Mạnh Hoài Cẩn đưa Trình Khanh đến đầu hẻm liền rời đi.
Liễu thị mang theo những người khác trong nhà, ở cửa nhón chân chờ cũng đã lâu.
Chia xa 9 tháng, Trình Khanh bình an trở về, Liễu thị tất nhiên là vui mừng.
Nhưng nhìn Hà Uyển đi theo phía sau Trình Khanh, trái tim Liễu thị liền không yên ổn —— Trình Khanh đã cùng Hà Uyển ‘ đính hôn ’, đương nhiên sẽ viết thư báo cho Liễu thị, Trình Khanh không biết thư tín của chính mình có bị người xem trộm hay không, ở trong thư cũng không dám đề cập đến việc Hà Uyển biết bí mật giới tính của nàng.
Liễu thị vui mừng Trình Khanh bình an trở về, lại lo lắng Trình Khanh vô sỉ lừa hôn.
Trước công chúng, Liễu thị lại không tiện hỏi chi tiết.
Nhưng thật ra ba tỷ muội Trình gia căn bản không có u sầu như vậy.
Các nàng ban đầu đã quen biết cùng Hà Uyển, hiện giờ Hà Uyển thành vị hôn thê của Trình Khanh, ba tỷ muội Trình gia đều thực cao hứng.
Trên người Hà Uyển còn đang để tang, đúng phong tục là không thích hợp ở tại Trình gia.
Nhưng nàng ở kinh không có thân nhân khác, Liễu thị dù lo lắng Trình Khanh lừa hôn, cũng không yên tâm để Hà Uyển đi địa phương khác ở.
Hà Uyển vừa kêu một tiếng bá mẫu, Liễu thị liền kích động gật đầu:
"Hài tử ngoan, cháu cứ việc yên tâm ở lại đây, về sau coi nơi này như là nhà cháu, chúng ta chính là người nhà của cháu, ta sẽ coi cháu như con gái ruột."
Thấy Liễu thị lo lắng đề phòng, Trình Khanh không dám tiếp tục hù dọa nàng, khi không còn những người khác liền nói ra ước định giữa nàng và Hà Uyển.
Liễu thị thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thật đúng là tốt quá, nương chỉ sợ con, sợ con…… Như thế rất tốt!"
Nữ nhi của Trình Tuệ hiện tại đã được mười một tháng, ê ê a a gọi "Nương", hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều dính ở bên Trình Tuệ, Đổng Kính Thu vừa yêu con lại vừa ngại con, hơn nữa có một loại tâm lý ghen tuông vi diệu.
Trình Khanh thăng thành chính tứ phẩm Thiếu chiêm sự Chiêm Sự Phủ, Đổng Kính Thu vẫn còn ở Hàn Lâm Viện kiếm tư lịch. Tuy biết Trình Khanh hai lần lên chức đều mạo hiểm lớn, trong lòng Đổng Kính Thu vẫn không dễ chịu, muốn nhảy ra Hàn Lâm Viện, mưu chức quan.
"Tiểu lang, ta muốn giống đệ, làm thực tế."
Nếu ở trong kinh không được làm, Đổng Kính Thu muốn rời kinh.
Nhưng Nữu Nữu quá nhỏ, Đổng Kính Thu không dám mang theo hài tử đi nhận chức. Đổng phu nhân đã từng bảo Đổng Kính Thu và Trình Tuệ để Nữu Nữu lại kinh thành, hai phu thê muốn đi nơi nào cũng được, nhưng Đổng Kính Thu và Trình Tuệ nơi nào bỏ được!
Đổng Kính Thu là Thám Hoa lang, tưởng rời Hàn Lâm Viện đi đến địa phương, người khác mà biết ý tưởng này chỉ sợ cho rằng hắn đã điên rồi, Trình Khanh lại duy trì.
