Trình Khanh cười tự giễu, "Nhưng thuốc viên như vậy, ta đã ăn vào mười mấy viên, vẫn còn sống."
Lão đại phu nói, vậy chứng minh thân thể Trình Khanh ban đầu đã có vấn đề rất lớn, thuốc viên này chính là dựa theo thể chất nàng tới phối trí, nàng có thể ăn, người khác lại không thể ăn.
Thấy cảm xúc Trình Khanh hạ xuống, lão đại phu thương tình, lại đề cử mấy danh y Tây Bắc cho Trình Khanh.
Trình Khanh có thể như nguyện tìm được người hay không, lão đại phu cũng không thể bảo đảm.
Lão đại phu muốn nhích người đi Lan Châu!
Lan Châu so với huyện Tần An Trình Khanh muốn tới nhậm chức còn xa hơn một chút, Trình Khanh đến huyện Tần An đều còn phải đi mười ngày, lấy tuổi của lão đại phu, muốn đi đến Lan Châu sợ sẽ phải tốn hơn một tháng.
Lan Châu hiện tại là khu vực hai quân giao chiến, Trình Khanh đi huyện Tần An nhậm chức còn kinh hãi run rẩy, lão đại phu lại muốn đi đến Lan Châu càng nguy hiểm hơn, dược đồng không biết đã khuyên bao nhiêu lầm, người nhà của lão đại phu cũng phản đối.
Trình Khanh có nghi hoặc trong lòng, không biết lão đại phu vì sao lại kiên trì như vậy.
Lão đại phu cùng dược đồng thu thập y rương, thuận miệng nói: "Bởi vì thế tử Nghiệp Vương ở Lan Châu, lão hủ mới muốn đi. Lão hủ nghe người ta nói Tiêu thế tử bệnh quấn thân lâu, không còn mấy năm thọ mệnh để sống, muốn đi Lan Châu bắt mạch cho Tiêu thế tử, lão hủ tuy rằng y thuật nông cạn, làm nghề y nhiều năm cũng tích lũy được một chút cách hay điều trị, dù cho không thể nhổ bệnh căn cho Tiêu thế tử, có thể làm thân thể Tiêu thế tử tốt hơn một chút, lão hủ liền cảm thấy mỹ mãn!"
Đây là một lão nhân tự mang lương khô, không vì thù lao, một phen tuổi tác còn muốn bôn ba đi Lan Châu xem bệnh cho Tiêu Vân Đình.
Lấy lập trường của Trình Khanh tới nói, Tiêu Vân Đình lòng dạ thâm trầm, giỏi về tâm kế, là người cần phòng bị.
Nhưng đối với bá tánh Tây Bắc mà nói, Tiêu Vân Đình là thế tử phủ Nghiệp Vương, là anh hùng khi đại quân Agoura xâm lấn, kéo bệnh thể từ kinh thành chạy về Tây Bắc, bảo hộ Tây Bắc không bị dị tộc xâm lấn.
Một mạch phủ Nghiệp Vương, ở Tây Bắc rất được dân tâm, khó trách cẩu hoàng đế phòng bị phủ Nghiệp Vương như vậy, sớm đưa Tiêu Vân Đình đến kinh thành làm con tin!
Trình Khanh nghĩ nghĩ, hỏi lão đại phu có nguyện ý cùng nàng lên đường hay không, chờ nàng tới huyện Tần An, lão đại phu lại tiếp tục đi về phía tây.
Lão đại phu không suy xét nhiều liền đồng ý.
Khi lão đại phu về nhà thu thập hành lý, Tiểu Bàn thực mê mang: "Thiếu gia, thật là kỳ quái, người nơi này thực thích Tiêu thế tử!"
Bên người Tiêu Vân Đình có tỳ nữ hư như Tiểu Kế, ở trong lòng Tiểu Bàn tự nhiên không phải là người tốt.
Đồng dạng, Tiểu Bàn cũng không nghĩ ra vì sao Hoàng Hậu nương nương thoạt nhìn tốt như vậy, lại có lui tới cùng đám người Chương tiên sinh, Trình Khanh giải thích cho nàng đây là "theo như nhu cầu", nhưng Tiểu Bàn vẫn canh cánh trong lòng.
Về phần sự tình Tiêu Vân Đình ở Tây Bắc được bá tánh kính yêu, Trình Khanh nói là "lập trường không giống nhau", Tiểu Bàn vẫn còn đang cân nhắc cách nói này, Trình Khanh lại nói chính mình mời lão đại phu đồng hành, cũng vì suy xét cho Tiểu Bàn: "Nếu ngươi lưu tại kinh thành, vốn dĩ có thể đi ngự y viện học y, lại muốn đi theo ta đến Tây Bắc chịu khổ, vậy ngươi ở Tây Bắc bắt đầu học tập đi."
Tiểu Bàn bị Trình Khanh nói động tâm.
Thiếu gia sẽ không hại nàng, thiếu gia bảo nàng học y, nàng sẽ học!
Nếu nàng học được nhanh, có thể giải độc giúp thiếu gia, vậy thì thật tốt quá.
Dân phong Tây Bắc bưu hãn, đối với nữ tử ngược lại xem trọng hơn một chút, đừng nói nữ tử muốn học y, ngay cả nữ tử làm cướp cũng có, Tiểu Bàn cả ngày vây quanh vị lão đại phu họ Mã, toát ra ý tưởng muốn học y, Mã đại phu cũng không đuổi Tiểu Bàn đi, chỉ tỏ vẻ hoài nghi:
"Trước khi học y cần học dược, dược đồng bên người lão hủ, đi theo lão hủ đã 5 năm, nhớ tên dược, đọc phương thuốc, đọc sách y, đến nay còn chưa thể xuất sư làm đại phu. Lão hủ cùng thiếu gia nhà ngươi chỉ kết bạn đồng hành mười ngày, ngươi nói ngươi có thể học được bao nhiêu?"
