Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 614




Tài ăn nói của Chương tiên sinh thật giỏi.

Trình Khanh buông chén rượu: "Nói miệng không bằng chứng, ta muốn xem chứng cứ."

Chương tiên sinh cười cười, "Đó là tự nhiên, không cho ngươi nhìn thấy chứng cứ, ngươi sẽ không tâm phục khẩu phục, cũng tồn niệm tưởng với Mạnh Hoài Cẩn."

Hoàng đế băng hà!

Cao thủ phụ vội vàng đuổi tới trong cung.

Lạc Thuân thân thủ giao di chiếu của hoàng đế cho Cao thủ phụ.

Cao thủ phụ triệu tập các lão thân vương tông thất, lại mời các đại thần Nội Các làm chứng kiến, trước mặt mọi người tuyên đọc di chiếu của tiên hoàng, không có người đưa ra dị nghị với di chiếu.

Bởi vì nguy cơ Tây Bắc chưa giải trừ, tất cả mọi người nhất trí cảm thấy, Thái Tử hẳn nên nhanh chóng kế vị, ổn định triều cục.

Sau khi tuyên đọc xong di chiếu, Hoàng Hậu nương nương bi thống quá độ, bị tạm thời đưa về Khôn Ninh Cung tĩnh dưỡng, hoàng đế vừa đi, Hiền phi cũng không ngại ánh mắt tân quân, vội vàng đi lấy lòng Hoàng Hậu, theo đến Khôn Ninh Cung —— ở trong ánh mắt của các phi tần khác, hành vi như vậy chính là cỏ đầu tường mười phần!

Nghe thấy tiểu phi tần nghị luận, Huệ phi cười lạnh: đám phi tần tiến cung sau biết cái gì, Hiền phi chụp m.ô.n.g ngựa Hoàng Hậu, lại không phải giờ này ngày này mới có, sớm ở trước kia, Hiền phi đã thường xuyên nịnh hót Hoàng Hậu lúc ấy vẫn là hoàng tử phi, ân ân cần cần, so với tiên đế lúc ấy vẫn là hoàng tử càng thân cận hơn.

Mỗi một thế hệ thiên tử đều có hậu cung của chính mình, sau khi trở thành thái phi, tương lai sinh hoạt như thế nào, liền toàn xem tâm tình của Thái Hậu và tân quân.

Huệ phi mặc đồ trắng quỳ gối trước linh đường, trong lòng thầm mắng Hiền phi chạy thật nhanh.

Tiểu phi tần còn dám chê cười Hiền phi nịnh nọt, nếu cho các nàng một cơ hội đi nịnh hót Hoàng Hậu nương nương, các nàng sợ là chạy rớt cả giày!

……

"Nương nương, ngài nghỉ ngơi một chút."

Khôn Ninh Cung, Hiền phi tự mình đỡ Hoàng Hậu trở về tẩm điện, thiệt tình thực lòng trấn an Hoàng Hậu: "Ngài cần bảo trọng chính mình, ngày lành của ngài còn ở phía sau."

Thái Tử đăng cơ, Hoàng Hậu liền biến thành Thái Hậu.

Quan trọng nhất là, trong cung này, người Hoàng Hậu căm hận đã chết, tâm nguyện của Hoàng Hậu đã thực hiện được, ở Hiền phi xem ra, thực sự là nhân sinh viên mãn ——

Nếu nương nương không gả cho Tiêu Dục Trọng, Cố gia sẽ không bị diệt môn, nương nương cũng không phải chịu hơn hai mươi năm ẩn nhẫn đau khổ.

Nghĩ đến chỗ chua xót, Hiền phi không nhịn được rơi lệ.

Hoàng Hậu vỗ vỗ mu bàn tay Hiền phi, đồng dạng cảm khái vạn ngàn:

"A Đồng, ngày lành của ngươi cũng ở phía sau, mấy năm nay, thật là ủy khuất ngươi."