Mai đại nhân ở Hàn Lâm Viện nhiều năm bị ghẻ lạnh, hiện giờ một bước lên trời chỉ là trường hợp đặc biệt, rất nhiều quan viên ở Hàn Lâm Viện cũng không có vận khí như Mai đại nhân.
Dù là Mai đại nhân, Trình Khanh cũng không hoàn toàn hâm mộ.
Thời gian trẻ trung nhất, khoẻ mạnh nhất đều dành ở Hàn Lâm Viện!
Nhưng Đổng Kính Thu và Trình Tuệ muốn mang Nữu Nữu đi đến nơi nhậm chức cùng, đừng nói Đổng phu nhân phản đối, ngay cả Trình Khanh cũng không tán đồng.
Trình Khanh tán thành phụ mẫu thân thủ nuôi nấng con cái, nhưng thời đại này tỉ lệ c.h.ế.t non của trẻ sơ sinh quá cao, đừng nói hài tử chưa đầy một tuổi, ngay cả bảy tám tuổi khả năng cũng không chống chọi được một lần bị bệnh, mang theo hài tử đi nhậm chức, trên đường không sinh bệnh còn đỡ, sinh bệnh đi nơi nào tìm đại phu đáng tin cậy?
Đổng Kính Thu lại càng khó khăn hơn.
"Xem ra biện pháp hàng đầu là mưu một chức quan ở kinh thành, tiếp theo lại suy xét khu vực lân cận."
Đây là lựa chọn đẹp cả đôi đàng.
Trình Khanh gật gật đầu.
Đổng Kính Thu gia thế tốt, ý tưởng cũng nhiều, rốt cuộc có Đổng gia ở đây, cơ hội của Đổng Kính Thu cũng nhiều hơn một chút.
So sánh với Đổng Kính Thu, Chu Hằng làm thứ cát sĩ Hàn Lâm Viện lại rất thành thật.
Đồng dạng là tiến sĩ giáp hai, Thôi Ngạn lại không thi đậu thứ cát sĩ.
Thứ cát sĩ mỗi ba năm khảo hạch một lần, người có thành tích ưu dị sẽ được phong chức quan tiếp tục lưu tại Hàn Lâm Viện, xem như từ thực tập sinh chuyển thành chính thức. Còn lại không chuyển chính thức, sẽ phái đi lục bộ, hoặc làm ngự sử, cũng có một bộ phận bị phái đi nhậm chức ở địa phương.
Chu Hằng không nóng nảy, bởi vì Chu Hằng có thể trúng tiến sĩ lên làm quan, Chu gia đã thoát ly giai tầng vốn có, gia đình hắn cũng không thể cho hắn trợ lực, ngược lại còn cần hắn chiếu cố, Chu Hằng mỗi một bước đều muốn chạy ổn.
Chu Hằng tới cửa không phải hỏi tiền đồ, hắn là tới đưa thiếp cưới.
Thôi lão gia và Thôi Ngạn đã trở về kinh thành, hôn sự giữa Chu Hằng và Thôi Ngũ Nương biến đổi bất ngờ, rốt cuộc cũng định.
"Chu huynh, chúc mừng!"
Chu Hằng chính mình cũng thật cao hứng.
Thôi Ngạn đi Hoài Nam tìm Thôi lão gia mấy tháng, Chu Hằng tự nhiên phải chiếu ứng thêm cho Thôi thái thái và Thôi Ngũ Nương.
Một lần vừa lúc gặp phải Thôi Bằng tới "thỉnh an" Thôi thái thái, Thôi thái thái chửi ầm lên, Thôi Ngũ Nương bị Thôi Bằng chọc cho tức đến khóc, hạ nhân Thôi gia chạy tới báo tin cho Chu Hằng, Chu Hằng kịp thời đuổi tới mới đuổi được Thôi Bằng đi.
Thường xuyên qua lại, cơ hội tiếp xúc giữa Chu Hằng và Thôi Ngũ Nương càng nhiều, đều nhận định đối phương, nếu không phải vì chờ Thôi Ngạn và Thôi lão gia trở lại kinh thành, hai người năm trước đã kết hôn!
