"Lão Lê đầu đối với tiên thái tử trung thành và tận tâm, vì thế ngươi giải độc, thâm nhập thảo nguyên mấy tháng, Chương mỗ vì sao phải g.i.ế.c hắn?"
Về phần Lê lão nhân vì sao không biết sư đệ Đào Bất Ngôn đang làm việc cho Chương tiên sinh, Chương tiên sinh nói là vì bảo mật, càng nhiều người biết, sự tình Đào Bất Ngôn làm liền càng dễ bị thất bại.
Ấn cách nói của Chương tiên sinh, Đào Bất Ngôn đi thảo nguyên chính là vì nuôi dưỡng độc trùng.
"Độc trùng chính là trọng bảo của sư môn lão Lê đầu, trong thiên hạ chỉ có một đôi này, độc trùng giúp người giải độc xong sẽ tiêu hao sinh mệnh lực, mấy ngày sau trùng đực và trùng cái sẽ lần lượt tử vong, ngươi hào phóng đưa một con độc trùng cho Tiêu Vân Đình sử dụng…… Tương lai, khi ngươi chịu dư độc tra tấn, hối hận cũng đã chậm!"
Chương tiên sinh hận sắt không thành thép.
Trình Khanh cười lạnh: "Chương tiên sinh, ngươi nói ta là hậu đại của tiên thái tử, là con gái của Thái Tôn, vậy ngươi nên chú ý thái độ đối với ta một chút, chẳng lẽ trước đây trước mặt Thái Tử và Thái Tôn, ngươi cũng dùng ngữ khí răn dạy như thế?"
Chương tiên sinh bị Trình Khanh làm cho nghẹn.
Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Trình Khanh, là đã dần dần tiếp thu thân thế của chính mình, Chương tiên sinh không thể không nhẫn tức giận.
"Chương mỗ một lòng vì Thái Tử và Thái Tôn, nếu có chỗ mạo phạm, thật không phải ý của Chương mỗ. Dù cho ngươi không thích cách hành sự của Chương mỗ, sự tình nên làm, Chương mỗ vẫn cứ sẽ không chần chờ. Ngươi tưởng trừng trị Chương mỗ, liền trước lấy thân phận, địa vị thuộc về ngươi đi đã."
Thân phận, địa vị?
Long bào và ngọc tỷ đều đã chuẩn bị tốt, Chương tiên sinh muốn nàng làm hoàng đế!
Nếu Chương tiên sinh có quyết đoán làm nàng lấy địa vị nữ tử đăng lâm, Trình Khanh thật sẽ có vài phần động tâm —— đáng tiếc, Chương tiên sinh che đậy bí mật giới tính của nàng kín mít, hiển nhiên là sợ nhóm bộ hạ cũ của tiên thái tử, biết được nàng là nữ tử, liền từ bỏ "nghiệp lớn".
Trình Khanh tức khắc thiếu hứng thú.
Đương nhiên, Trình Khanh cũng muốn biết Chương tiên sinh có con át chủ bài gì, vì sao phải vào lúc này mang nàng trở lại kinh thành.
Nếu không thể trốn thoát, Trình Khanh không thiếu được phải lá trái, lá phải cùng Chương tiên sinh.
Trình Khanh dù chưa quỳ xuống dập đầu với bài vị tiên thái tử và Thái Tôn, rốt cuộc vẫn thắp một nén nhang.
Chương tiên sinh bị nàng răn dạy một phen, không muốn lại kích phát tâm lý phản nghịch của nàng, thế nhưng cũng đồng ý cách làm của Trình Khanh.
Vài ngày sau, Chương tiên sinh cho rằng Trình Khanh rốt cuộc đã học xong thuận theo, Trình Khanh lại đột nhiên hỏi hắn:
"Khi Thái Tôn điện hạ bị độc phát, mẫu thân ruột của ta còn sống không?"
"Thái Tôn phi vì Thái Tôn điện hạ tuẫn tình."
Khi cung biến, Thái Tôn mới mười lăm tuổi, chưa có cưới Thái Tôn phi.
Sau lại vì truyền xuống huyết mạch hậu đại, phỏng chừng không chỉ tìm một nữ nhân sinh nhi tử.
Đáng tiếc chỉ có một nữ nhân vì Thái Tôn sinh hạ một nữ nhi.
Mặc kệ nữ nhân kia là thân phận gì, vì giữ gìn thân phận chính thống của Trình Khanh, mẫu thân ruột của Trình Khanh cần thiết phải là "Thái Tôn phi".
Trình Khanh truy vấn thân phận này, Chương tiên sinh lại úp mở, nói sau khi chuyện lớn thành, Trình Khanh tự nhiên có thể truy phong cho mẫu thân ruột của mình.
Trình Khanh không tỏ ý kiến.
"Mẫu thân ta có biết thân thế ta không?"
Chương tiên sinh ngẩn người, mới ý thức được "Mẫu thân" trong miệng Trình Khanh là chỉ Liễu thị thê tử của Trình Tri Viễn.
"Việc cơ yếu như thế, sao có thể để một phụ nhân nội trạch biết được, Liễu thị cho rằng ngươi là nữ nhi ruột của nàng, Trình Tri Viễn cố ý khiến nàng hiểu như thế, mới có thể làm nàng toàn tâm toàn ý chiếu cố ngươi! Liễu thị lúc ấy cũng có thai, sinh hạ ra là một cái thai chết, Trình Tri Viễn đổi ngươi cùng thai c.h.ế.t của Liễu thị, người ngoài mới không hoài nghi thân thế của ngươi."
Trình Khanh bĩu môi.
