơn hai mươi tuổi, đã là tri phủ Tế Nam.
Hắn cùng Trình Tuệ thành thân mấy năm, ân ái càng hơn trước kia.
Không nạp thiếp, không có thông phòng, cũng không có bọn tỳ nữ hồ nháo, không đi thanh lâu uống hoa tửu, Đổng tri phủ ở trong mắt người khác chính là người chính phái khó gặp.
Đương nhiên, có một ít người cảm thấy Đổng tri phủ là bị bắt làm người chính phái, ai kêu Trình Khanh đệ đệ thê tử là một nhân vật cực kỳ lợi hại, Đổng tri phủ không dám không thành thật.
Đổng tri phủ ủy khuất, hắn là yêu thương thê tử, có quan hệ gì cùng Trình Khanh!
Tuệ nương thê tử của hắn là nhân vật thiên hạ vô song, hơn một tháng trước vừa mới sinh hạ nhi tử thứ hai cho hắn, mỗi một lần sinh dục, đều phải đi qua quỷ môn quan một chuyến, hắn sao bỏ được làm Tuệ nương chịu một chút ủy khuất?
Không sai, Đổng Kính Thu và Trình Tuệ đã có một nữ nhi và hai nhi tử, sinh xong nhi tử thứ hai, ngay cả Đổng phu nhân cũng cảm thấy hài tử đã đủ nhiều.
Đổng Kính Thu ở nơi nào làm quan, Trình Tuệ sẽ ở địa phương đó tìm một miếng đất trồng rau.
Quan phu nhân thường xuyên đảo quanh ở hai đầu bờ ruộng có thể có mấy người?
Tiền nhân tổng kết không ít sách làm nông, từ đào tạo hạt giống tốt, đến quản lý bón phân, đều có rất nhiều tri thức, không phải dân chúng không nghĩ trồng ruộng thật tốt, mà là tỷ lệ biết chữ không cao, sách nông khó có thể phổ cập.
Không quan hệ, dân chúng không biết chữ, Trình Tuệ biết chữ.
Trình Tuệ nguyện ý hạ công phu đi nghiên cứu cách tăng sản lượng, Đổng Kính Thu duy trì nàng làm như vậy, vì nàng ngăn cản rất nhiều đồn đãi vớ vẩn.
Ban đầu, khi Trình Tuệ làm như vậy, bị rất nhiều nghi ngờ, người ngoài cảm thấy là quan phu nhân làm bộ làm tịch.
Trình Tuệ kiên trì làm 3-4 năm, âm thanh nghi ngờ thu nhỏ, nàng tìm ruộng thí nghiệm, vốn cũng không phải đồng ruộng phì nhiêu, lại ở dưới sự quản lý của nàng có sản lượng cao rõ ràng, không cần ai cưỡng chế yêu cầu, mỗi người đều muốn hỏi Trình Tuệ xin chủ ý, bắt chước phương thức làm ruộng của nàng…… Đại Ngụy lớn như vậy, chỉ dựa vào một người dốc hết tâm huyết đi cải cách, cơ hội thành công thực xa vời.
Nhưng nếu mỗi người đều trong khả năng cho phép làm nhiều một ít, thay đổi tự nhiên liền xảy ra.
Tân Khải năm thứ 5, Bắc Tề và Đại Ngụy chính thức hoà đàm, Agoura sai sứ thần đến kinh thành, ký xuống "hiệp nghị" mười năm không đáng biên giới.
Trình Khanh đối với hiệp nghị này không quá tin, Agoura không phải kẻ thành thật, mà là quốc lực Bắc Tề không cho phép hắn tiếp tục đánh giặc, nghỉ ngơi lấy lại sức mười năm, lại cùng Đại Ngụy khai chiến?
Tưởng bở!
Trình Khanh rất muốn cưỡng chế sứ thần Agoura rời đi, nhưng nàng không thể thế Mạnh Hoài Cẩn làm chủ.
Tiêu Dục Trọng để lại một cục diện rối rắm, Mạnh Hoài Cẩn vì kéo Đại Ngụy trở về, gần như đã hao hết tâm huyết…… Cho nên không chỉ Bắc Tề không có biện pháp tiếp tục đánh giặc, Đại Ngụy bên này cũng ngóng trông ngừng chiến.
Mười năm ngừng chiến, nghỉ ngơi, Đại Ngụy cũng có thể chỉnh đốn quốc lực.
Sau khi sứ thần Bắc Tề rời đi, hai nước toàn diện ngừng bắn, Du tướng quân rốt cuộc có thể trở về kinh.
Du Hiển dùng 6 năm, hoàn thành chuyển biến từ "Du thiên hộ" thành "Du tướng quân", không còn ai dám xem hắn thành thiên hộ Cẩm Y Vệ, hắn là anh hùng chống lại dị tộc xâm lấn!
Du Hiển rốt cuộc cũng dám trở về quê quán Sơn Đông.
