"Vậy dùng bông lấp kín lỗ tai đi."
Nếu thật sự không muốn nghe bát quái, khẳng định là có biện pháp.
Làm tốt chuẩn bị, Trình Khanh mới ném tờ giấy ra ngoài sân.
Cẩm Y Vệ khẳng định sẽ không bỏ qua, Trình Khanh tin tưởng tờ giấy khẳng định có thể rơi xuống trong tay Du Hiển.
Trên tờ giấy không viết gì khác, chỉ có bốn chữ "tối nay cùng uống".
Trình Khanh cảm thấy Du Hiển hẳn sẽ đến, sớm ở trong tiểu viện của chính mình chuẩn bị rượu, đốt nhang đuổi muỗi chờ Du Hiển.
Nếu Du Hiển không tới…… Vậy chứng minh là chính Trình Khanh đa tình, Du thiên hộ người ta chính là việc công xử theo phép công.
Một lần chờ này tới tận giờ Tý.
Du Hiển vẫn luôn không có tới, Trình Khanh tự uống hết nửa bình rượu, có hơi chút không nhịn được cơn buồn ngủ.
Du Hiển hẳn là sẽ không tới.
Trình Khanh muốn đứng dậy trở về phòng, mới phát hiện dưới tàng cây phía sau mình, có người lẳng lặng đứng, nương ánh nến trên bàn, người phía sau này thật là Du Hiển không thể nghi ngờ.
"Nếu đã tới, sao không ngồi xuống uống một chén?"
Du Hiển trầm mặc.
Trình Khanh nói thầm, "Ngươi hiện tại là hồng nhân Cẩm Y Vệ, chúng ta vốn không nên gặp mặt, nhưng ngươi theo dõi ở phụ cận Trình gia……"
Du Hiển rốt cuộc cũng ngồi xuống.
"Trình đại nhân, ta chỉ đang thực hiện chức trách của chính mình."
Trình Khanh nghiêm mặt nói: "Ngươi hẳn nên đi làm chuyện càng quan trọng hơn, bắt lấy cơ hội lập trữ, gia tăng cho chính mình lợi thế hộ thân."
Du Hiển cầm lấy chén rượu, "Ngươi hẹn ta tới uống rượu, là làm thuyết khách cho Ngũ hoàng tử?"
Trình Khanh lắc đầu: "Ta không thuyết khách cho ai, ngươi hiện tại ngược lại hẳn nên cách Ngũ hoàng tử xa một chút, hoặc là nói bất luận một hoàng tử nào ngươi đều không nên tới gần."
Cẩm Y Vệ cần thiết phải trung với hoàng đế, cẩu hoàng đế tuy rằng có tính toán giao quyền, nhưng vẫn chưa có lập trữ, Du Hiển hiện tại dị động, không cần chờ tân đế thu thập, lập tức đã có thể c.h.ế.t ở trong tay cẩu hoàng đế.
Du Hiển uống rượu.
"Ngươi tự thân khó bảo toàn, còn tưởng dạy ta làm việc, ngươi vẫn nên cố chính mình đi!"
Uống rượu xong, Du Hiển liền rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bàn quả nhiên nói người theo dõi đã thay ca.
Trình Khanh nghe nói tứ hoàng tử thường xuyên tìm Du Hiển gây phiền toái.
Tối hôm qua Trình Khanh tưởng nhấc lên chuyện này, lại sợ Du Hiển không nhịn được mặt mũi.
Mọi người đều đang trưởng thành, Du Hiển đã không còn xúc động như trước, tứ hoàng tử chỉ là hồi quang phản chiếu, nhảy nhót không được mấy ngày.
Nhưng thật ra Mạnh Hoài Cẩn phụ trách phúc thẩm vụ án "Phượng hoàng kỳ thạch", càng làm Trình Khanh lo lắng hơn.
Sư huynh khẳng định không thẩm ra kết quả hoàng đế muốn!
