Cốc Hoành Thái cười mỉa, "Cha ta muốn nghe được hướng gió, nhưng ta cái gì cũng chưa nói."
Du Hiển hừ một tiếng.
Làm khó dễ của tứ hoàng tử cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Du Hiển khẳng định không lấy ra được cây kim thoa đá quý kia, dù cho Du Hiển nghĩ cách kiếm được mấy chục cây kim thoa đá quý không giống nhau, tứ hoàng tử vẫn có thể tìm ra tật xấu.
Ở trước mặt Mạnh Hoài Cẩn, Du Hiển vì đại cục nên nhịn, trong lòng rốt cuộc cũng không thoải mái.
Kinh thành to lớn, thế nhưng không có địa phương hắn có thể bài ưu giải buồn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Du Hiển ghi tên của chính mình vào danh sách người đi theo dõi, bên ngoài nhà Trình Khanh, vẫn luôn có thám tử Cẩm Y Vệ theo dõi, Du Hiển muốn đích thân đi nhìn chằm chằm, là coi trọng đối với việc này.
Cốc Hoành Thái cực kỳ cao hứng, mãnh liệt yêu cầu Du thiên hộ thêm cả tên của hắn vào.
Theo dõi Trình gia, thật tốt quá, vậy có thể nhìn thấy Tiểu Bàn.
Đáng tiếc Du thiên hộ cũng không muốn mang hắn theo.
Cốc Hoành Thái cực kỳ buồn bực, cảm thấy Du thiên hộ bất cận nhân tình.
Du Hiển hỏi lại hắn, "Ngươi thích tỳ nữ tên Tiểu Bàn kia, có yêu thích đến trình độ tưởng cưới nàng làm thê không?"
Cốc Hoành Thái cảm thấy Du thiên hộ bị tứ hoàng tử nhục nhã một phen, đầu óc hồ đồ.
Tỳ nữ sao có thể làm chính thê được?
Dù cho chính mình chịu, trong nhà cũng nhất định sẽ không đồng ý.
Cốc Hoành Thái đích xác rất thích Tiểu Bàn, càng nhìn Tiểu Bàn càng thấy đáng yêu, dù Tiểu Bàn trừng hắn mắng hắn, trong lòng hắn đều vui sướng.
Nhưng phải vì Tiểu Bàn mà buông mặt mũi, hơn nữa chống cự cùng người nhà, Cốc Hoành Thái lại băn khoăn thật mạnh.
Du Hiển cảnh cáo hắn: "Nếu ngươi thiệt tình thích nàng, sao bỏ được để nàng làm thiếp? Nếu ngươi hạ quyết tâm muốn cưới nàng làm vợ, ta sẽ giúp ngươi, nếu là làm thiếp, ta khuyên ngươi đừng đi trêu chọc tỳ nữ kia."
Du Hiển cũng không nghĩ nhìn thấy Cốc Hoành Thái bị Trình Khanh đánh gãy chân.
Còn nữa, chính mình thường xuyên cùng Cốc Hoành Thái quậy với nhau, Trình Khanh hiểu lầm chính mình và Cốc Hoành Thái là người giống nhau thì sao?
Về phần vì sao đã hạ quyết tâm rời xa Trình Khanh, còn theo bản năng bận tâm hình tượng chính mình ở trong cảm nhận của Trình Khanh, Du Hiển không dám nghĩ sâu.
Hôm nay thám tử bên ngoài Trình gia thay đổi, Tiểu Bàn muốn nói lại thôi.
Trình Khanh ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"
"Thiếu gia, người ở bên ngoài là Du thiên hộ."
Du thiên hộ tự mình tới theo dõi, Tiểu Bàn không phải thụ sủng nhược kinh, mà là mê mang.
Chủ yếu là quan hệ giữa Trình Khanh và Du Hiển, nhất thời thực thân cận, nhất thời lại như người lạ, Tiểu Bàn không biết nên dùng thái độ gì đối đãi với Du Hiển.
