"Hoàng Hậu còn chưa có ghi tạc Ngũ hoàng tử dưới danh nghĩa của chính mình, Ngũ hoàng tử muốn làm trữ quân, đây là một bước thực mấu chốt. Các ngươi đều là hoàng tử con vợ lẽ, ghi tạc danh nghĩa Hoàng Hậu, liền danh chính ngôn thuận!"
Trưởng công chúa nói gần như là rõ ràng.
Nhưng tam hoàng tử thường xuyên đi thăm Hiền tần —— không phải Trưởng công chúa ghét bỏ Hiền tần, nhưng nhiều năm như vậy, Hiền tần quả thực là một phế vật, tâm tư căn bản không ở trên việc tranh sủng, mỗi ngày đều chỉ trồng hoa nuôi chim, giống như hoa chim có thể dưỡng lão cho Hiền tần vậy!
Trưởng công chúa không ngừng một lần tiến cung ám chỉ Hiền tần, ở sau khi Ninh phi bị biếm lãnh cung, bên người hoàng đế cần một "người tâm sự", nếu Hiền tần cố ý phục sủng, Trưởng công chúa có thể trợ giúp Hiền tần một tay.
Ý của Trưởng công chúa, Hiền tần có thể lung lạc hai tiểu phi tần trẻ tuổi xinh đẹp, hoàng đế nguyện ý đi đến trong cung Hiền tần, cơ hội của Hiền tần liền tới.
Trưởng công chúa ngay cả người được chọn đều đã an bài xong cho Hiền tần, Hiền tần lại không phối hợp, Trưởng công chúa thật là hận sắt không thành thép.
Thử hỏi trong cung có phi tử nào không nghĩ nhi tử chính mình sinh đăng cơ làm hoàng đế?
Không vì nhi tử suy xét, cũng phải suy nghĩ vì chính mình, làm thái phi nào có tốt như làm Thái Hậu!
Hiền tần lại không nghĩ!
Mặc kệ Trưởng công chúa ám chỉ hay nói rõ ràng, Hiền tần đều không tiếp chiêu.
Trưởng công chúa có khi còn không nhịn được hoài nghi, tam hoàng tử thật là Hiền tần sinh ra sao?
Trưởng công chúa ở chỗ Hiền tần nhiều lần vấp phải trắc trở, cũng lười đến thuyết phục Hiền tần, trái lại thuyết phục tam hoàng tử: nương ngươi còn không giúp ngươi đoạt đích, ngươi không bằng đổi một người nương khác.
Ngũ hoàng tử có thể lấy lòng Hoàng Hậu, ngươi vì sao không được?
Hoàng Hậu đến nay còn chưa có ghi tạc Ngũ hoàng tử dưới danh nghĩa, đại khái là đối với Ngũ hoàng tử có địa phương không hài lòng, nếu như thế, tam hoàng tử nên thử một lần.
Lập ai làm Thái Tử, Thái Hậu có thể cổ vũ, Hoàng Hậu lại có thể thúc đẩy hoàng đế hạ quyết tâm.
Trưởng công chúa thấy tam hoàng tử không hé răng, không khỏi tăng thêm ngữ khí: "Nếu nhi tử năm đó Hoàng Hậu sinh còn sống, các ngươi ai cũng không cần đoạt, các ngươi hiện tại có cơ hội đoạt đích, là bởi vì nhi tử của Hoàng Hậu c.h.ế.t non…… Bổn cung nói rõ hơn một chút, Hoàng Thượng nợ Hoàng Hậu một vị trí ‘ Thái Tử ’!"
Nếu Hoàng Hậu và hoàng đế vẫn luôn tôn trọng nhau như khách, hoàng đế không nhất định sẽ đưa vị trí ‘ Thái Tử ’ cho Hoàng Hậu.
Sau vụ án yếm thắng, thái độ của Hoàng Hậu đối với hoàng đế mềm hoá.
