Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 579




Hoàng đế vừa điều tra, phát hiện Mạnh Hoài Cẩn là người Cố gia, Hoàng Hậu còn cố tình gạt không nói, giữa đế hậu liền nổi lên xung đột.

Cố hầu vì sao c.h.ế.t trận sa trường, Trưởng công chúa vừa lúc biết nguyên do.

Hoàng Hậu giấu huyết mạch Cố gia, muốn làm cái gì?

Hoàng đế có hoài nghi, Ngũ hoàng tử do Hoàng Hậu nâng đỡ liền mất đế tâm.

Tuy rằng không biết Hiền tần là từ chỗ nào biết được cơ mật như vậy, nhưng một chiêu Hiền tần vạch trần thân thế Mạnh Hoài Cẩn này không thể nghi ngờ rất hữu dụng.

Xác định Hiền tần không phải phế vật, mà là nhân vật lợi hại giả lợn ăn thịt hổ, Trưởng công chúa đối với Hiền tần không khỏi xem trọng liếc mắt một cái, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

Đối với này, Tiêu Vân Phỉ lại không mua trướng, hắn còn nhớ sự tình Trưởng công chúa khuyến khích hắn g.i.ế.c mẫu đầu nhập vào Hoàng Hậu.

Trưởng công chúa hoàn toàn đã quên, còn đánh giá bốn phía, ngại phủ đệ hiện tại quá keo kiệt, không xứng với thân phận Tiêu Vân Phỉ.

Trưởng công chúa muốn đại tu phủ đệ, làm tông thất, quần thần biết về sau nên đi nơi nào thắp hương, Nhu Gia luôn luôn cao điệu nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy không cần thiết.

"Có lẽ là qua không bao lâu nữa, Vương gia sẽ không ở lại nơi này nữa?"

Nhu Gia nói lệnh Trưởng công chúa cười to: "Con quả thực có tiến bộ, có thể thấy được là hiền tế biết dạy thê."

Tiêu Vân Phỉ cũng bị Nhu Gia nói cười.

Phủ đệ tốt hơn so với Vương phủ, đương nhiên là Đông Cung!

……

Mạnh Hoài Cẩn rốt cuộc cũng gặp được dưỡng mẫu bị Lạc Thuân mang đi nhiều ngày.

Mạnh phu nhân không phải chịu nghiêm hình bức cung, Lạc Thuân ở trên người nàng, càng nhiều là tra tấn tinh thần, khiến tinh thần Mạnh phu nhân hỏng mất nói ra lời thật.

Mạnh phu nhân vẫn luôn nói Mạnh Hoài Cẩn là hài tử Cố gia.

Năm đó Mạnh phu nhân được ủy nhiệm, mang theo tiểu thiếu gia Cố gia đi đến phương nam, Mạnh phu nhân là người hầu mấy thế hệ của Cố gia, cũng sẽ không nghi ngờ mệnh lệnh của chủ tử.

Trước khi đi, Cố gia lại đính hôn Mạnh phu nhân cho trượng phu, làm hai người lấy thân phận phu thê cùng nuôi nấng Mạnh Hoài Cẩn, Mạnh phu nhân đồng dạng không có dị nghị.

Hai phu thê mang theo Mạnh Hoài Cẩn tới nông thôn ở phương nam, an cư lạc nghiệp.

Cố gia không muốn để người khác chú ý tới sự tồn tại của Mạnh Hoài Cẩn, cho hai phu thê một số bạc, nói sau khi xài hết bạc, Cố gia sẽ phái người đón Mạnh Hoài Cẩn trở về, liền cùng hai phu thê chặt đứt liên hệ.

Hai phu thê chiếu Cố gia phân phó, đưa Mạnh Hoài Cẩn đi đọc sách biết chữ, từ khi còn bé đã cho Mạnh Hoài Cẩn tắm thuốc tạo căn cốt học võ, chậm rãi, bạc Cố gia đưa đã xài hết, Mạnh phu nhân cũng không có chờ được người Cố gia, lại biết tin Cố hầu c.h.ế.t trận.