Trình Khanh cười lạnh: "Thôi Bằng còn dám chủ động tới cửa tìm bá mẫu gây phiền toái!"
Để thứ này tồn tại, là vì ghê tởm đại hoàng tử và tam hoàng tử.
"Ngươi xin bớt giận, nhạc phụ hồi kinh, đã thu thập Thôi Bằng, hiện tại cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám đi đến trước mặt nhạc mẫu ‘ thỉnh an ’, ghê tởm nhạc mẫu."
Sắp thành thân, Chu Hằng liền sửa lại miệng, gọi nhạc phụ, nhạc mẫu.
Nhạc phụ Thôi lão gia của Chu Hằng không phải người bình thường.
Thôi lão gia là lập công trở lại kinh thành.
Thôi Bằng làm con rể Dĩnh Xuyên hầu, thấy Thôi gia chỉ có hai nữ lưu ở kinh thành, không nhịn được tới cửa khoe khoang một phen.
Thôi lão gia hồi kinh, Thôi thái thái đầu tiên là ôm hắn khóc một hồi, khóc xong liền mắng Thôi lão gia là ma quỷ hỗn trướng, làm con vợ lẽ tới ức h.i.ế.p trên đầu mẹ cả, Thôi thái thái nói chính mình không nghĩ chịu cục tức này, muốn hòa li cùng Thôi lão gia, mẹ cả của Thôi Bằng, ai thích làm thì làm đi, Thôi thái thái không muốn làm.
Thôi lão gia đêm đó có phải quỳ bàn tính hay không người ngoài không thể biết, ngày hôm sau Thôi lão gia liền thu thập hành lý, chạy tới phủ Dĩnh Xuyên Hầu.
Thôi gia đã phân gia, nhưng Thôi lão gia vẫn là cha đẻ của Thôi Bằng, vẫn là phu quân của Vương di nương, Thôi lão gia tới cửa, đó chính là thông gia của Dĩnh Xuyên hầu.
Dĩnh Xuyên hầu không chỉ có phải bày rượu ngon đồ ăn tốt chiêu đãi Thôi lão gia, còn phải nghe Thôi lão gia nói vô nghĩa.
Thôi lão gia nói thê thiếp trong nhà bất hòa, chính mình kẹp ở bên trong quá khó làm, thông gia Dĩnh Xuyên hầu cũng là nam nhân, hẳn là có thể thông cảm cho hắn.
Hiện tại hắn bị thê tử đuổi ra khỏi cửa, chỉ có thể tới tìm thứ trưởng tử dưỡng lão.
Cha đẻ tìm nhi tử dưỡng lão, căn bản không cần lấy cớ, huống chi lúc trước phân gia, sản nghiệp Thôi gia cơ bản đều cho Thôi Bằng.
Nếu Thôi Bằng dám nói không dưỡng lão, Thôi lão gia liền dám đưa công văn phân gia đến nha môn Thuận Thiên Phủ.
Thôi lão gia chạy tới phủ Dĩnh Xuyên Hầu, thật đúng là đi làm yêu, một chút cũng không có tính tự giác tạm trú ở Hầu phủ, so với Dĩnh Xuyên hầu càng giống chủ nhân Hầu phủ hơn, ở mấy ngày lăn lộn cho phủ Dĩnh Xuyên Hầu gà bay chó sủa, Dĩnh Xuyên hầu không thể nhịn được nữa muốn đuổi người đi, không nghĩ tới hoàng đế lại triệu kiến Thôi lão gia.
Thôi lão gia làm người thú vị, hoàng đế cảm thấy hắn không có hơi tiền giống thương nhân, ấn tượng đối với hắn thực không tồi, hơn nữa Thôi lão gia ở Hoài Nam lập công lớn, hoàng đế liền hỏi Thôi lão gia có nghĩ làm quan không.