Hoàng đế đối với Hoàng Hậu, có hổ thẹn, có tâm bồi thường, thậm chí là muốn lấy lòng!
Trưởng công chúa hận không thể lập tức đưa tam hoàng tử đi cho Hoàng Hậu làm nhi tử.
Lời đều đã nói đến một bước này, tam hoàng tử vẫn không nhả ra.
Hoàng Hậu cần một nhi tử, Ngũ hoàng tử có ưu thế hơn so với hoàng tử khác chính là vì không có mẹ đẻ, Hiền tần mẹ đẻ của tam hoàng tử còn sống, tam hoàng tử muốn nhận Hoàng Hậu làm mẫu, trừ phi Hiền tần…… tam hoàng tử rùng mình một cái, ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy, cũng chỉ có Trưởng công chúa mới có thể nói được nhẹ nhàng như thế.
Trưởng công chúa lại có thể mê hoặc chính mình g.i.ế.c mẫu!
Biểu tình tam hoàng tử có vết rách, ánh mắt đối đãi với Trưởng công chúa cũng không hài hoà giống vừa rồi.
Nhu Gia hiểu tam hoàng tử, biết mẫu thân nói quá mức, chạy nhanh ngắt lời:
"Mẫu thân, hiện giờ Trình Khanh đã hồi kinh, tính toán trước đây của chúng ta cũng nên thực hiện đi?"
Nhu Gia nói tính toán, là cùng Trình Khanh, hoặc là nói cùng Trình thị nối lại tình xưa.
Mọi mâu thuẫn đều có thể hóa giải, chỉ có cái c.h.ế.t của Trình Dung, là Trình thị khó có thể quên.
Sau khi Nhu Gia thẳng thắn việc chính mình khó xử Trình Dung là do bị người châm ngòi xúi giục, Trưởng công chúa liền có phương pháp phá cục. Nếu Trình Khanh và Trình thị Nam Nghi muốn báo thù, vậy đi tìm Tiêu Vân Đình đi, là tỳ nữ của Tiêu Vân Đình châm ngòi dẫn tới tai họa!
Trưởng công chúa không được đến tam hoàng tử trả lời, trong lòng cũng có chút không cao hứng, nhưng Trưởng công chúa sẽ không làm Nhu Gia mất mặt, thuận thế liền dời đi đề tài: "Tên ma ốm Tiêu Vân Đình kia, vừa bệnh chính là vài tháng, sắp c.h.ế.t lại không chết, tỳ nữ Tiểu Kế mà con nói, càng không thấy bóng dáng. Bổn cung còn muốn giao Tiểu Kế cho Trình Khanh coi như thuận nước giong thuyền, hiện giờ chỉ có thể để chính bản thân Trình Khanh đi tìm Tiêu Vân Đình đòi người!"
Nhu Gia nghĩ nghĩ, "Không bằng nữ nhi tự mình đi một chuyến, lời từ trong miệng nữ nhi nói ra, Trình Khanh mới có thể tin."
Đường đường chính phi một hoàng tử, tổng không đến mức đại động can qua oan uổng một tỳ nữ bên người Tiêu Vân Đình.
Cái c.h.ế.t của Trình Dung, ngọn nguồn ở ngay trên người Tiểu Kế.
Chuyện này đối với Nhu Gia tới nói là vô cùng nhục nhã, khi nàng mê luyến Tiêu Vân Đình, thế nhưng có thể bị tỳ nữ của Vân Đình bài bố, nếu không phải vì trợ giúp tam hoàng tử đoạt đích, dù có đặt đao trên cổ Nhu Gia, nàng cũng sẽ không nói chuyện này cho ai!
Trưởng công chúa gật đầu, "Sớm tốt hơn muộn, con mau chóng đi Bắc Trấn Phủ Tư một chuyến, còn có thể kịp đưa than ngày tuyết."
Trình Khanh bị đưa tới Bắc Trấn Phủ Tư đã ba canh giờ.
