Hoàng Hậu rốt cuộc dựa vào gần một chút, thấp giọng nói: "Ngươi không biết, sau khi phát hiện mang thai, ta phải uống hai chén dược mới xử lý rớt được hài tử, Tiêu Dục Trọng, loại người như ngươi, ta sẽ không lại dựng dục con nối dõi cho ngươi!"
"Ngươi ——"
Hoàng đế bệnh đến không thể đứng dậy, nếu không sẽ không nhịn được tát cho Hoàng Hậu một cái.
Thiên hạ này lại có phụ nhân ác độc như thế, ngay cả cốt nhục thân sinh cũng có thể xuống tay.
Áy náy của hoàng đế đối với Hoàng Hậu đều biến thành căm ghét, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Hậu, bỗng nhiên cười rộ lên: "…… Vì Hoài Cẩn chính là nhi tử của trẫm, cho nên ngươi mới muốn giấu đi không cho trẫm biết…… giang sơn của trẫm, há có thể không có người kế thừa…… Ngươi nằm mơ!"
Tiếng vang trong cổ họng hoàng đế càng lúc càng lớn, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, như sợi dây đàn căng đến chặt nhất, rốt cuộc đứt gãy.
Hoàng Hậu nhìn hoàng đế tắt thở.
Ai cũng sẽ già, cũng sẽ chết.
Nhưng dù trước khi chết, Tiêu Dục Trọng vẫn tự cho là đúng như vậy.
Hoàng Hậu đi ra ngoài, Hiền phi là người thứ nhất xông lên:
"Nương nương, bệ hạ……"
Nước mắt Hoàng Hậu rơi như mưa: "Bệ hạ băng hà!"
Lạc Thuân vọt đi vào.
Tương Vương thình thịch một tiếng quỳ gối ở cửa, quỳ sát đất khóc lớn: "Phụ hoàng, ngài sao lại nhẫn tâm ném xuống nhi thần!"
Thục Vương vốn định đi vào, đi tới cửa, khóc lóc xin chỉ thị Mạnh Hoài Cẩn:
"Hoàng huynh, phụ hoàng băng hà, trước mắt nên làm như thế nào, xin hoàng huynh bảo cho biết."
Lạc Thuân đã kiểm tra hơi thở của hoàng đế, cũng kiểm tra miệng mũi hoàng đế, xác nhận hoàng đế tử vong bình thường —— nhưng mà trước khi hoàng đế lâm chung, chỉ có Hoàng Hậu ở đây, Lạc Thuân vẫn cứ lòng tràn đầy nghi ngờ.
Sau long sàng chậm rãi đi ra một bóng hình, một nửa bại lộ ở trong tầm mắt Lạc Thuân, một nửa vẫn cứ ẩn trong chỗ tối.
Đây là ảnh vệ bên người hoàng đế, ngày thường sẽ không tiết lộ hành tung, đi theo bên người hoàng đế, tựa như một đoàn không khí tự nhiên.
Lạc Thuân hỏi Hoàng Hậu và hoàng đế đã nói gì, ảnh vệ không mang theo cảm tình thuật lại đối thoại giữa Hoàng Hậu và hoàng đế một lần.
Lạc Thuân nghe được phẫn nộ.
Hoàng Thượng đích xác đã tới lúc dầu hết đèn tắt, nếu không sẽ không đưa hai phần di chiếu cho hắn, cũng bảo hắn thiêu hủy một phần trong đó.
Nhưng Hoàng Hậu chỉ trích, làm cho Hoàng Thượng trước khi lâm chung thực không thoải mái!
Đều là việc nhỏ, Lạc Thuân tưởng xác định nhất, vẫn là thân thế của Mạnh Hoài Cẩn…… Ở trong tranh chấp giữa Hoàng Hậu và Hoàng Thượng, Hoàng Hậu có đề cập đến Mạnh Hoài Cẩn không?
Ảnh vệ phủ nhận suy đoán của Lạc Thuân.