Trình Khanh nghĩ thầm, Tiểu Bàn còn không bằng đừng nói cho nàng.
Vốn dĩ Trình Khanh đã quen bị người theo dõi, hiện tại tưởng tượng tầm mắt âm thầm là đến từ Du Hiển, lại có vài phần không được tự nhiên. Vì giảm bớt loại cảm giác khác thường này, Trình Khanh mỗi ngày đều đi sớm về trễ, tiêu hao phần lớn thời gian ở Công Bộ.
Ngũ hoàng tử cũng được phân tới Công Bộ.
Trình Khanh hoài nghi hoàng đế cố ý.
Nhưng tựa như Trình Lục lão gia nói, ai nhẫn nại không được nhảy ra trước, người đó chính là chim đầu đàn.
Ngũ hoàng tử ở Công Bộ vừa lúc, nàng và Ngũ hoàng tử thường xuyên chạm mặt cũng không kỳ quái.
Đại khái bởi vì Cẩm Y Vệ nhìn chằm chằm, Lê lão nhân vẫn luôn không có cơ hội tới tìm nàng.
Trình Khanh đoán đám người Chương tiên sinh có mưu đồ ở trên người nàng, bọn họ là thật sự muốn cứu giúp nàng, cũng sẽ toàn lực tìm kiếm phương pháp giải độc.
Nhưng thời đại này giao thông không tiện, tin tức bế tắc, có lẽ khi tìm được phương pháp giải độc, nàng đã dùng hết thuốc viên. Trình Khanh không thể không làm tính toán xấu nhất.
Hiện tại trong nhà chỉ còn tam tỷ Trình Mẫn chưa có tin tức, hôn sự của tam tỷ phải nhanh hơn một chút…… Nếu sau tháng 10 chính mình độc phát thân vong, ít nhất cũng phải đảm bảo trước đó đã thành công gả ba tỷ tỷ ra ngoài, nhà phu quân đáng tin cậy, ba tỷ tỷ chính mình nỗ lực, nửa đời sau sẽ không quá kém.
Cũng chỉ có khi ba tỷ tỷ đều sống tốt, mới có thể chiếu cố Liễu thị.
Trình Khanh phát động bạn bè thân thích tìm kiếm việc hôn nhân thích hợp cho tam tỷ Trình Mẫn, Đổng phu nhân, Mai phu nhân đều ở trong vòng giao tế của từng người tìm kiếm, Thôi thái thái nghe tiếng gió, rất là động tâm, sau khi về nhà liền hỏi ý kiến của Thôi Ngạn:
"Trình gia Tam Nương tử, con cũng đã từng tiếp xúc qua, con có vừa ý không?"
Thôi Ngạn ấp úng: "Nhi tử nguyện ý, nhưng sợ tiểu lang không đồng ý."
Thôi Ngũ Nương đã xuất giá, Thôi gia định cư ở kinh thành, Thôi Ngạn nên suy xét chuyện lớn chung thân.
Trước kia khi ở thư viện còn có thể ăn vạ bên người Trình Khanh, hiện tại mọi người đều đã nhập sĩ, hắn phải khởi động Thôi gia, sao có thể lại dán đến bên cạnh Trình Khanh không làm chính sự —— muốn dính cũng không được, Trình Khanh đã đính hôn, hai đại nam nhân còn nhão dính dính giống cái gì.
Thôi Ngạn cũng không nghĩ cưới quý nữ cao môn gì.
Tuy rằng hắn hiện tại có chức quan, cha hắn cũng thành viên ngoại lang, nhưng nội tình Thôi gia không đủ, giống như Thôi Bằng làm con rể Dĩnh Xuyên hầu, kết quả toàn bộ trên dưới Hầu phủ đều xem thường Thôi Bằng thì có ý nghĩa gì?