Biện pháp Trình Khanh dùng để đối phó đại cung nữ Kim Nhụy vu hãm Hoàng Hậu trong vụ án yếm thắng, lại bị Cẩm Y Vệ dùng trở về trên người chính Trình Khanh.
Đầu tiên là mặc kệ, chờ đương sự chính mình miên man suy nghĩ, có khi so với vừa lên tới đã nghiêm hình tra tấn còn hữu dụng hơn.
Nếu tố chất tâm lý nàng tốt, tới Bắc Trấn Phủ Tư còn có tâm tình ăn ăn uống uống, vậy càng hợp tâm ý của Cẩm Y Vệ, bọn họ đều không cần tra tấn, chỉ cần ngăn cản Trình Khanh, không cho nàng đi nhà xí, nàng cũng chỉ có hai lựa chọn, ở trước mặt mọi người đái trong quần hoặc là chủ động công đạo vấn đề.
Loại này phương pháp đối phó lưu manh vô lại vô dụng, lưu manh vô lại không để bụng.
Đối phó với văn thần lại rất hữu dụng.
Văn thần trọng thể diện, không tiếp thu được loại nhục nhã này!
Vì tránh cho chính mình lâm vào loại hoàn cảnh lưỡng nan này, Trình Khanh chỉ có thể nhịn đói nhịn khát, không đi chạm vào nước trà và điểm tâm.
Thế này cũng không dễ chịu.
Hiện tại là tháng sáu, trước n.g.ự.c còn cuốn một tầng vải bông, ở trong căn nhà nhỏ hẹp không quá thông gió ngây người ba canh giờ, mồ hôi trên người Trình Khanh đã như tắm.
Nàng rất muốn bưng nước trà lên uống để giải khô nóng.
Nhưng nàng không thể uống!
Kế tiếp, Cẩm Y Vệ hẳn là cũng sẽ không nghiêm hình tra tấn đối với nàng.
Bọn họ vẫn luôn lặp lại dò hỏi nàng, tựa như Trình Khanh làm với cung nhân Không Ninh Cung trong "vụ án Yếm thắng".
Mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần lặp lại, khi tinh thần của người bị thẩm vấn mệt, sẽ quên chính mình ngay từ đầu đã trả lời như thế nào, cách nói trước sau không đồng nhất, bị người thẩm vấn bắt lấy lỗ hổng công phá.
Trình Khanh gặp phải áp lực là khẳng định, nhưng muốn nói nàng sợ hãi cũng không đến mức.
Nàng đối với chính mình có tin tưởng.
Cẩm Y Vệ hiện tại đối với nàng còn tính là khách khí.
Nếu Cẩm Y Vệ bắt hết người Trình gia, Trình Khanh mới lo lắng.
Liễu thị, Tiểu Bàn và Hà Uyển, ba người này đều biết "bí mật" lớn nhất của Trình Khanh, trong ba người này, tố chất tâm lý của Hà Uyển phỏng chừng là tốt nhất, tiếp theo là Tiểu Bàn, Liễu thị kém nhất.
Nhưng cũng không nói trước được, Liễu thị là mẫu thân, tình nguyện chính mình chịu khổ, cũng sẽ không bại lộ Trình Khanh.
Trình Khanh trấn định, nhưng người âm thầm quan sát phản ứng của nàng không trấn định.
Lạc Thuân nghe xong bẩm báo, cười nói với Du Hiển: "A Hiển, Trình Khanh về sau khả năng chính là đối thủ lớn nhất của cháu, không quá mười năm, Trình Khanh sẽ trở thành lãnh tụ văn thần, mà ta cố ý giao Cẩm Y Vệ cho cháu, lập trường hai người hiển nhiên đối lập, cháu phải làm sẵn chuẩn bị!"
Lạc Thuân chưởng quản Cẩm Y Vệ nhiều năm, luôn luôn thận trọng, đã sớm nhận ra Du Hiển đối với Trình Khanh có chú ý không tầm thường.
Lạc Thuân không có hoài nghi Du Hiển thích Trình Khanh.