Không có người đến đón Mạnh Hoài Cẩn.

Mạnh phu nhân thật là trung tì, vẫn cứ đem hết toàn lực bồi dưỡng Mạnh Hoài Cẩn.

Dưỡng phụ của Mạnh Hoài Cẩn là cao thủ, sau khi Cố hầu c.h.ế.t trận, vì bảo toàn một chút huyết mạch còn sót lại của Cố gia, hai phu thê hành sự càng thêm cẩn thận, không dám bại lộ thân phận của Mạnh Hoài Cẩn.

Thẳng đến một năm kia, Tiêu Vân Đình phái người mang theo tín vật Cố gia, tìm đến huyện Nam Nghi……

Đừng nói Lạc Thuân không tin kết quả điều tra, Mạnh phu nhân cũng bị đả kích rất lớn, Mạnh Hoài Cẩn thấy nàng thân hình lay động liền đi nâng nàng, Mạnh phu nhân đẩy tay Mạnh Hoài Cẩn ra, trong ánh mắt đều là xa lạ:

"Ta nuôi lớn chính là tiểu chủ nhân Cố gia, vì sao Hiền tần nương nương trong cung hô kêu, tiểu chủ nhân Cố gia liền phải biến thành nhi tử hoàng đế?"

Mạnh phu nhân thực không cam lòng.

Mạnh phu nhân là trung tì của Cố gia, một lòng chỉ suy nghĩ vì Cố gia.

Cố gia rơi xuống nông nỗi hôm nay, tất cả đều là do hoàng đế làm hại!

Hiện tại nói cho Mạnh phu nhân, hài tử nàng ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng lớn lên, cũng không phải con cháu Cố gia, ngược lại nên họ Tiêu, Cố gia khuynh tẫn tài nguyên cuối cùng, là vì giúp hoàng đế nuôi nhi tử, Mạnh phu nhân thật sự khó có thể tiếp thu.

Mạnh Hoài Cẩn có thể tiếp thu Hoàng Hậu nương nương là cô mẫu của hắn, lại rất kháng cự Hoàng Hậu nương nương là mẫu thân của hắn……

Không có người hỏi qua hắn muốn làm ai.

Không có người hỏi qua hắn có mệt hay không.

Họ Mạnh, họ Cố, hay là họ Tiêu, không có người cho hắn được lựa chọn.

Không, có một người từng cổ vũ chính hắn lựa chọn.

Là Trình Khanh.

Trình Khanh đã bình an đến Tây Bắc.

Tây Bắc bên kia có hơi chút phiền toái nhỏ, nhưng Trình Khanh nhất định có thể giải quyết được.

Nhìn vẻ mặt dưỡng mẫu Mạnh phu nhân bi thống, phảng phất trời đều sụp, Mạnh Hoài Cẩn đứng đến đặc biệt thẳng:

"Mẫu thân, con chính là nhi tử của ngài, ngài thân thủ nuôi nấng con lớn lên, ngài nguyện ý đẩy con cho người khác sao?"

Đương nhiên không muốn!

Cảm xúc của Mạnh phu nhân đột nhiên kích động lên, "Con nói đúng, thân thế của con không thể do người khác định đoạt, ta muốn vào cung yết kiến nương nương!"

Hoàng Hậu ở thâm cung, không phải muốn gặp là có thể thấy, Mạnh Hoài Cẩn ôn tồn an ủi mẫu thân, một mình đến thư phòng viết thư cho Trình Khanh.

Trong thư hắn không đề cập đến thân thế của hắn, chỉ nói Trình Khanh rời đi hơn một tháng, Trình gia hết thảy mạnh khỏe.

Hôn sự của tam tỷ Trình Khanh, hắn sẽ hỗ trợ trù bị, Trình Khanh ở Tây Bắc không cần quá quan tâm kinh thành, thẳng đến khi gác bút xuống, Mạnh Hoài Cẩn mới phát hiện chính mình bất tri bất giác đã viết năm sáu trương giấy, hắn đọc lại thư một lần, lại ở cuối cùng thư tăng thêm một đoạn: hồ ly đỏ cũng tốt, có thể ăn có thể ngủ, hoạt bát hiếu động. Mấy ngày trước còn trộm vào phòng bếp cắn c.h.ế.t một con gà, giấu con gà c.h.ế.t ở dưới giường, đầu bếp nữ hỏi ta có muốn ăn thịt hồ ly hay không.

