Trưởng công chúa vừa rời cung không lâu lại được thỉnh về, phía sau còn đi theo tam hoàng tử và Nhu Gia, Hoàng Hậu cũng sai người gọi Ngũ hoàng tử tới Thọ Khang Cung.
Sau một lúc lâu, Thái Hậu từ từ chuyển tỉnh, gọi hoàng đế vào trước mặt, mồm miệng không rõ hỏi Mạnh Hoài Cẩn.
Hóa ra Thái Hậu ở Thọ Khang Cung cũng nghe được việc hôm nay.
Thái Hậu muốn gặp Mạnh Hoài Cẩn một lần.
Hoàng Hậu nhịn nước mắt khuyên nhủ: "Mẫu hậu, huyết mạch hoàng gia không thể lẫn lộn, việc này về lý không hợp, mẫu hậu gặp Mạnh đại nhân, người ngoài sẽ tin lời đồn…… Mạnh đại nhân mười năm gian khổ học tập, hôm nay mới có thể làm chính tứ phẩm Đại Lý Tự thiếu khanh, mẫu hậu gặp hắn, Mạnh đại nhân ngày sau nên lấy loại thân phận nào dừng chân ở trong triều đình?"
Thái Hậu lẩm bẩm một câu, âm thanh quá nhỏ, ngay cả Trưởng công chúa dựa vào mép giường cũng không có nghe rõ.
Hoàng đế tiến lên, "Mẫu hậu, mẫu hậu còn có gì giao đãi?"
Thái Hậu cố sức dắt tay Trưởng công chúa, giao thác cho hoàng đế: "Đối xử với muội muội con thật tốt……cùng Hoàng Hậu hòa hòa khí khí…… Đừng g.i.ế.c lão đại, hắn làm sai, nhốt hắn lại……"
Hoàng đế rơi lệ, "Nhi thần đều đáp ứng mẫu hậu."
Thái Hậu nỗ lực tưởng lộ ra một nụ cười, cuối cùng mí mắt rũ xuống, tay cũng từ trong tay Phúc Trinh Trưởng công chúa chảy xuống.
Tẩm điện Thái Hậu nháy mắt một mảnh tiếng khóc.
Thái Hậu hoăng thệ!
……
Trong cung, Thái Hậu hoăng thệ.
Trước khi c.h.ế.t có một nguyện vọng là trông thấy Mạnh Hoài Cẩn, đáng tiếc không có thực hiện được.
Ngoài cung, Trình Khanh cùng Mạnh Hoài Cẩn ngồi mặt đối mặt, nhìn nhau không nói gì.
Hỏi từ chỗ nào?
Mạnh Hoài Cẩn có bí mật, Trình Khanh cũng có bí mật, nàng muốn từ trong miệng Mạnh Hoài Cẩn nghe được lời nói thật, chẳng lẽ không nên dùng bí mật của chính mình đi trao đổi sao.
"…… Sư huynh, lời Hiền tần nói, là sự thật sao?"
Lời Hiền tần nói là thật sao?
Mạnh Hoài Cẩn cũng đang tự hỏi chính mình.
Đáp án của hắn là "không biết", hắn cũng nói cho Trình Khanh như thế.
"Trước năm Thừa Bình thứ 3, ta cho rằng chính mình là họ Mạnh, ta muốn mau chóng khoa khảo nhập sĩ, báo đáp ân nuôi dưỡng của phụ mẫu và ân giúp đỡ của Trình thị."
"Sau năm Thừa Bình thứ 3, có người nói cho ta, ta là người họ Cố. Phụ mẫu ta chỉ là ‘ gia phó trung thành ’ được người giao phó, nuôi nấng ta bình an lớn lên, Hoàng Hậu là người Cố gia, người nhà của ta vì hoàng đế nghi kỵ mà chết, trên người ta có huyết hải thâm thù, có vinh quang gia tộc chờ ta đi khôi phục."