Du đại nhân sau khi từ quan không có lại xuất sĩ, cùng Thất thúc của Du Hiển ở quê quán mở học đường, dù Du Hiển dùng chiến công rửa sạch ô danh trên người, Du đại nhân cũng không có trở về quan trường, nhìn dáng vẻ muốn coi dạy học và giáo dục trở thành sự nghiệp của chính mình trong quãng đời còn lại.
Du Hiển đã giải hòa với cha.
Khi hắn đánh giặc ở bên ngoài, Du phu nhân lo lắng cho tánh mạng của hắn.
Hiện giờ đánh giặc xong, Du Hiển không thiếu cánh tay không thiếu chân còn sống trở về, Du phu nhân lại nhọc lòng hôn sự của Du Hiển.
Nhi tử nhà ai hơn hai mươi tuổi còn chưa thành thân?
Du Hiển nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Bệ hạ không phải trước khi đăng cơ cũng vẫn luôn không cưới thê? Nghiệp Vương so với con còn lớn hơn một chút, con thấy hắn cũng không có ý đồ cưới thê, con xem như minh bạch, thành gia sinh con quá hỏng việc!"
Bắc Tề tuy rằng đã triệt binh, nhưng chỉ cần Agoura một ngày chưa chết, chiến tranh sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, ý tứ của Du Hiển là nếu Agoura chưa chết, hắn sẽ không suy xét thành gia!
"……"
Du phu nhân trăm triệu không nghĩ tới, chính mình thế nhưng có thể sinh ra một nhi tử cao thượng như thế.
Vẫn là cha của Du Hiển lên tiếng, "Bà tùy hắn đi, hắn nguyện ý thành thân thì thành thân, không muốn cũng thế, trong tộc nhiều con cháu như vậy, bà còn sợ không ai dưỡng lão tống chung cho hắn sao?"
Chủ yếu là gấp cũng vô dụng.
Bản thân Du Hiển muốn làm sự tình gì, mỗi dạng đều làm thành, chính hắn không muốn làm, dù người nhà áp đặt cho hắn, hắn cũng sẽ phản kháng.
Không thể không nói, Du đại nhân hiện giờ đối với Du Hiển quá mức hiểu biết.
Mạnh mẽ bức Du Hiển thành thân vô dụng, bản thân Du Hiển không hài lòng, vẫn sẽ đào hôn, hà tất đi hại tiểu nương tử nhà người khác ở góa trong khi phu quân còn sống!
Du Hiển từ Sơn Đông vòng một vòng mới phong cảnh trở về kinh thành.
Ở cửa thành, gặp được Tiêu Vân Phái đệ đệ ruột của Tiêu Vân Đình.
Người thanh niên này rất thảm, bị Tiêu Vân Đình lưu tại kinh thành làm con tin, đã nhiều năm đi qua, trí tuệ của Mạnh Hoài Cẩn không phải tiên đế có thể so sánh, cũng không cần Tiêu Vân Phái làm con tin, nhưng Tiêu Vân Đình vẫn không đón đệ đệ trở về…… Du Hiển cùng Tiêu Vân Đình đánh trận mấy năm, đại khái có thể lý giải ý tưởng của Tiêu Vân Đình, Tiêu Vân Đình không có duyên phụ mẫu, nghe nói mẫu thân bất công tiểu nhi tử, còn từng bị Đào Bất Ngôn mê hoặc, tự mình bưng canh độc cho Tiêu Vân Đình.
Tiêu Vân Đình là người lòng dạ hẹp hòi mang thù, tình nguyện đề bạt hai đệ đệ con vợ lẽ, cũng không nghĩ đón Tiêu Vân Phái trở về.
Không phải bất công Tiêu Vân Phái sao?
Vậy làm ngươi cả đời không nhìn thấy Tiêu Vân Phái.
Sách, thật là ấu trĩ.
Tiêu Vân Phái ngoan ngoãn đứng ở cửa thành, thăm hỏi Du tướng quân mới từ Tây Bắc trở về.
Loại sự tình này, Tiêu Vân Phái đã làm lần thứ hai.
Năm trước khi Trình Khanh hồi kinh, Tiêu Vân Phái đã nghĩ tới việc nhờ Trình Khanh tiện thể nhắn, giảng hòa cùng đại ca hắn, Trình Khanh không đồng ý.
—— vô nghĩa, Trình Khanh hiện tại cùng Tiêu Vân Đình tường an không có việc gì, vì sao phải vì Tiêu Vân Phái đi trêu chọc Tiêu Vân Đình, Trình Khanh lại không phải ăn no không tiêu!
Tiêu Vân Phái ở chỗ Du Hiển lại chạm vào cái đinh.
Du tướng quân đối với Tiêu Vân Phái rất là chướng mắt.
Trước kia không phải nói Tiêu Nhị công tử này cung mã thành thạo, có thể kế thừa y bát của lão Nghiệp Vương sao? Hiện tại xem ra, cũng chỉ như thế.
