Nhu Gia lưu trữ Thôi Tam Nương, Thôi Tứ Nương không phải có ý tốt, là muốn ghê tởm đại hoàng tử.
Ngô thị là biểu muội ruột thịt của đại hoàng tử, Thôi Bằng là biểu muội phu của đại hoàng tử, muội muội ruột của Thôi Bằng ở phủ tam hoàng tử làm tỳ nữ…… Nhu Gia đã không phải lần đầu tiên thế đại hoàng tử tuyên dương cửa "Thân thích" này, đại hoàng tử muốn lấy hai tỷ muội Thôi Tam từ trong tay Nhu Gia đi ra, Nhu Gia cười hì hì nói đây là hai tỳ nữ đã bị tam hoàng tử sủng hạnh qua, dù sao tam hoàng tử hiện tại cũng đã chán, nếu đại hoàng huynh thích, đưa cho đại hoàng huynh cũng được.
Đại hoàng tử bị ghê tởm quá sức.
Nếu hắn nhận, người ngoài sẽ cho rằng hắn nhặt giày rách của tam hoàng tử!
Đại hoàng tử ngậm miệng không đề cập tới chuyện này nữa.
Đại hoàng tử mặc kệ, chỉ dựa vào Thôi Bằng, cũng vô pháp đón hai muội muội từ trong phủ tam hoàng tử ra ngoài.
Thôi Bằng ở trong oán giận của thê tử Ngô thị, không phải không hối hận.
Nếu lúc trước hắn không có vô danh vô phận đưa hai muội muội đi phủ tam hoàng tử, hiện giờ hai người chưa chắc không thể giống đích muội Thôi Ngũ Nương gả cho tài tuấn hàn môn như Chu Hằng.
Là cha hắn, Thôi lão gia quá bất công, để lại con rể tốt cho Ngũ Nương, mới bức chính mình đưa hai muội muội cho tam hoàng tử!
—— hắn không sai, đều là cha hắn và đích mẫu sai!
—— những người này hiện tại xem thường hắn, chờ sau khi đại hoàng tử sự thành, hắn muốn cho tất cả mọi người hối hận!
Quản sự phủ tam hoàng tử vẫn rất có đúng mực, chế nhạo Thôi Bằng là một chuyện, tới Thôi gia đưa hạ lễ lại không phải vì đắc tội Thôi gia, ở trước mặt người Thôi gia lại im miệng không nói đến Thôi Tam Nương, Thôi Tứ Nương, giống như hai tỷ muội này không phải nữ nhi Thôi gia, đầy miệng chúc mừng Thôi tiểu thư gả rể hiền.
Trình Khanh và Thôi Ngạn hai mặt nhìn nhau.
"Ngươi cẩn thận một chút, phu thê tam hoàng tử đây là tưởng đào góc tường, hiện tại mọi người đều cảm thấy ngươi là người Ngũ hoàng tử, nếu đã đứng đội, thì không nên dễ dàng thay đổi."
Thôi Ngạn gật đầu, "Ngươi cũng phải cẩn thận, gần đây tình thế trong kinh——"
Thôi Ngạn không nói hết lời, Trình Khanh đương nhiên có thể hiểu.
Gần đây tình thế trong kinh khẩn trương, hơn nữa hoàng đế một ngày chưa lập trữ, loại khẩn trương này sẽ tiếp tục tồn tại.
Hoàng đế rốt cuộc đang đợi cái gì?
"Ta sẽ cẩn thận, hôm nay uống xong rượu mừng nhà ngươi, các xã giao khác ta đều đẩy, ta sẽ đi theo phía sau Lục thúc gia học việc, đây là ý tứ của Hoàng Thượng, ta khẳng định muốn làm theo!"
Trình Khanh nghĩ minh bạch, đáng tiếc những người khác không cho nàng nhẹ nhàng, tham gia xong hỉ yến Thôi gia, xa giá của Trình Khanh ở trên đường về nhà bị cản lại.
"Trình đại nhân, Tam hoàng phi cho mời."