"Thừa Bình năm thứ 3 đến Thái Bình năm thứ mười một, ta dành suốt tám năm thời gian, từ Nam Nghi tới kinh thành, từ cử nhân đến Đại Lý Tự thiếu khanh, ta cho rằng chính mình đang đi trên một con đường chính xác…… Hiện tại có người nói ta không phải họ Cố, nên họ Tiêu. Tiểu lang, ngươi hỏi ta lời Hiền tần nói là thật hay giả, ta không biết."
Mạnh Hoài Cẩn luôn luôn là "ngọn đèn sáng chỉ đường" cho Trình Khanh, hiện tại ngọn đèn này lúc sáng lúc tối, Trình Khanh thực nôn nóng!
"Sư huynh, họ gì quan trọng sao? Nếu ngươi đối với thân thế của chính mình có hoài nghi, vậy đi kiểm chứng rõ ràng đi. Trên người mỗi chúng ta đều có trách nhiệm, nhưng nhân sinh ngắn ngủn chỉ vài thập niên, càng hẳn nên sống vì chính mình…… Ngươi họ gì, không ảnh hưởng ngươi là ai, nếu ngươi không thích họ Cố, họ Tiêu, ngươi vẫn có thể lựa chọn họ Mạnh, bất luận như thế nào, ngươi trước sau đều là sư huynh của ta, ngươi dành tám năm thời gian biến thành như bây giờ, dựa vào chính mình nỗ lực, mà không phải dòng họ!"
Trình Khanh đoán, Thừa Bình năm thứ 3, người chạy tới nói cho Mạnh Hoài Cẩn "Thân thế", hẳn chính là Tiêu Vân Đình.
Một năm kia, Tiêu Vân Đình mới mười lăm tuổi đi?
—— Tiêu Vân Đình cũng thật có thể gây chuyện!
Hiện tại ngẫm lại, khó trách Hoàng Hậu nương nương lúc trước muốn làm mai cho hai tỷ tỷ Trình Khanh, Trình Khanh từng cho rằng Hoàng Hậu là đang giúp Ngũ hoàng tử mượn sức trợ lực, hiện tại phát hiện chính mình đã suy nghĩ nhiều —— Hoàng Hậu phỏng chừng là xem ở mặt mũi Mạnh Hoài Cẩn, mới thân cận với Trình Khanh!
Nhưng Hiền tần một mực chắc chắn Mạnh Hoài Cẩn là hoàng tử, Hiền tần muốn cái gì nha?
"Có lẽ là Hiền tần…… Không, Hiền tần ở trong thâm cung tin tức không linh thông như vậy, hẳn là Phúc Trinh Trưởng công chúa đã biết thân thế của sư huynh, thông qua miệng Hiền tần thọc ra trước mặt mọi người, làm Hoàng Thượng nghi kỵ Hoàng Hậu nương nương, d.a.o động cơ hội Ngũ hoàng tử làm Thái Tử!"
Trong lúc hoàng đế hôn mê, Hoàng Hậu và Trưởng công chúa biểu hiện ngang nhau, các nàng đều không có cô phụ tín nhiệm của hoàng đế.
"Hiền tần nói sư huynh là nhi tử c.h.ế.t yểu của Hoàng Hậu nương nương, đây là bậy bạ, nương nương tuy rằng trước mặt mọi người phủ nhận, xong việc không thể thiếu hỏi ý của Hoàng Thượng. Cuối cùng khẳng định có thể điều tra ra ngươi không phải hoàng tử, nhưng thân phận người Cố gia của sư huynh sẽ bị cho hấp thụ ánh sáng ——"
Hoàng Hậu khả năng nhận không ra cháu trai mình, nhưng Hoàng Hậu đã từng tuyên Mạnh phu nhân dưỡng mẫu của Mạnh Hoài Cẩn tiến cung, Mạnh phu nhân được người giao phó nuôi nấng hài tử Cố gia lớn lên, thấy Hoàng Hậu nương nương, há có thể nhịn xuống không nói?
Lấy tính cách đa nghi của hoàng đế, khẳng định sẽ hoài nghi Hoàng Hậu nương nương có dụng tâm.
Nhận cháu trai thất lạc trở về, lại gạt không nói, có phải bởi vì sự tình nhà mẹ đẻ mà vẫn còn oán hận đối với hoàng đế hay không?