Học được bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Tiểu Bàn hầu hạ Mã lão đại phu thật sự chu đáo, Mã lão thấy nàng lanh lợi lại ân cần, liền dạy nàng một chút, dù sao cũng nhàn rỗi.
Y thuật không có phương pháp học cấp tốc, mười ngày đích xác không học được nhiều, Mã lão chỉ có thể nói Tiểu Bàn phải đọc sách y, thuận tiện dạy Tiểu Bàn một ít phương thuốc thực dụng.
Tây Bắc nhiều độc vật, Mã lão thường xuyên sẽ đụng tới người bị rắn độc cắn, trong quá trình đồng hành cùng Trình Khanh, trên đường gặp phải người bệnh như vậy, Mã lão sẽ lập tức cứu.
Chờ tới huyện Tần An, Mã lão đã dạy cho Tiểu Bàn nhận thức không ít độc của rắn.
Cũng tới huyện Tần An, Mã lão mới biết Trình Khanh là đến huyện Tần An nhậm chức tri huyện —— còn là tri huyện lai lịch không giống bình thường, Thái Bình năm mười, Trình trạng nguyên Lục Nguyên Cập Đệ nha!
Dù cho Mã lão không hiểu sự tình quan trường, cũng minh bạch Trình Khanh là bị giáng chức.
Trình Khanh tuổi nhỏ, thân trúng kỳ độc, Mã lão đã rất là tiếc hận vì Trình Khanh.
Biết được Trình Khanh còn là Trạng Nguyên lang Lục Nguyên Cập Đệ, Mã lão tiếc hận càng nhiều.
Trình Khanh yêu cầu Mã lão bảo mật về bệnh tình của nàng, Mã lão đồng ý.
Trình Khanh tới huyện Tần An, Mã lão và dược đồng còn muốn tiếp tục đi đến Lan Châu, Trình Khanh phái Tôn An dẫn người hộ tống chủ tớ Mã lão đi Lan Châu, Tôn An lĩnh mệnh.
Thế tử Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình ở Lan Châu, chứng minh quân Tây Bắc và đại quân Bắc Tề chính là ở phụ cận Lan Châu giằng co, Tôn An đưa Mã đại phu đi Lan Châu, còn có thể thuận tiện thám thính tình hình chiến đấu của hai quân.
Mã lão cảm nhớ ân tình Trình Khanh phái người hộ tống, hứa hẹn sẽ giúp Trình Khanh lưu tâm đại phu am hiểu giải độc.
Phía nam giàu có và đông đúc rõ ràng đối lập cùng Tây Bắc nghèo khổ.
Tây Bắc gió cát đại, tường đất huyện Tần An năm lâu thiếu tu sửa, một ít chỗ trũng người có võ công có thể nhẹ nhàng nhảy qua……khi Trình Khanh bị giáng chức xuống làm tri huyện không đau đầu, nhìn tường thành huyện Tần An, nàng bắt đầu đau đầu.
Tây Bắc đang đánh giặc, tường thành thấp bé như vậy, có thể phòng được kỵ binh của thảo nguyên?
Trình Khanh nghĩ như vậy, không nhịn được đi xem đoàn người Vinh Cửu ở phía sau.
Dọc theo đường đi, Trình Khanh đã trong tối ngoài sáng tỏ thái độ, bảo Vinh Cửu cách xa nàng một chút, Vinh Cửu đều mắt điếc tai ngơ.
Nếu Vinh Cửu nghĩ đến Tây Bắc tìm tài lộ, nhìn thấy bộ dáng này của huyện Tần An, hiện tại còn không rời đi?
Vinh Cửu thật đúng là đi theo Trình Khanh vào huyện thành.
Trình Khanh hỏi đường đi đến nha môn huyện Tần An.
Ban ngày ban mặt, huyện nha lại có thể không nhìn thấy một nha dịch nào, chỉ có một lão nhân trông cửa, tai điếc mắt hoa, Võ Nhị hỏi nửa ngày mới hỏi thăm rõ ràng.
"Thiếu gia, nghe nói là hôm nay huyện thừa đại nhân nạp thiếp, tất cả mọi người huyện nha đi đến nhà huyện thừa uống rượu mừng!"
Huyện Tần An tuy ở biên thuỳ Tây Bắc, nhìn dáng vẻ thực nghèo, nhưng huyện thừa, Chủ bạc và điển sử không ai nghèo.
Lại sau khi nghe ngóng, huyện thừa đại nhân hôm nay nghênh thú chính là tiểu thiếp thứ chín, Trình Khanh lập tức liền cười lạnh:
"Vậy cũng thật không khéo, bản quan không kịp chuẩn bị lễ cho huyện thừa nạp thiếp, cũng ngượng ngùng tiến đến uống rượu mừng, vậy cứ ở huyện nha chờ xem!"
Trình Khanh mang theo nhiều người như vậy, ở huyện nha đợi một canh giờ, vẫn không có ai xuất hiện, Trình Khanh liền có thể khẳng định, quan lại huyện Tần An, là cố ý ra oai phủ đầu với nàng!
Trình Khanh bị bỏ mặc ở huyện nha hơn một canh giờ, trên dưới huyện Tần An, không có một quan lại quản sự tới bái kiến nàng, đây là vô cùng không bình thường, tuy nói Trình Khanh tới huyện Tần An không có khua chiêng gõ trống, nhưng khi nàng vào thành đã đưa ra công văn quan bằng của chính mình, không cần bản thân Trình Khanh phô trương, quân lính gác cổng thành cũng nên thông tri cho các quan lại khác trong huyện thành mới đúng——