Trình Khanh không đoán sai, ở trên triều, hoàng đế hỏi Mạnh Hoài Cẩn tiến độ, Mạnh Hoài Cẩn bước ra khỏi hàng hồi bẩm:
"Tứ điện hạ lúc trước đã thừa nhận chuyện tạo giả ‘ phượng hoàng kỳ thạch ’ là chính điện hạ làm, vi thần không thể tra được, không cho rằng tứ điện hạ là bị người lừa."
Hoàng đế lập tức bất mãn: "Nếu ngươi không có năng lực, vậy nhường vị trí Đại Lý Tự thiếu khanh cho người có năng lực đi!"
"Bệ hạ bớt giận."
Mạnh Hoài Cẩn còn chưa nói gì, các triều thần đã sôi nổi cầu tình thay cho hắn.
Tuy rằng Đại Lý Tự thiếu khanh Mạnh Hoài Cẩn ngày thường bất cận nhân tình, lúc này các triều thần lại cảm nhận được chỗ tốt của tính cách này.
Nếu Mạnh Hoài Cẩn không có khí tiết, thực nịnh nọt lấy lòng Hoàng Thượng, chẳng phải là sẽ không hề có nguyên tắc lật lại bản án cho tứ hoàng tử?
Các triều thần vì Mạnh Hoài Cẩn cầu tình, hy vọng Mạnh Hoài Cẩn có thể đứng vững dưới áp lực.
Gần đây trên triều cơ bản đều cãi nhau.
Không nghĩ tới Tiêu Vân Đình hôm nay cũng xuất hiện ở trên triều.
Trình Khanh cũng lười xem hắn, Tiêu Vân Đình cũng đối với Trình Khanh như không nhìn thấy.
Hoàng đế nhìn các triều thần vì Mạnh Hoài Cẩn cầu tình càng tức giận, không đợi hoàng đế phát tác, tất cả mọi người liền nghe được tiếng trống dồn dập.
Trình Khanh hơi giật mình, ngay sau đó phản ứng lại đây, đây là có quân tình cấp báo.
Quả nhiên một lát sau, liền có người chạy đến ngoài điện, Lưu nội giám mang quân tình trình lên, hoàng đế sai Lưu nội đọc lên.
"Bệ, bệ hạ…… Bắc Man chư bộ hưng binh xâm chiếm, pháo đài Tây Bắc thất thủ, Nghiệp Vương trọng thương."
Tay Lưu nội giám đều run.
Nghiệp Vương trọng thương, pháo đài Tây Bắc thất thủ ——
Hoàng đế ở trên long ỷ phảng phất không nghe rõ, lại hỏi một lần nữa.
Hắn ý đồ từ trên long ỷ đứng lên, thân mình lại lay động, sau đó ngã quỵ, lăn xuống ngự tòa.
"Phụ hoàng!"
"Hoàng Thượng ——"
"Tuyên thái y, mau tuyên thái y!"
Mạnh Hoài Cẩn vốn dĩ đang nghe mắng, ở gần hoàng đế nhất, hoàng đế té xỉu, vừa lúc liền ngã ở trước mặt Mạnh Hoài Cẩn.
Sau kinh ngạc ngắn ngủi, đại hoàng tử trước hết phản ứng lại đây, ý đồ vọt tới bên người hoàng đế, Mạnh Hoài Cẩn ngăn hắn lại:
"Đại điện hạ, nên tuyên ngự y trước thì tốt hơn."
Mạnh Hoài Cẩn vừa nhắc nhở, các triều thần tự phát hình thành một bức tường người, bảo hộ hoàng đế ở sau, Trình Khanh ỷ vào tuổi trẻ linh hoạt, cũng chạy tới bên người Mạnh Hoài Cẩn đứng.
Mặt đại hoàng tử đều tức xanh: "Họ Mạnh, ta là lo lắng phụ hoàng!"
Hoàng đế đột nhiên té xỉu, đại hoàng tử căn bản không có làm tốt chuẩn bị, đơn thương độc mã, không có khả năng ở trước mặt văn võ cả triều làm ra chuyện gì không tốt với hoàng đế, Mạnh Hoài Cẩn nói như vậy, lại có vẻ giống như đại hoàng tử có rắp tâm khác.