Hiền phi cúi đầu cười cười, nữ nhân tuổi này, sớm nên ôm cháu.

Ủy khuất sao?

Cũng không ủy khuất.

Một năm kia, nàng chỉ là một tiểu tỳ nữ bình thường trong phủ hoàng tử, bị quản sự ma ma oan uổng trộm tài vật trong phủ, ấn nàng ở trong viện đánh trượng.

Nàng cho rằng chính mình đã sắp chết, hoàng tử phi vừa mới vào cửa lên tiếng cứu nàng.

Người trong phủ đều nói tính tình hoàng tử phi lớn, nàng lại cảm thấy hoàng tử phi rất ôn nhu.

Có một ngày, một ma ma vẻ mặt ý mừng nói cho nàng, nàng sắp trở thành thị thiếp của Tiêu Dục Trọng!

Tin tức này như sét đánh giữa trời quang, nàng chỉ nghĩ hầu hạ hoàng tử phi, không muốn cùng hoàng tử phi đoạt trượng phu. Ngay khi nàng muốn nghĩ biện pháp cự tuyệt, lại nghe được người bên cạnh hoàng tử phi nói, mấy thị thiếp của Tiêu Dục Trọng, mỗi người đều không cho hoàng tử phi bớt lo.

Hoàng tử phi chậm chạp không có thai, thị thiếp lại có mang thai, còn bị thị thiếp khác làm hại đẻ non.

Phát sinh vài lần như vậy, Tiêu Dục Trọng liền ngẫu nhiên có oán giận, cảm thấy hoàng tử phi không có quản lý tốt thị thiếp trong phủ.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Tiểu tỳ nữ quyết định làm một thị thiếp khiến hoàng tử phi không phiền lòng.

Thành thị thiếp, nàng liền có tư cách đi thỉnh an hoàng tử phi, khác với các thị thiếp khác chỉ muốn hầu hạ nam chủ nhân, nàng chỉ nghĩ hầu hạ chủ mẫu.

Hoàng tử phi ngay từ đầu đương nhiên không tín nhiệm nàng.

Nhưng không quan hệ, nàng có 10 năm, 20 năm, thậm chí thời gian càng dài hơn để đạt được tín nhiệm của hoàng tử phi.

Hiền phi nhớ tới chuyện cũ, đôi mắt hơi ướt.

Nhoáng lên, đã nhiều năm như vậy đi qua, nương nương cũng đã già.

Tiêu Dục Trọng Chết trước nương nương, về sau không còn ai có thể làm nương nương bị khinh bỉ, có thể ức h.i.ế.p nương nương!

Tưởng tượng như vậy, Hiền phi vui mừng: "Có thể hầu hạ nương nương, chính là phúc phận lớn nhất của tần thiếp, tần thiếp không ủy khuất."

Nhũ danh của Hiền phi là A Đồng.

Hoàng Hậu năm đó chỉ giúp Hiền phi một lần, nhoáng lên nhiều năm, Hiền phi đối với Hoàng Hậu vẫn luôn trung thành và tận tâm, thế này hiển nhiên vượt qua "báo ân".

Khi Hoàng Hậu còn trẻ có lẽ không hiểu tình cảm của Hiền phi đối với nàng, thâm cung tịch mịch, sinh ra rất nhiều kiểu tình cảm ngoài nam nữ, khi còn trẻ không hiểu, hiện tại cái gì cũng đều đã hiểu.

Nhưng thì sao?

Một người toàn tâm sùng bái Hoàng Hậu, tin cậy Hoàng Hậu, tình nguyện hy sinh lợi ích của con trai ruột cũng phải giúp Hoàng Hậu đạt thành tâm nguyện, Hoàng Hậu lại có lý do gì đi chán ghét?

