Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 578




"Cố hầu một bên giúp trẫm đăng cơ, một bên lại không tin trẫm, Hoàng Hậu và Cố gia cùng nhau liên thủ, trộm đi đích trưởng tử của trẫm!"

Hoàng đế như nói mớ.

"Bệ hạ ——"

Lạc Thuân quỳ trên mặt đất bò sát lại hai bước, hoàng đế nâng nâng tay, "Không cần khuyên trẫm, trẫm còn chưa có già đến hồ đồ. Trẫm giao Cẩm Y Vệ cho ngươi chấp chưởng, là tín nhiệm ngươi tuyệt sẽ không phản bội trẫm, chuyện này do ngươi toàn quyền phụ trách điều tra, kết quả ngươi điều tra ra, trẫm tin tưởng!"

Lạc Thuân quỳ sát đất không dậy nổi.

Theo lý thuyết Lạc Thuân "tìm về" đích trưởng tử của hoàng đế, đây là công lao cực lớn, hắn lập công lớn này, không chỉ có được hoàng đế khen ngợi, ngay cả văn thần thanh lưu thường ngày cao ngạo, cũng phải thừa nhận hắn làm đúng!

Nhưng tâm Lạc Thuân lại không yên ổn.

Là cái dạng hận gì, mới có thể khiến cho Hoàng Hậu liên hợp với người nhà mẹ đẻ cùng nhau đổi "đại điện hạ"?

Khi đó, Cố hầu vẫn đang duy trì hoàng đế đăng cơ.

Cố hầu đã là nhạc phụ hoàng đế, cũng là tri kỷ của hoàng đế, ở khi không có người xem trọng hoàng đế có thể đăng cơ, Cố hầu liền gả nữ nhi cho hoàng đế, chân chính là tuệ nhãn như đuốc.

Hoàng Hậu vì hoàng đế sinh hạ nhi tử là đích trưởng tử, là người thừa kế vương triều, là ràng buộc giữa Cố gia và hoàng đế, có đứa nhỏ này, Cố hầu chưa chắc sẽ…… Cho nên, Hoàng Hậu và Cố gia không có lý do trộm đích trưởng hoàng tử đi!

Lạc Thuân cảm thấy chính mình ở Cẩm Y Vệ làm việc nhiều năm, chỉ có chuyện này làm sai nhất, nếu lầm thân phận Mạnh Hoài Cẩn, đó là chân chính cô phụ hoàng ân, lẫn lộn huyết thống hoàng thất!

Đạo lý dễ hiểu như thế, Lạc Thuân đều có thể minh bạch, cố tình bản thân hoàng đế không nghe vào.

Chân long đã già, chưa có người thừa kế lệnh chân long vừa lòng xuất hiện, cho nên chân long cũng mất đi sức phán đoán?

Lạc Thuân vì chính mình bi ai, cũng vì quân vương hắn phụng dưỡng mà bi ai.

Hoàng đế già rồi!

Thiên tử băng hà, cũng là ngày Lạc Thuân chết.

"Thả dưỡng mẫu hắn trở về nhà, những người khác, ngươi xem xử lý đi, trẫm không muốn nghe thấy những người đó nghị luận lung tung."

Hoàng đế hạ lệnh với Lạc Thuân.

Xem ở tình cảm của Mạnh Hoài Cẩn, Mạnh phu nhân dưỡng mẫu Mạnh Hoài Cẩn có thể bình an trở về nhà, những người khác thì khó nói, có người có thể thả, có người lại…… Lạc Thuân biết tâm ý hoàng đế đã quyết, không thể khuyên tiếp, chỉ có thể đồng ý.

Hoàng đế ra cung không có kinh động người khác, khi hồi cung cũng như thế.

Tuy rằng hắn vội vàng, muốn lập tức triệu Mạnh Hoài Cẩn tiến cung.

Nhưng hoàng đế biết hiện tại còn không phải thời điểm.

Hắn phải làm chuẩn bị.

Tông thất và văn võ bá quan, những người này cần phải tiếp thu thân phận mới của Mạnh Hoài Cẩn, quan hệ huyết mạch hoàng thất, xã tắc truyền thừa, không thể có một tia sơ hở.