Có oán hận là đương nhiên.
Người bình thường đều sẽ oán hận!
Lôi đình mưa móc đều là quân ân.
Nói cái gì báo thù?
Thần tử không thể ghi hận quân vương!
Trình Khanh nói, không khỏi lộ ra nụ cười châm chọc:
"Không thể không nói, Trưởng công chúa thật sự hiểu Hoàng Thượng."
Trình Khanh cảm thấy Hoàng Hậu lần này hơn phân nửa sẽ lâm vào phiền toái, bao gồm Mạnh Hoài Cẩn, không biết hoàng đế cuối cùng sẽ xử lý như thế nào.
Mạnh Hoài Cẩn lặp lại cân nhắc câu nói kia của Trình Khanh: Họ gì, không ảnh hưởng hắn là ai.
Trình Khanh phân tích rất có đạo lý, Mạnh Hoài Cẩn lại vẫn cứ vô pháp hoàn toàn tiêu tan.
Nếu Trình Khanh nói đúng, vậy lần này nương nương sẽ phải lâm vào phiền toái lớn, thậm chí bởi vậy mà ảnh hưởng đến Ngũ hoàng tử, cuối cùng để tam hoàng tử lên làm Thái Tử, đây cũng không phải là kết quả Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh nguyện ý nhìn thấy ——
Đến chạng vạng, tin tức Thái Hậu hoăng thệ từ trong cung truyền ra, hoàng đế vì giữ đạo hiếu cho mẫu thân, quyết định bãi triều bảy ngày.
Cao thủ phụ và các trọng thần đều thở dài: Phúc không cùng đến, họa vô đơn chí, năm nay quả nhiên là thời buổi rối loạn!
Trình Lục lão gia ngay trong đêm tới cửa, vừa thấy mặt liền hỏi Trình Khanh:
"Sự tình phát sinh trong cung hôm nay, cháu cẩn thận nói một lần cho ta, sao ta nghe người ta nói Mạnh Hoài Cẩn là nhi tử c.h.ế.t yểu của Hoàng Hậu?"
Trình Khanh chỉ đành phải nói từ đầu một lần.
Sự tình Mạnh Hoài Cẩn là cháu trai nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, ở sau hôm nay, sớm muộn gì sẽ được cho hấp thụ ánh sáng, không cần phải giấu giếm Trình Lục lão gia.
Trình Lục lão gia nghe nói thân thế của Mạnh Hoài Cẩn, lẩm bẩm nói:
"Lại là cháu trai của Cố hầu?"
Trên mặt Trình Lục lão gia chợt lóe qua tia thất vọng.
Mạnh Hoài Cẩn là người Cố gia, việc này đối với Trình thị Nam Nghi cũng không có chỗ tốt, Hoàng Thượng sẽ hoài nghi Hoàng Hậu nương nương dụng tâm, đồng dạng cũng sẽ hoài nghi Trình thị Nam Nghi đã sớm biết tình hình thực tế, cố ý giấu giếm thân thế của Mạnh Hoài Cẩn.
Nhưng lời đồn Mạnh Hoài Cẩn là nhi tử c.h.ế.t yểu của Hoàng Hậu, làm Trình Lục lão gia rất kích động.
Trình Khanh khó hiểu, Trình Lục lão gia hận sắt không thành thép nói:
"Trình thị không đứng thành hàng cũng đứng thành đội, Ngũ hoàng tử làm Thái Tử cố nhiên là tốt, nhưng làm sao so được với Mạnh —— các ngươi là sư huynh đệ, lại là bạn thân, ngày nào đó làm quân thần, ngươi còn sầu tiền đồ gì!"
Hóa ra Trình Lục lão gia đánh chính là chủ ý này.
Trình Lục lão gia nói có đạo lý.
Nghe Trình Lục lão gia nói, Trình Khanh cũng bắt đầu tiếc hận.
—— nếu Mạnh sư huynh thật là nhi tử c.h.ế.t yểu của Hoàng Hậu thì thật tốt!