Trình Khanh nhìn nhìn sắc trời, trực tiếp cự tuyệt: "Nam nữ có khác, về sau Tam hoàng phi có việc tìm Trình mỗ, xin tam hoàng tử nhất định phải đi cùng, nếu không Trình mỗ không dám gặp!"
Nhu Gia nghe xong hạ nhân hồi bẩm, cả giận nói: "Không biết điều!"
Tam hoàng tử thở dài, "Xem ra Trình thị đã nhận định ngũ đệ."
Tam hoàng tử không cam lòng nhận thua, Nhu Gia càng không nghĩ vậy.
Sau khi Phúc Trinh Trưởng công chúa biết, cũng cười lạnh: "Bổn cung đối với Trình thị đã là tiên lễ hậu binh, nếu bọn họ không biết điều, vậy mạnh bạo đi."
Trình thị Nam Nghi đối với cái c.h.ế.t của Trình Dung canh cánh trong lòng.
Phúc Trinh Trưởng công chúa một khi hạ quyết tâm, hành động lên cũng vô cùng mau, dưới an bài của Phúc Trinh Trưởng công chúa, thực nhanh có người ở trước mặt hoàng đế nhắc tới Mạnh Hoài Cẩn.
Nói không phải gì khác, mà là hôn sự của Mạnh Hoài Cẩn.
Mạnh Hoài Cẩn đã hai mươi mấy tuổi còn chưa kết hôn, thoạt nhìn cũng không giống như Tiêu Vân Đình thân thể không tốt, vậy nguyên nhân không thành thân cũng chỉ có một: tình cũ khó quên.
"Mạnh đại nhân thật là người chung tình."
Hoàng đế nghe xong lời này, lúc ấy giống như không thèm để ý, hôm sau lại triệu Mạnh Hoài Cẩn tiến cung, nói có người đưa lời đến ngự tiền, muốn cùng Mạnh Hoài Cẩn kết thân, hỏi Mạnh Hoài Cẩn có ý nguyện hay không.
Mạnh Hoài Cẩn không nghĩ tới hoàng đế bỗng nhiên sẽ quan tâm đến hôn sự của chính mình.
Cưới thê?
Hiện tại thế cục chưa định, Mạnh Hoài Cẩn sao dám cưới thê!
Hắn vẫn còn đang châm chước nên từ chối như thế nào, hoàng đế đột nhiên nói: "Nghe nói Mạnh Khanh trước kia đã từng định thân cùng Nhu Bình huyện chúa, giai nhân đã qua đời, ái khanh vẫn nên sớm ngày đi ra khỏi tình cũ mới tốt."
Mạnh Hoài Cẩn trầm mặc.
Hoàng đế lại lo chính mình cảm thán, "Nhu Bình tuy không phải nữ nhi tông thất, lại trung dũng, trẫm cũng không nghĩ tới nàng sẽ vết thương cũ tái phát, tuy rằng nàng đã ly thế ba năm, Thái Hậu vẫn chưa có quên nàng."
Vết thương cũ tái phát?
Mạnh Hoài Cẩn hiện tại đặc biệt có thể lý giải Trình Khanh.
Vì sao Trình Khanh đối với hoàng đế càng ngày càng chán ghét, bởi vì hoàng đế thật sự quá đáng ghê tởm.
Hoàng đế khả năng nổi lên nghi ngờ, cho nên trước nhắc tới hôn sự của hắn, sau lại cố tình nhắc tới Trình Dung để thử.
Nhưng Trình Dung đã c.h.ế.t như thế nào, hoàng đế so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn.
Rõ ràng nhưng lại ở trước mặt chính mình nói "vết thương cũ tái phát"!
Mạnh Hoài Cẩn rũ mắt:
"Bệ hạ, trong lòng vi thần đích xác có người nhớ."
Ánh mắt hoàng đế trầm trầm, không nói cái gì nữa, dời đi đề tài.
Sau khi cho Mạnh Hoài Cẩn lui ra, hoàng đế triệu Lạc Thuân tới: "Tứ hoàng tử bên kia như thế nào, phản tặc có động tĩnh gì không?"