Nhịn một chút đi!

Hoàng đế rất vui mừng, cũng thấy rất may mắn.

Hắn muốn cùng người chia sẻ loại tâm tình này, vốn dĩ muốn đi Khôn Ninh Cung gặp Hoàng Hậu, lại sợ cùng Hoàng Hậu nổi lên tranh chấp —— hắn không nghĩ lại nghe thấy Hoàng Hậu phủ nhận thân phận của Mạnh Hoài Cẩn!

Bất tri bất giác, hoàng đế tới trong cung Hiền tần.

Hoàng đế hiện tại đã biết, không phải Hiền tần điên, Hiền tần chỉ nói thật!

Hiền tần vẻ mặt thần sắc có bệnh, nhìn thấy hoàng đế tới, liền thỉnh an hoàng đế.

Hoàng đế đi đỡ nàng, Hiền tần ngược lại nâng hoàng đế.

"Bệ hạ đã gầy đi."

Hiền tần chính là như vậy, mặc kệ hoàng đế vắng vẻ nàng, hay là sủng hạnh nàng, nàng vĩnh viễn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một thị thiếp, sẽ không oán giận, chỉ biết quan tâm hoàng đế.

Ninh phi đổ, Thục phi đổ, Hiền tần phát bệnh tâm thần nghiêm trọng như vậy, cũng không thấy hoàng đế xử tử nàng.

Trí tuệ sinh tồn là cái gì?

Hiền tần đại khái có đáp án của chính mình.

"Trẫm đều biết được, khổ ngươi, chờ về sau…… Trẫm lại đền bù ngươi."

Hiền tần đỡ hoàng đế ngồi xuống, hoàng đế bỗng nhiên mở miệng hứa hẹn.

Hiền tần ngẩn ra, ban đầu còn chưa ý thức được hoàng đế đang nói sự kiện nào, chờ nàng hồi phục lại tinh thần, cho các cung nhân lui ra, kích động rơi lệ: "Bệ hạ ngài thật sự —— tần thiếp thật sự không có nói dối, cũng sẽ không nhìn lầm, đó chính là đại điện hạ nha!"

"Trẫm đều biết được, đều biết được!"

Hiền tần nước mắt phun như suối, "Tần thiếp chúc mừng bệ hạ, chúc mừng nương nương."

Trong tẩm điện, hiện tại chỉ có hai người Hiền tần và hoàng đế, Hiền tần nói chuyện cũng không có cố kỵ, nàng quỳ trên mặt đất, thỉnh hoàng đế sớm lập Thái Tử.

"Không có hoàng tử nào, so với đại điện hạ càng danh chính ngôn thuận hơn, đại điện hạ văn võ song toàn, coi như trữ quân!"

Hiền tần nói khẩn thiết, mỗi chữ đều dừng ở tâm khảm hoàng đế.

Hoàng đế chưa nói muốn lập tức lập Thái Tử, lại trước phong tam hoàng tử:

"Trẫm định phong Vân Phỉ thành Lỗ Vương, thực ấp Sơn Đông, ái phi nghĩ như thế nào?"

Hoàng đế muốn phong tam hoàng tử Tiêu Vân Phỉ làm Lỗ Vương, chính là sẽ không lập tam hoàng tử làm Thái Tử!

Hiền tần không có bất luận bất mãn gì, nàng vừa đứng dậy lại quỳ xuống, tạ quân ân.

Sơn Đông là địa phương giàu có và đông đúc, cũng gần kinh thành, hoàng đế phong tam hoàng tử làm Lỗ Vương, Hiền tần thật là cảm thấy mỹ mãn.

Hoàng đế thấy nàng không tham không oán, không khỏi cũng cười.

Ngày hôm sau, hoàng đế liền ban phát đạo ý chỉ này.

Tam hoàng tử Tiêu Vân Phỉ là người thứ nhất trong rất nhiều hoàng tử được phong thân vương.

