Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 52: C52: Chương 52




Một bên không muốn cùng Trình thị có liên lụy, một bên còn tưởng thi vào thư viện Trình thị, đây là coi Trình thị ngốc sao!

Trình Khanh phái Tư Mặc tiếp tục nhìn chằm chằm Tề Duyên Tùng:

"Chờ ta được nghỉ tháng lại nói, ngươi đừng kinh động đối phương.”

"Thiếu gia yên tâm, tiểu nhân đã biết!”

Tề Duyên Tùng pha trộn cùng kỹ nữ, làm việc không biết lễ tiết, Trình Khanh sẽ không ngây ngốc coi đối phương như tỷ phu tương lai, nhưng muốn xử lý chuyện này như thế nào nàng còn phải ngẫm lại, thái độ của Liễu thị cho tới nay chính là không hy vọng nàng nhúng tay vào hôn sự của đại nương tử, thậm chí bản thân Liễu thị cũng có chút kiêng dè —— người ở bên ngoài xem ra đại nương tử gả trở lại Tề gia là một cửa hôn nhân tốt, Liễu thị là mẹ kế nếu phản đối nhất định là tồn lòng xấu xa!

Mẹ kế khó làm, trừ phi hư rõ ràng giống như Chu thị nhị phòng, lại có thể chính mình vui sướng.

Phong cảnh hội Văn không quấy rầy tiết tấu của bản thân Trình Khanh, nàng vẫn luôn khổ đọc, lại qua mấy ngày là lần thi tháng thứ hai, thi xong sẽ được nghỉ.

Thôi béo đã không có kiêng kị, hữu nghị cùng Trình Khanh tiến bộ vượt bậc, nói muốn mời Trình Khanh đi phủ thành tiêu dao:

"Bàn tiệc ở Thái Bạch Lâu, Thôi ca ca của ngươi mời khách, có đủ thể diện hay không?”

Thái Bạch Lâu là đại tửu lâu lâu đời ở Tuyên Đô phủ, ở bên trong gọi mấy đĩa rau thì Trình Khanh cũng có năng lực chi trả, nhưng đặt cả ‘ bàn tiệc ’ như thế nào cũng phải trên mười lượng bạc.

Liễu thị mang theo ba nữ nhi ở nhà nơi chốn tiết kiệm, ba tháng cũng không tiêu nổi mười lượng bạc, Trình Khanh khẳng định không thể chính mình cơm ngon rượu say, nàng từ trước đến nay cũng không phải là người thích chiếm không tiện nghi của người khác, Thôi béo mời nàng ăn Thái Bạch Lâu, nàng cũng sẽ mời lại một bữa đồng cấp bậc…… Nhân tế lui tới cần bạc chống đỡ, trong túi ngượng ngùng, cho nên Trình Khanh cự tuyệt.


Mấy đồng học lớp Đinh chín đi theo phía sau Thôi béo, sôi nổi nói Trình Khanh làm mất hứng:

"Trình Khanh, ngươi có phải không muốn cùng chúng ta lui tới hay không?”

"Là nha, thư viện một tháng mới cho nghỉ một lần, nhẹ nhàng một chút đi!”

"Ta thực sự có chuyện, lần sau đi, các vị đồng môn, lần sau ta mời tất cả mọi người, khả năng so ra kém cấp bậc Thái Bạch Lâu, tất cả mọi người nhất định phải vui lòng nhận cho!”

Trình Khanh thật vất vả mới thoát thân rời đi.

Đồng môn oán giận, "Trình Khanh này thực không thú vị, tốt xấu gì cũng đã từng là công tử nhà tri huyện, nói hắn đối với những việc này không tinh thông ta không tin.”

Trong lòng Thôi béo cũng không quá thoải mái.

Trình Khanh không thú vị sao?

Không, hắn cảm thấy Trình Khanh rất có ý tứ.

Nhưng điểm này là không cần nói cho đồng môn.

"Là ta suy xét không chu toàn, đã quên Trình Khanh còn chưa có ra hiếu, hắn không thể uống rượu mua vui, đi cũng mất hứng, chính chúng ta đi thôi, đi đi đi, đến phủ thành đi…… trước khi thi đậu vào thư viện lúc nào cũng muốn tiến vào, đến khi thi đậu rồi mới phát hiện giống như ngồi tù, mỗi tháng đều có thi, nếu không thể ăn uống thật ngon để phát tiết, thế nào cũng phải làm người nghẹn hỏng!”


Lời này của Thôi béo mọi người đều đồng ý.

Người ngoài đều cho rằng thi đậu vào thư viện Nam Nghi liền cái gì cũng không cần lo, trên thực tế bọn họ sầu muốn mệnh, việc học ở lớp Đinh vô cùng nặng, ở thư viện là hạng bét, nhìn thấy ai cũng phải khép nép, mỗi lần xếp hạng thi tháng cũng khiến tất cả mọi người lo lắng.

Giống như Trình Khanh không để ý đến chuyện bên ngoài chỉ một lòng khổ đọc, cũng không phải mỗi người đều có thể làm được.

Trình Khanh ở chân núi gặp phải Du Tam.

Du Tam cưỡi ở trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống hướng nàng cười cười, cũng không đợi nàng làm ra phản ứng, kẹp bụng ngựa chạy mất.