Hiền phi nói đúng, những ngày khổ sở đều đã đi qua, Tiêu Dục Trọng trước khi c.h.ế.t còn tưởng rằng hắn đã thắng, mang theo đắc ý tắt thở, chờ đi xuống dưới, mới biết được ngôi vị hoàng đế mà hắn mất bao công sức mới đạt được, lại giao cho Hoài Cẩn không có quan hệ huyết thống, nên là oán khí ngập trời cỡ nào nha!

Thế cục này, Hoàng Hậu đã lập suốt hơn hai mươi năm.

Một năm kia, nhi tử Hoàng Hậu sinh ra không bao lâu liền c.h.ế.t non, hài tử ở trong vòng tay của Hoàng Hậu tắt thở, Tiêu Dục Trọng ngoài miệng nói chờ mong hài tử, lại ở sau khi đích trưởng tử ra đời, vội vàng nắm chặt quyền lợi trong tay.

Đích trưởng tử ra đời, mang cho Tiêu Dục Trọng hai chỗ tốt, một là tăng mạnh ràng buộc giữa Tiêu Dục Trọng và Cố gia, hai là hướng triều thần và nhóm tông thất chứng minh, Tiêu Dục Trọng có thể làm nữ nhân sinh hạ con nối dõi, trừ hai điều này ra, đứa nhỏ này đối với Tiêu Dục Trọng không hề có ý nghĩa gì.

Tiêu Dục Trọng đối với đích trưởng tử sợ hãi, lớn hơn chờ mong.

Chính mình hành vi bất chính, rõ ràng nơi chốn dựa vào Cố hầu, lại sợ Cố hầu có cháu ngoại ruột thịt, sẽ bỏ lớn đỡ nhỏ, làm Hoàng Hậu vừa mới sinh sản một mình đối mặt với hậu cung tranh sủng…… Hài tử c.h.ế.t non, có hơn phân nửa nguyên nhân chính là do Tiêu Dục Trọng coi thường, bị phi tần Tiêu Dục Trọng nạp tiến cung sau khi đăng cơ bắt được cơ hội, một hồi phong hàn, là có thể cướp đi mệnh tiểu hài tử.

Hài tử c.h.ế.t non, Tiêu Dục Trọng mới giả mù sa mưa bi thương.

Quay đầu, Ngô thị nữ đã được tra ra có thai, Tiêu Dục Trọng lại phải làm phụ thân, nơi nào còn nhớ rõ đích trưởng tử vừa mới c.h.ế.t non.

Hoàng Hậu mắt lạnh nhìn, Tiêu Dục Trọng là thiệt tình yêu thương "đại hoàng tử", Ngô gia không giống Cố gia, Tiêu Dục Trọng cần phải trông cậy vào Cố gia hỗ trợ, nhưng đối với Ngô gia lại có thể thi ân, ở trước mặt Thục phi, Tiêu Dục Trọng càng có khí khái đế vương!

Khi đó, Hoàng Hậu và Tiêu Dục Trọng đã sinh ra hiềm khích, hoặc là nói ở trước khi Tiêu Dục Trọng đăng cơ, Hoàng Hậu cũng đã bị nhóm thị thiếp của Tiêu Dục Trọng nháo phiền nháo mệt.

Tình cảm chân chính chấm dứt, vẫn là khi Tiêu Dục Trọng bắt đầu xuống tay với người Cố gia.

Hoàng Hậu ý đồ cứu lại Cố gia, lại thất bại.

Cố hầu đã sớm nhận thấy được Tiêu Dục Trọng lương bạc, ủy thác tâm phúc mang cháu trai rời kinh thành nuôi nấng, vì Cố gia giữ lại huyết mạch —— nam đinh Cố gia c.h.ế.t ở trên chiến trường, không phải bởi vì bại trận, là bởi vì hậu phương lớn cố ý kéo dài, một mình Dĩnh Xuyên hầu cũng không dám làm như vậy, Ngô gia đối phó với Cố gia, đều do Tiêu Dục Trọng ra lệnh!