Nội giám trong cung tuyên đọc xong thánh chỉ, phong tam hoàng tử Tiêu Vân Phỉ làm Lỗ Vương, Tam hoàng phi Nhu Gia làm Lỗ Vương phi, đợi nội giám rời đi, Nhu Gia đi đầu kêu một tiếng "Vương gia", hạ nhân trong viện đều quỳ trên mặt đất chúc mừng Tiêu Vân Phỉ.

Tiêu Vân Phỉ như rơi vào trong đám mây.

Từ nhỏ, Tiêu Vân Phỉ đứng hàng thứ ba đã học được trên kính huynh trưởng, dưới yêu thương ấu đệ.

Không phải hắn thật sự sinh ra đã hiểu chuyện, là hắn không thể không hiểu chuyện!

Tiêu Vân Phỉ không có biện pháp, mẫu phi của đại hoàng tử và nhị hoàng tử là Thục phi và Huệ phi, tứ hoàng tử là Ninh phi, chỉ có mẫu phi của Tiêu Vân Phỉ là ở tần vị, hàng năm không được sủng ái ăn không ngồi chờ.

Tuy là như vậy, hoàng đế vẫn như cũ không nhìn thấy hắn, thẳng đến khi Tiêu Vân Phỉ mở phủ, làm vài món sai sự lấy được ra tay, cảm giác tồn tại của hắn ở trong mắt hoàng đế và tông thất, các triều thần mới biến cường.

Nhưng so với đại hoàng tử, nhị hoàng tử, Tiêu Vân Phỉ vẫn cứ không dám thả lỏng chính mình, bởi vì hắn không có mẫu tộc cường đại để dựa thế.

Tiêu Vân Phỉ không trách Hiền tần.

Ít nhất Hiền tần giúp hắn làm hoàng tử, cho hắn thân phận hậu duệ quý tộc, không làm hắn đầu thai trong nhà bá tánh bình thường, thậm chí là làm con của tiện dân…… Không có mẫu tộc để dựa thế, không quan hệ, Tiêu Vân Phỉ có thể tìm thê tộc cường đại!

Khi đó, các hoàng tử khác từ bỏ cầu thú Nhu Gia, Tiêu Vân Phỉ càng muốn đánh cuộc một phen.

Vạn hạnh, Tiêu Vân Phỉ đã đánh cuộc chính xác.

Nghe âm thanh chúc mừng khắp viện, Tiêu Vân Phỉ dùng sức lực toàn thân mới khắc chế được chính mình kích động, thân thủ nâng Nhu Gia dậy.

"Bổn vương là Vương gia, nàng chính là vương phi!"

Tiêu Vân Phỉ cảm thấy chính mình ẩn nhẫn nhiều năm có giá trị, Nhu Gia làm sao không nghĩ như vậy?

Chính mình chung quy đã lựa chọn được trượng phu có tiềm lực nhất!

Phu thê Lỗ Vương nhìn nhau, trong ánh mắt tất cả đều là nhu tình mật ý, trước mắt, đây là lúc đôi phu thê lợi ích này tình cảm hòa hợp nhất.

Không bao lâu sau, Phúc Trinh Trưởng công chúa thế nhưng tự mình đến cửa.

Khi nhìn thấy Trưởng công chúa, câu đầu tiên của Trưởng công chúa lại là đề cập đến Hiền tần:

"Đêm qua bệ hạ đi đến trong cung Hiền tần nương nương, hôm nay liền hạ chỉ phong ngươi làm Lỗ Vương, Hiền tần nương nương giả ngu giả si, tất cả đều là vì ngươi mà chịu ủy khuất, ngươi ngày sau cần phải hiếu kính nương nương!"

Thế cục này, từ một ngày cung biến kia, Hiền tần đã bắt đầu bày ra.

Ngay từ đầu Trưởng công chúa cũng cho rằng Hiền tần đã điên rồi.

Nhưng kẻ điên hiển nhiên sẽ không giúp Tiêu Vân Phỉ nhận được chỗ tốt, Hiền tần giả ngây giả dại là có mục đích.

Trước mặt mọi người ồn ào nói Mạnh Hoài Cẩn là đích trưởng hoàng tử c.h.ế.t yểu, kỳ thật chính là khiến cho hoàng đế chú ý, làm hoàng đế đi tra thân thế Mạnh Hoài Cẩn!