Nói thật, tuy rằng khi Hoàng Hậu chỉ trích hoàng đế, hoàng đế thực tức giận, nhưng hoàng đế trước khi tắt thở lại rất đắc ý, xác nhận thân thế Thái Tử, lại phá hư an bài của Hoàng Hậu, không làm Hoàng Hậu giấu Thái Tử đi —— ảnh vệ nói xong, lại lần nữa ẩn vào chỗ tối, tựa như chưa từng xuất hiện.
Khi Lạc Thuân đi ra ngoài điện, trực tiếp quỳ rạp xuống ở trước mặt Mạnh Hoài Cẩn.
"Bệ hạ có khẩu dụ, còn thỉnh Thái Tử và Hoàng Hậu cho phép Cao thủ phụ tiến cung, để Cao thủ phụ tuyên đọc di chiếu của bệ hạ."
Hoàng đế bảo Lạc Thuân trực tiếp giao di chiếu cho Mạnh Hoài Cẩn, đổi một cái mệnh, Lạc Thuân nghĩ nghĩ, vẫn quyết định để Cao thủ phụ tiến cung tuyên đọc.
—— nếu Thái Tử là con ruột của Hoàng Thượng, Lạc Thuân khẳng định sẽ suy xét cho Thái Tử, di chiếu giao cho văn thần đứng đầu tuyên đọc càng thích hợp hơn!
Bị mọi người nhìn, Mạnh Hoài Cẩn khó có thể kể ra tâm tình của mình.
Hắn biết chính mình không phải nhi tử của hoàng đế, Hoàng Hậu cũng nói cho hắn như vậy, nhưng tất cả mọi người nhận định hắn là nhi tử của hoàng đế, ngay cả bản thân hoàng đế trước khi lâm chung cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Hiện tại hoàng đế băng hà, lưu lại di chiếu, Lạc Thuân hơn phân nửa là biết nội dung của di chiếu, mới có thể hướng hắn xin chỉ thị.
Hoàng Thái Tử không phải Mạnh Hoài Cẩn muốn làm, di chiếu của hoàng đế có thể làm hắn kế vị…… Nếu Trình Khanh ở đây thì tốt, Trình Khanh tuy rằng nhỏ tuổi hơn so với hắn, lại có thể cho hắn kiến nghị đáng giá tham khảo.
"Ngươi cảm thấy Mạnh Hoài Cẩn sẽ kế vị sao?"
Chương tiên sinh đuổi đi cung nhân, bỗng nhiên hỏi Trình Khanh như vậy.
Trình Khanh thực nghiêm túc trả lời Chương tiên sinh: "Ta hy vọng sư huynh kế vị, sư huynh sẽ là một hoàng đế tốt."
Mạnh Hoài Cẩn làm hoàng đế, hiển nhiên càng thích hợp hơn so với Ngũ hoàng tử!
Đối với đáp án của Trình Khanh, Chương tiên sinh thực tức giận, cho rằng nàng không hề có theo đuổi.
"Hắn đoạt thứ thuộc về ngươi!"
"Ngươi trọng cảm tình, tình nguyện chắp tay nhường ngôi vị hoàng đế, lại không nghĩ ở dưới tình huống đồng dạng, Mạnh Hoài Cẩn có nguyện ý nhường ngôi vị hoàng đế cho ngươi hay không."
"Ngươi cho rằng, chờ Mạnh Hoài Cẩn làm hoàng đế, vẫn là sư huynh của ngươi sao? Khi đó hai ngươi lại gặp nhau, đó là địch nhân lập trường không giống nhau, đặc biệt là sau khi hắn biết ngươi là hậu nhân của tiên thái tử, đối với ngôi vị hoàng đế của hắn có uy hiếp!"
Chương tiên sinh mắng chửi người, nội tâm Trình Khanh không hề d.a.o động.
Chương tiên sinh nói Mạnh Hoài Cẩn không tốt, Trình Khanh sao lại tin tưởng?
Mạnh sư huynh là cái dạng người gì, nàng có mắt xem, không cần nghe từ trong miệng người khác.