Hoàng đế thả lỏng giám thị đối với tứ phủ hoàng tử, là muốn chế tạo cơ hội cho phản tặc, để phản tặc đi tiếp xúc tứ hoàng tử. Kết quả phản tặc không nhìn thấy, nhưng lại thu được huyết thư của tứ hoàng tử, một phong tiếp một phong, nghe nói trên tay tứ hoàng tử đã cắt ra rất nhiều miệng vết thương, hoàng đế rốt cuộc từng thiệt tình sủng ái đứa con trai này, huyết thư thu nhiều, trong lòng cũng không phải tư vị.
Thái độ cũng có biến hóa vi diệu.
Từ lúc bắt đầu tức giận tứ hoàng tử ám toán Hoàng Hậu, đến bây giờ nghĩ chính mình cho chính mình một cái bậc thang, cảm thấy tứ hoàng tử chính là quá xuẩn mới bị đám phản tặc Chương tiên sinh kia châm ngòi.
Đáng tiếc Hoàng Hậu còn chưa có đưa ra bậc thang, hoàng đế chỉ có thể tiếp tục giam cầm tứ hoàng tử.
Lạc Thuân nói kết quả Du Hiển điều tra, trang sức của trắc phi tứ hoàng tử từ phủ Nội Vụ chảy ra ngoài, lại bị người mua đi khỏi hiệu cầm đồ.
"Thần có một loại cảm giác, đám người này đang ẩn nấp ở trong kinh thành."
Hoàng đế vuốt ve ngọc ban chỉ trên tay, cười lạnh, "Không chỉ ẩn nấp ở trong kinh thành, đám người này còn ẩn nấp ở trong triều đình của trẫm, ngươi mấy ngày nay phái người nhìn chằm chằm bọn họ."
Bọn họ trong miệng hoàng đế, không chỉ có Mạnh Hoài Cẩn, Trình Khanh, còn bao gồm cả đám người Trình Lục lão gia.
Lạc Thuân đại hỉ, Hoàng Thượng rốt cuộc không để bụng điềm lành "Lục Nguyên Cập Đệ" Trình Khanh.
"Bệ hạ, thần còn tưởng rằng, cho rằng bệ hạ ——"
Lạc Thuân hàm hồ, hoàng đế cao thâm khó đoán: "Trẫm vẫn luôn không muốn hoài nghi Trình Khanh, bởi vì trẫm có thể cho hắn hết thảy điều một văn thần muốn, hắn không có lý do không nguyện trung thành với trẫm."
Nhưng nếu toàn bộ Trình thị nhất tộc, đều đối với việc chính mình lúc trước xử lý Trình Dung có oán hận thì sao?
Hoàng đế trước kia cũng không quá để ý.
Rốt cuộc hắn đã đưa ra bồi thường.
Hiện tại ngẫm lại, đủ loại hành vi của Trình Khanh, đều làm hoàng đế cảm thấy như nghẹn ở trong cổ họng.
Trình Khanh xung đột cùng mẫu tử Phúc Trinh, Trình Khanh cự tuyệt kết thân cùng phủ Dĩnh Xuyên Hầu…… Những người này đúng lúc đều có quan hệ cùng cái c.h.ế.t của Trình Dung.
Có phải Trình Khanh cũng đang ghi hận chính mình hay không?
Một khi hoàng đế sinh ra ý nghĩ như vậy, liền không dễ dàng áp xuống.
Lại nghĩ đến Trình Khanh "mất tích" hai ngày ở Hào Châu.
Đúng rồi, Hoàng Hậu đối với Trình Khanh cũng thực thân cận.
Hoàng Hậu, đã thật sự tha thứ cho chính mình sao?
Hoàng đế bỗng nhiên đi về phía ngự bàn, sai người mài mực, viết một đạo ý chỉ.
Lưu nội giám hầu hạ hoàng đế, nhìn nội dung thánh chỉ, mí mắt nhảy thình thịch.