Bản thân Thôi Ngạn không thể nhẫn, càng không muốn làm phụ mẫu và muội muội Thôi Ngũ Nương chịu ủy khuất.
Cưới tỷ tỷ Trình Khanh thì khác.
Hai nhà hiểu tận gốc rễ, một nhà Trình Khanh đều không phải người đôi mắt lớn lên ở trên đỉnh đầu, Thôi thái thái nhắc tới Trình Mẫn, Thôi Ngạn liền có vài phần động tâm.
Thôi lão gia đúng lúc vào nhà nghe được chuyện này, không khỏi gật đầu.
"Nếu việc hôn nhân này có thể thành thì rất thích hợp."
Thôi thái thái ngạc nhiên nói: "Người ngoài cầu thân, Trình Khanh sẽ chọn lựa, giao tình giữa con và nhà Trình Khanh thân cận, vì sao hắn không đồng ý con làm tỷ phu của hắn?"
Thôi thái thái hỏi lại Thôi Ngạn, trong lòng chính mình cũng có chút lo lắng.
Trình gia tuy nói kết thân không cố ý tìm nhà cao cửa rộng, nhưng cuối cùng Trình Tuệ và Trình Từ đều gả tốt.
Đổng gia là đại tộc Tuyên Đô, nhà quan lại, Đổng Kính Thu là Thám Hoa lang.
Tôn gia là huân quý lâu đời, Tôn Hủ tuy rằng không thể kế thừa tước vị, cũng là thiếu gia phủ Quốc Công!
So với hai nhà này, nội tình Thôi gia kém xa, hơi tiền cả người cũng chưa rửa sạch, nếu thật sự mở miệng hướng Trình gia cầu hôn, có vẻ giống như là dùng giao tình giữa Thôi Ngạn và nhà Trình Khanh để "hiếp bức" Trình gia gật đầu…… Tưởng tượng đến đây, Thôi thái thái tựa như bị người rót một chậu nước lạnh, kích động ban đầu đều bị dập tắt hơn phân nửa.
Thôi Ngạn vội vàng giải thích, "Nương, không phải như nương tưởng đâu, tiểu lang không để bụng mấy thứ này, không dối gạt nương, khi còn ở thư viện nhi tử đã đề qua chuyện này, tiểu lang nói muốn làm tỷ phu của hắn có thể, nhưng sau khi kết hôn tuyệt đối không thể nạp thiếp, không thể tìm nữ nhân khác, con lúc ấy liền sợ."
Thôi Ngạn lúc ấy tâm tính thiếu niên, nếu cưới tỷ tỷ Trình Khanh, tuy rằng có thể bảo đảm sẽ không làm tỷ tỷ Trình Khanh sau khi kết hôn chịu ủy khuất, nhưng bảo hắn vì một cái cây từ bỏ cả rừng rậm, Thôi Ngạn không nắm chắc chính mình có thể làm được.
Sự tình không thể xác định, hắn đương nhiên không dám hứa hẹn.
Một khi vi phạm, hắn và Trình Khanh ngay cả bằng hữu cũng không làm được, Thôi Ngạn cảm thấy mất nhiều hơn được.
Ánh mắt Thôi thái thái như đao, Thôi lão gia dán chân tường tưởng trốn đi, bị ánh mắt Thôi thái thái tỏa định ở chân tường không dám nhúc nhích.
—— ông trời ơi, thật là tai bay vạ gió!
Thôi thái thái áp xuống hỏa khí, "Sự tình trước kia không nói, con là hài tử ngoan, ý tưởng nạp thiếp tìm nữ nhân đều là bị lão già không đứng đắn nào đó ảnh hưởng, nương hỏi con, ý tưởng của con hiện tại có thay đổi hay không, dù cho không cưới Trình Tam Nương tử, con cùng người khác thành thân, cũng muốn nạp thiếp tìm thông phòng sao?"