Chương tiên sinh thấy Trình Khanh không d.a.o động, lập tức cười lạnh:
"Ngươi tuổi còn nhỏ, ai đối tốt với ngươi một chút, ngươi liền coi đối phương là người tốt. Ta nói Mạnh Hoài Cẩn không tốt, ngươi không nghe, ta lại nói cho ngươi một sự kiện, ngươi nghe xong tự lựa chọn. Hoàng Hậu là nữ nhi Cố hầu gia, khi còn trẻ giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, từ nhỏ đã quen thuộc binh thư, là nữ nhân trong n.g.ự.c có mưu tính. Mạnh Hoài Cẩn rốt cuộc có phải con của hoàng đế hay không ai cũng không xác định, Hoàng Hậu đi bước một đẩy hắn lên vị trí trữ quân, ngươi cảm thấy Hoàng Hậu sẽ là người tốt sao?"
Có phải nhi tử của hoàng đế hay không, quan trọng sao?
Trình Khanh đối với việc này không hề ý kiến.
Dù sao Mạnh Hoài Cẩn làm hoàng đế, so với các hoàng tử khác thích hợp hơn, sai lầm này chính là mỹ diệu!
Chương tiên sinh ý có điều chỉ, Trình Khanh nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, nói thẳng là được."
Chương tiên sinh ngửa đầu uống lên một chén rượu.
"Ngươi cảm thấy, thế cục kinh thành bắt đầu biến hóa từ khi nào? Là từ cái c.h.ế.t của Trình Dung cô cô ngươi, ngươi cùng Trình Dung vốn không có bao nhiêu tình cảm, chỉ bởi vì Trình Ngũ lão gia đối xử tốt với ngươi, ngươi liền phải thế Trình Dung báo thù. Đại hoàng tử, Thục phi, Trưởng công chúa, Nhu Gia, sở hữu hung thủ hại c.h.ế.t ‘ Trình Dung ’, thậm chí bao gồm cả bản thân hoàng đế, đều nhận được trừng phạt, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, là ai ở sau lưng kế hoạch hết thảy những việc này, nếu Trình Dung không chết, đại hoàng tử đã sớm được phong làm Thái Tử, còn có khả năng Mạnh Hoài Cẩn kế vị sao?"
Nghe Chương tiên sinh nói, Trình Khanh cảm thấy rượu không còn ngon nữa.
Nàng và Mạnh Hoài Cẩn đều cảm thấy việc này có hung thủ khác ở phía sau màn, Nhu Gia sai người hạ dược hôn mê Trình Dung, là ai khiến đại hoàng tử sắc mê tâm ở dưới tình huống rõ như ban ngày cưỡng h.i.ế.p Trình Dung?
Bởi vì Tiểu Kế, Trình Khanh đã từng hoài nghi Tiêu Vân Đình.
Nhiên Tiêu Vân Đình chưa bao giờ chính diện thừa nhận.
Sau khi đi qua thành Lan Châu, Trình Khanh đối với Tiêu Vân Đình có đổi mới, nếu không phải Chương tiên sinh bắt nàng đi, chờ giải độc xong, nàng sẽ cùng Tiêu Vân Đình từ từ nói một lần.
Chương tiên sinh nhìn biểu tình của nàng, lại bỏ thêm một phen lửa:
"Ngươi không có nghĩ tới, là Hoàng Hậu làm? Hoàng Hậu dùng một Trình Dung, làm đại hoàng tử không thể được lập làm Thái Tử, lại cùng chúng ta hợp tác, kéo Ninh phi và tứ hoàng tử xuống, Ngũ hoàng tử không có mẹ đẻ, lập tức bị Hoàng Hậu mượn sức, Hoàng Hậu giúp đỡ Ngũ hoàng tử đi tranh trữ cùng tam hoàng tử, làm tầm mắt của Trưởng công chúa và tam hoàng tử đều đặt ở trên người Ngũ hoàng tử, làm tam hoàng tử lầm đối thủ…… Hoàng Hậu cứ như vậy đi bước một dọn sạch chướng ngại, lại làm Tiêu Dục Trọng phát hiện ‘ thân thế ’ Mạnh Hoài Cẩn, lúc này, Tiêu Dục Trọng đã không có lựa chọn càng tốt hơn, chỉ có thể nhận Mạnh Hoài Cẩn, lập Mạnh Hoài Cẩn làm Thái Tử —— Hoàng Hậu làm những việc này, ngươi cảm thấy Mạnh Hoài Cẩn một chút đều không biết gì sao?"