Trình Khanh nói không sai, hắn không lựa chọn được xuất thân, nhưng hắn có thể lựa chọn chính mình muốn làm dạng người gì.

Màn đêm buông xuống, Mạnh Hoài Cẩn nghe nói tam hoàng tử Tiêu Vân Phỉ được phong làm Lỗ Vương, lập tức liền minh bạch tam hoàng tử đã bị bài trừ khỏi ngôi vị người thừa kế của hoàng đế.

—— nếu hoàng đế không nghĩ lập Tiêu Vân Phỉ làm Thái Tử, chỉ có một khả năng, là hoàng đế cho rằng Tiêu Vân Phỉ không thích hợp làm Thái Tử, mà không phải bởi vì hoàng đế bỗng nhiên nhiều ra một "đích trưởng tử".

Mạnh Hoài Cẩn đối với sự tình chính mình là hoàng tử, cũng không tin, càng không có trông cậy vào chính mình có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Người một khi có tham niệm không nên có sẽ bị lạc bản tâm, sau đó làm ra đủ loại việc buồn cười ngu xuẩn, Mạnh Hoài Cẩn không cho phép chính mình cũng bị lạc ở bên trong xoáy nước quyền lực.

……

Khi Tiêu Vân Đình biết được tam hoàng tử Tiêu Vân Phỉ được phong làm Lỗ Vương, chủ tớ Mã lão đại phu cũng vừa mới đến Lan Châu.

Mã lão đại phu không ngại cực khổ, một đường đều nhớ thương chữa bệnh cho Tiêu thế tử, nhưng chân chính tới Lan Châu, phát hiện Tiêu thế tử cũng không phải dễ thấy như vậy.

Mã lão đoán không sai, đại phu muốn xem bệnh cho Tiêu thế tử có rất nhiều, một ít đại phu là thật sự cảm kích Tiêu thế tử, muốn vì thân thể Tiêu thế tử tẫn một phần tâm lực, có một ít đại phu khác còn lại là muốn kiếm danh tiếng ở trên người Tiêu thế tử.

Tiêu Vân Đình không để bụng nhóm đại phu là loại nào.

Hắn không thích làm công cụ giúp người khác nổi danh, đối với một ít đại phu dụng tâm kín đáo, Tiêu Vân Đình một chút mặt mũi đều sẽ không cho.

Hắn thấy ai, không thấy ai, căn bản không ai quản được hắn, bởi vì hiện tại toàn bộ Tây Bắc, cơ bản đều do hắn định đoạt!

Tiêu Vân Đình thu được tin tức, không chỉ có là tam hoàng tử được phong làm Lỗ Vương, còn có kết quả điều tra của Lạc Thuân, hoàng đế nhận định kết quả…… Sự tình thật là thú vị, hoàng đế lại có thể cảm thấy Mạnh Hoài Cẩn là đích trưởng tử c.h.ế.t yểu.

"Phụ vương, ngài nói hoàng đế có phải già đến hồ đồ hay không? Nếu hắn không có hồ đồ, hắn đối với kết quả điều tra của Lạc Thuân, một chữ đều không tin!"

Là người đều sẽ già, hoàng đế không ngoại lệ, chiến thần cũng không ngoại lệ.

Nghiệp Vương nửa nằm ở trên giường, giống như đã là đi đứng không tốt, đối với lời nhi tử Tiêu Vân Đình nói, Nghiệp Vương khép nửa con mắt, không biết có nghe vào trong tai hay không.

Dân chúng Tây Bắc đối với việc Tiêu Vân Đình kéo bệnh thể gấp trở về thế phụ xuất chinh thực cảm động, bản thân Nghiệp Vương lại không dám cảm động.