Người này vẫn không từ bỏ tìm Trình Khanh gây phiền toái, nhưng liên tiếp cũng chưa đắc thủ, mấy ngày gần đây tạm thời ngừng nghỉ…… Trình Khanh hoài nghi Du Tam đang nghẹn đại chiêu gì, nhắc nhở chính mình không cần thả lỏng cảnh giác với Du Tam. Tư Mặc đi theo dõi Tề Duyên Tùng, là Tư Nghiên tới đón Trình Khanh nghỉ, Tư Nghiên cảm thấy Du Tam thật phiền.

"Khi thiếu gia gặp mặt Thẩm Học Đạo đúng ra nên cáo trạng với Du tri phủ……”

Trình Khanh bật cười, "Ngươi nói ngốc gì vậy!”

Du tri phủ rất để ý thanh danh, nơi nơi chùi đ.í.t thay nhi tử, thậm chí nguyện ý thế nhi tử nhận lỗi, nhưng đó là ngầm! Nếu Trình Khanh giống kẻ ngốc ở trước mặt nhiều người nói bậy Du Tam như vậy, Du tri phủ chỉ sợ nổi giận khó giữ, hận không thể băm thây Trình Khanh.

Tư Nghiên cũng biết tự mình nói sai, người ngoài đâu thể bằng m.á.u mủ ruột già, Du tri phủ đương nhiên sẽ giúp nhi tử mà không phải Trình Khanh thiếu gia.


Trình Khanh thiếu gia thật đáng thương.

Đối xử với hạ nhân bọn họ hòa khí, làm người tiến tới nỗ lực, cố tình lại bị người như Du Tam gây khó dễ!

Du Tam có gì ghê gớm, còn không phải là biết đầu thai có một người cha tốt sao?

Trình Khanh đang muốn lên thuyền, bến tàu đã sớm có một chiếc xe ngựa dừng lại, màn xe bị người xốc lên, có người gọi nàng lại:

"Trình sư đệ.”

Trình Khanh kinh ngạc, "Mạnh sư huynh?”

Mạnh Hoài Cẩn ngồi trên xe ngựa hướng nàng vẫy tay, Trình Khanh nghĩ đến con thuyền lớn đen như mực kia, cả thuyền đều là ánh đao, thập phần không tình nguyện dịch qua.

"Sư huynh tìm ta có việc sao?”

Mạnh Hoài Cẩn nhịn ý cười, hắn còn tưởng rằng Trình Khanh không sợ trời không sợ đất đâu, xem ra là cũng có sợ, hóa ra trước đó kêu "Mạnh sư huynh” là vui sướng phát ra từ nội tâm, hiện tại gọi hắn "Mạnh sư huynh” lại đầy mặt viết kháng cự.

"Có chút việc, chỉ có Trình sư đệ có thể giúp, nếu sư đệ không muốn ——”

Trình Khanh bài trừ ra một nụ cười, "Có thể giúp đỡ Mạnh sư huynh, ta thật cao hứng!”

Có thể cự tuyệt sao?


Không thể!

Toàn bộ thư viện đều biết Mạnh Hoài Cẩn đối với nàng có ân, tri ân không báo, nàng còn sống nổi sao.

"Vậy mời sư đệ lên xe đi, bảo gã sai vặt của ngươi mang tin về nhà, chuyện bên này của ta khả năng phải mất vài ngày, thư viện bên kia ta cũng đã thế ngươi xin nghỉ, sư đệ không cần lo lắng.”

Mạnh Hoài Cẩn thập phần tri kỷ, Trình Khanh còn có thể nói cái gì, nhận mệnh lên xe ngựa Mạnh Hoài Cẩn.

Nàng sợ cái gì, Giải Nguyên giống Mạnh Hoài Cẩn tiền đồ vô lượng như vậy tổng sẽ không kiêm chức làm kẻ buôn người đi, huống chi nàng gầy trơ xương, dung mạo bình thường cũng không đáng giá mấy lượng bạc…… Mạnh Hoài Cẩn đương nhiên không có tâm tư bán nàng, chỉ đưa Trình Khanh tới phủ thành.

Tuyên Đô phủ so với huyện Nam Nghi càng phồn hoa hơn, xe ngựa rẽ trái rẽ phải tới một tòa tiểu viện, Trình Khanh một đường đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hỏi nhiều, không hiếu kỳ, toàn nghe Mạnh Hoài Cẩn an bài.

Mạnh Hoài Cẩn cũng không bạc đãi nàng, đại sảnh đã dọn xong một bàn đồ ăn phong phú, chén sứ trắng có ấn ký của tửu lầu, không nghĩ tới nàng cự tuyệt Thôi béo, nhưng vẫn ăn được bàn tiệc Thái Bạch Lâu ——

"Mạnh sư huynh, trước nói chính sự đi, nếu không bàn tiệc Thái Bạch Lâu này ta ăn cũng không yên tâm, vô công bất thụ lộc!”

Chiêu hiền đãi sĩ tất có sở cầu, quy cách cao như vậy, nàng sợ chuyện mà Mạnh Hoài Cẩn muốn nàng làm sẽ đặc biệt khó.

Không có người ngoài ở đây, Mạnh Hoài Cẩn cũng không hề khách khí:

"Hội Văn trung thu ngày ấy, ngươi liên tiếp giải được hơn hai mươi đề toán học, nếu không phải bị Du Tam ngăn chặn, ngay cả ba mươi đề, thậm chí nhiều hơn ngươi cũng có thể giải được đi? Ngươi tinh thông toán học, việc ta nhờ ngươi làm cũng có quan hệ cùng điều này.”

Trình Khanh thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.