Liễu thị là người thành thật yếu đuối, nói đến cùng, vẫn là đám người Chương tiên sinh và Trình Tri Viễn xem thường nữ nhân, không cho Liễu thị biết.
Đặc biệt là Trình Tri Viễn, chính mình có tín ngưỡng liền có tín ngưỡng đi, vì tín ngưỡng hiến thân không ai ngăn cản.
Nhưng người như vậy, không nên cưới vợ sinh con, làm thê nữ đều sinh hoạt ở trong nguy hiểm.
Trình Khanh nhấp môi.
Nàng không có cùng Chương tiên sinh cãi cọ, ở trong mắt đám người Chương tiên sinh, nữ nhân chỉ là sản phẩm phụ thuộc nam nhân.
Vừa mới rời thuyền, Trình Khanh và Chương tiên sinh liền nghe được hoàng chiếu của thiên tử: Sắc lập hoàng trưởng tử con vợ cả làm Thái Tử!
Hoàng đế trải qua hơn một tháng đấu tranh, rốt cuộc tranh thắng tông thất và triều thần, xác định thân phận hoàng trưởng tử của Mạnh Hoài Cẩn, sắc lập Mạnh Hoài Cẩn thành Thái Tử.
Đoạt đích của các hoàng tử kết thúc.
Dân chúng bình thường thậm chí đối với Hoàng Thái Tử ôm hy vọng rất lớn —— vị Thái Tử này được nuôi ở dân gian, hiểu được dân gian khó khăn, tương lai sau khi kế vị, nhất định sẽ là một vị hoàng đế tốt.
Người buôn bán nhỏ trên bến tàu đều đang nghị luận, trong ánh mắt Chương tiên sinh đều là tối tăm.
Trình Khanh hoàn toàn có thể lý giải vì sao Chương tiên sinh khó chịu.
Lúc trước Hoàng thị lang dùng một cái mệnh của chính mình, làm dân chúng kinh đô và vùng lân cận trọng địa lại nghĩ tới "Dục Chương thái tử".
Chương tiên sinh gợi lên hoài niệm của dân chúng đối với Dục Chương thái tử, là phải vì nghiệp lớn đánh hạ cơ sở dân tâm.
Ai ngờ cẩu hoàng đế chọn Mạnh Hoài Cẩn làm Thái Tử, còn chế tạo một hình tượng tốt cho Mạnh Hoài Cẩn, làm dân chúng bình thường đều chờ mong Hoàng Thái Tử lớn lên ở dân gian.
Đừng nói bá tánh, ngay cả Trình Khanh cũng cảm thấy, Mạnh sư huynh kế vị là một chuyện tốt, Mạnh sư huynh hoàn toàn không giống cẩu hoàng đế.
Mạnh Hoài Cẩn…… Không, ở trong mắt người bên ngoài, hắn hiện tại là Hoàng Thái Tử Tiêu Hoài Cẩn.
Hắn vẫn cứ ở tại trong căn nhà khi vừa mới vào kinh mua, đây vốn là kháng nghị không tiếng động đối với hoàng đế, lại bị người giải đọc là không ham mộ vinh hoa, khiêm tốn điệu thấp, là minh quân tương lai, nhân quân.
Thân thể hoàng đế vốn chính là nỏ mạnh hết đà, căng mấy tháng, cùng triều thần, tông thất đấu trí đấu dũng, đều là vì lót đường cho Mạnh Hoài Cẩn kế vị. Hiện giờ thân thế của Mạnh Hoài Cẩn đã được triều thần, tông thất tán thành, thuận lợi đi xong trình tự sách phong Thái Tử, hoàng đế rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi.
Một ngày này, Lạc Thuân thỉnh Mạnh Hoài Cẩn tiến cung "Hầu bệnh".
"Ngài không đi, Tương Vương và Thục Vương cũng không dám đi."
Tương Vương và Thục Vương là chỉ nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử.
Hai vị Vương gia sau khi thụ phong, được hoàng đế lưu tại kinh thành, cũng trong lòng thấp thỏm, sợ bị tân quân kiêng kị.
Thục Vương còn tốt hơn một chút, Mạnh Hoài Cẩn khi ở Hàn Lâm Viện đã từng làm lão sư của Ngũ hoàng tử, hai người là có giao tình, Thục Vương hiểu tính nết của Mạnh Hoài Cẩn, biết hắn không phải người giận chó đánh mèo lung tung.
Tương Vương liền không bằng Thục Vương.
Mạnh Hoài Cẩn bỗng nhiên từ thần tử biến thành trưởng huynh của Tương Vương, lại được sắc lập làm Hoàng Thái Tử, Tương Vương nơm nớp lo sợ, liều mạng hồi tưởng chính mình trước kia có địa phương đắc tội Thái Tử trưởng huynh hay không.
"Vậy liền tiến cung đi."
Trong nhà Mạnh Hoài Cẩn có một địa đạo nối thẳng hoàng cung, từ sau khi đám người Chương tiên sinh bại lộ sự tồn tại của địa đạo, Mạnh Hoài Cẩn cơ bản cũng không đi vào địa đạo nữa.
Hắn theo Lạc Thuân tiến cung, tình huống của hoàng đế quả nhiên không tốt.
Bản thân hoàng đế khi thì hôn mê, khi thì thanh tỉnh.
Ngoại trừ Mạnh Hoài Cẩn cùng Tương Vương, Thục Vương, vì hoàng đế hầu bệnh còn có Hiền phi nương nương.
Đút dược lau người, Hiền phi đều không cần người khác, tự tay làm lấy.