Mạnh Hoài Cẩn căn bản không hạn chế tự do của Tiêu Vân Phái, nếu Tiêu Vân Phái muốn trở về Tây Bắc, tùy thời đều có thể trở về. Tìm người ở giữa hoà giải, chính là khiếp đảm, sợ Tiêu Vân Đình!
Tiêu Vân Đình năm đó kéo thân thể ma ốm cũng có thể chạy về Tây Bắc, Tiêu Vân Phái thân cường thể tráng, cố tình lại không trở về được, người này là miệng cọp gan thỏ, bởi vì yếu đuối, nên tự quy định phạm vi hoạt động của chính mình.
Du Hiển cũng không có ở kinh thành lâu lắm, hắn tiếp thu mệnh lệnh, còn phải về Tây Bắc luyện binh.
Tĩnh Ninh Bá đuổi theo hắn hỏi Cốc Hoành Thái, Du Hiển trừng mắt: "Hắn lưu tại Tây Bắc không trở về kinh, bổn tướng lại không thể trói hắn mang về!"
Tiểu Bàn đi theo Mã lão đại phu học y thành công, hiện giờ ở Tây Bắc làm nghề y, thu nhận đệ tử, nghiễm nhiên là một học đường y học di động.
Bắc Tề đưa hiệp nghị ngừng chiến, Cốc Hoành Thái liền chạy tới làm trợ thủ cho Tiểu Bàn.
Hồi kinh là không có khả năng hồi kinh, thời gian chăm sóc thê tử còn không đủ đâu.
Nếu phủ Tĩnh Ninh Bá không thay đổi thái độ đối với Tiểu Bàn, Cốc Hoành Thái phỏng chừng cả đời đều sẽ không mang Tiểu Bàn trở về Bá phủ, dù sao trong nhà cũng đã có huynh trưởng thế hắn tẫn hiếu —— Du Hiển mắng hắn cưới tức phụ liền quên nương, Cốc Hoành Thái chỉ coi như Du Hiển đang khen hắn.
Quên nương hay không quên nương, không quan trọng!
So với Du tướng quân thích nam nhân chậm chạp không thành gia, Cốc Hoành Thái ít nhất còn cưới thê, liệt tổ liệt tông Cốc gia nên vì hắn mà cảm thấy kiêu ngạo.
Đương nhiên, lời này Cốc Hoành Thái không dám nói trước mặt Du Hiển.
Ở trên chiến trường c.h.é.m g.i.ế.c mấy năm, Du Hiển không còn non nớt, nhưng hắn sợ chính mình nhìn qua quá già, Trình Khanh sẽ không thích, sau khi trở lại kinh thành liền cạo râu sạch sẽ.
Đừng tưởng rằng hắn không biết, Trình Khanh thích người lớn lên đẹp.
Cách mấy năm, Du Hiển và Lạc Thuân lại gặp nhau, hai người cũng không biết nên nói gì.
Không còn Cẩm Y Vệ, Lạc Thuân liền về hưu.
Nhưng đầu lĩnh Cẩm Y Vệ cũ này, nhàn quá lại cảm thấy cả người không thoải mái, sau liền tình nguyện không cần bổng lộc, cũng muốn giúp Mạnh Hoài Cẩn huấn luyện thám tử, Mạnh Hoài Cẩn cho phép hắn làm—— ngoại trừ không hề có quyền lợi, sinh hoạt của Lạc Thuân cũng không tệ lắm, huấn luyện thám tử, chăm sóc phu nhân, rất là phong phú.
Du Hiển đánh giá nửa ngày, nghẹn ra một câu:
"Dượng, dượng dường như béo hơn một chút."
"……"
Lạc Thuân cũng không biện pháp, không còn quyền, không cần lục đục với nhau, mỗi ngày uống đồ bổ phu nhân hầm, là mập hay ốm, không phải chính hắn khống chế được.
……
Trong hoàng cung.
Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh chơi cờ.
"Sư huynh, không nghĩ tới sư huynh vẫn dùng Lạc Thuân."
Mạnh Hoài Cẩn ngẩng đầu, "Lạc đại nhân có thể trung với tiên đế, là có thể trung với ta, có gì không thể dùng?"
Mạnh Hoài Cẩn đặt xuống một quân cờ.
"Tiểu lang, sự tình mở cấm vận biển mà ngươi nói, ta đã bàn bạc cùng Cao thủ phụ, Cao thủ phụ nói như vậy là làm hỏng quy củ của tổ tông, Mai đại nhân lại rất tán thành."
Trình Khanh động tâm, Cao thủ phụ đương nhiên không phải một quan viên vô dụng, nhưng Cao thủ phụ đã già, quan niệm của lão nhân khó tránh khỏi mốc meo, Cao thủ phụ đã theo không kịp ý tưởng của sư huynh, ý tứ của sư huynh là muốn Mai đại nhân tiếp nhận Cao thủ phụ?
(Kết thúc 1 – Phần sau tác giả viết kết thúc 2 có một số điểm khác với kết thúc 1)