Cao thủ phụ nhấc mí mắt: "Đại điện hạ, lão thần cảm thấy Mạnh đại nhân làm rất tốt, trước tuyên ngự y đã!"
Trình Khanh nhỏ giọng nhắc nhở: "Quốc chưa có trữ quân, nên thông tri Hoàng Hậu nương nương."
Cao thủ phụ chậm rãi gật đầu, "Lưu công công, phái người đi Khôn Ninh Cung thỉnh Hoàng Hậu nương nương."
Không đến một khắc, ngự y tới, cùng đi còn có Lạc Thuân.
Lạc Thuân mang theo trên trăm Cẩm Y Vệ, tay cầm bội đao, bảo vệ hoàng đế đang hôn mê.
Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, Tiêu Vân Đình cao giọng nhắc nhở mọi người:
"Hoàng Hậu nương nương tới, thánh thể của bệ hạ cần giao cho nương nương chiếu cố."
Hoàng Hậu tới, trong đại điện liền có người tâm phúc.
Mẫu nghi thiên hạ vẫn tương đối có uy h.i.ế.p lực, ít nhất các hoàng tử đang có ý định ngo ngoe rục rịch đều thành thật, bởi vì chuyện thứ nhất khi Hoàng Hậu tới đại điện chính là tuyên bố, khi nàng vừa nhận được tin tức hoàng đế hôn mê, đã đưa ra lệnh cấm: Các phi tần hậu cung đều không được tự tiện rời khỏi tẩm cung của chính mình!
Tới đại điện, lại nói muốn phái người bảo hộ Thái Hậu nương nương.
Đối với các hoàng tử, đây là Hoàng Hậu giam cầm mẫu thân của bọn họ, để bọn họ ở trong lúc hoàng đế hôn mê không cần có dị tâm!
Đây không phải lần đầu tiên hoàng đế hôn mê!
Cẩm Y Vệ và cấm quân đều xuất động, tạm thời hẳn là sẽ không phát sinh cung biến.
Hoàng Hậu trấn định tự nhiên, gọi Ngũ hoàng tử đến bên người, để Ngũ hoàng tử cùng đi theo chính mình đến Càn Thanh cung hầu bệnh.
Các hoàng tử khác đều ghen ghét đỏ mắt.
Hoàng thượng rời đi, Cao thủ phụ trong điện không đề cập tới bệnh tình hoàng đế, mà nói lên quân tình Tây Bắc.
Bắc Man chư bộ, năm trước tao ngộ khô hạn, rất nhiều bộ lạc nhỏ vô lực qua mùa đông, liên hợp xâm phạm biên giới bị Nghiệp Vương đánh lui.
Đây là sự tình mùa xuân năm nay.
Khi đó trên dưới triều đình đều nhìn chằm chằm bình định Hoài Nam, Nghiệp Vương đánh lùi Bắc Man chư bộ xâm phạm biên giới, mọi người đều không để trong lòng.
Nào biết chỉ trong ngắn ngủn ba bốn tháng, tình thế Bắc Man đã xảy ra biến hóa cực lớn, hùng sư thảo nguyên ngủ say đã lâu tỉnh dậy, Bắc Man chư bộ đang chia rẽ lại có thể hoàn thành thống nhất!
"Thủ lĩnh tên là Agoura, thu phục Bắc Man chư bộ, đánh ra vương kỳ ‘ Đại Tề ’."
Cho nên hiện tại Bắc Man hẳn là đổi thành Bắc Tề.
Agoura thống nhất chư bộ xưng đế, sau khi đăng cơ chuyện thứ nhất chính là tấn công pháo đài Tây Bắc Đại Ngụy.
Pháo đài Tây Bắc thất thủ, Nghiệp Vương trọng thương, Hoàng Thượng hôn mê……Mọi thứ đột nhiên, Đại Ngụy liền lâm vào tình trạng loạn trong giặc ngoài!