Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 510




Hà Uyển cảm thấy khẩn cầu của chính mình còn có hơi chút hy vọng, về phần Trình Khanh…… Quá khó khăn đi? Một khi bí mật nữ giả nam trang bị bại lộ chính là tội khi quân.

Các triều thần, tuyệt đối sẽ không nguyện ý làm quan trong triều cùng Trình Khanh.

Gà mái báo sáng!

Các triều thần khẳng định sẽ bài xích Trình Khanh.

Trình Khanh tiếp tục dẫn dắt Hà Uyển, "Vậy ngươi cảm thấy, các triều thần vì sao muốn bài xích ta lấy thân phận nữ tử dừng chân trong triều đình, là do lão tổ tông không có tiền lệ này?"

"…… Bọn họ cảm thấy mất mặt, cảm thấy ngươi phá hủy quy củ."

Hà Uyển lẩm bẩm nói.

"Không, bọn họ là sợ hãi! Nếu nữ tử có thể đọc sách, có thể lập hộ, có thể quyết định chuyện lớn chung thân của chính mình, có thể vào sĩ, vậy xã hội này liền sẽ thay đổi, nữ tử không cần dựa vào nam nhân sinh sống, dần dần có quyền lên tiếng, bọn họ đương nhiên sẽ sợ hãi!"

Hà Uyển cảm thấy tư tưởng của chính mình đã rất phản đạo, không nghĩ tới ý tưởng của Trình Khanh thậm chí còn —— nhưng tình cảnh Trình Khanh miêu tả, lại làm Hà Uyển không nhịn được tim đập thình thịch.

"Tiểu lang, sẽ có một ngày như vậy sao?"

Trình Khanh không trả lời.

Nàng hy vọng có thể nhìn thấy một ngày như vậy.

Trình Khanh không có biện pháp hướng Hà Uyển hứa hẹn cái gì, nếu Trình Khanh có thể giải độc, có thể sống được lâu hơn một chút, nàng sẽ nỗ lực.



Người Hà gia dù có hơi ngốc một chút, không rõ thời cuộc, ít nhất cũng biết lấy lòng Trình Khanh.

Kỷ Đại nãi nãi lại thuộc về đặc biệt ngốc.

Thánh chỉ thăng nhiệm Trình Khanh thành "Thiếu chiêm sự" Chiêm Sự Phủ vừa hạ, Kỷ gia cũng mặc kệ xấu hổ hay không, lập tức tặng một phần hậu lễ cho Trình Khanh.

Kỷ lão Thượng Thư tuổi già hoa mắt ù tai cũng cảm thán, trước kia đã cảm thấy Trình Khanh là cháu rể tốt, Kỷ lão Thượng Thư muốn gả cháu gái qua, nhưng Trình Khanh cự tuyệt, Kỷ lão Thượng Thư cũng không nhắc lại.

Kết quả Trình Khanh không chỉ có là cháu rể tốt, quả thực là cháu rể ngàn dặm, là ngựa quý trong truyền thuyết!

Sớm biết vậy, hẳn nên da mặt dày nói thêm vài lần.

Nếu Trình Khanh có thể tiếp thu nữ nhi thương hộ, tiểu nương tử Kỷ gia như thế nào cũng tốt hơn so với nữ nhi thương hộ đi?

Đáng tiếc.

Thật là quá đáng tiếc!

Kỷ lão Thượng Thư đáng tiếc không bắt lấy Trình Khanh làm cháu rể, cũng tiếc hôn sự Kỷ Hạo và Trình Tuệ không thành.

Hiện tại Kỷ Đại nãi nãi, làm Kỷ lão Thượng Thư một lời khó nói hết……

Kỷ lão Thượng Thư không phải hoa mắt ù tai đến không nhìn ra trên người Kỷ Đại nãi nãi không thỏa đáng, cũng có hơi chút nản lòng thoái chí, rốt cuộc việc Kỷ Hạo cưới một thứ nữ làm thê tử, không thể hoàn toàn trách Kỷ Đại thái thái, còn có nguyên nhân do Kỷ lão Thượng Thư kiên trì muốn Kỷ Hạo một nam thừa tự hai nhà.

Nếu phủ nhận Kỷ Đại nãi nãi, chính là Kỷ lão Thượng Thư phủ nhận chính mình, lão Thượng Thư cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở giả bộ hồ đồ.

Nhưng suy nghĩ một chút, bỏ lỡ kết thân cùng Trình gia, lão Thượng Thư thật sự tiếc nuối.

Loại tiếc nuối này ở thời điểm Kỷ Đại nãi nãi ôm hài tử thỉnh an Kỷ lão thái gia liền càng lộ ra, Kỷ Đại nãi nãi đối với con đường làm quan không hiểu, đối với loanh quanh lòng vòng ở hậu trạch lại rất hiểu, ai ngữ khí nói chuyện cùng nàng khác với ngày thường, Kỷ Đại nãi nãi đều phải cân nhắc cả buổi.

Trình Khanh thăng quan, đầu tiên là Kỷ Nhị thái thái sai người tặng hậu lễ, hiện tại Kỷ lão thái gia lời trong lời ngoài lại mang ra chút ý tứ ghét bỏ, Kỷ Đại nãi nãi vừa bực vừa ủy khuất.

Lúc này, Kỷ Đại nãi nãi không dám ở trong hoa viên Kỷ gia oán giận.

Lần trước Kỷ Đại nãi nãi cùng tiểu thiếp ở trong hoa viên nói xấu bị Kỷ Nhị thái thái bắt lấy, Kỷ Đại nãi nãi là chính thê, Kỷ Hạo tự mình dẫn Kỷ Đại nãi nãi đi huyện Nam Nghi, dạy dỗ Kỷ Đại nãi nãi.

Tiểu thiếp lại là tỳ nữ đề bạt lên, Kỷ Nhị thái thái sai người đánh cho tiểu thiếp một trận, còn tìm một ma ma đứng ở trong viện Kỷ Đại nãi nãi dạy tiểu thiếp cái gì là phụ đức, lần sau còn dám khua môi múa mép, sẽ bán tiểu thiếp đi ra ngoài.

Mặt ngoài là dạy dỗ tiểu thiếp, kỳ thật là răn dạy Kỷ Đại nãi nãi.

Đáng tiếc một phen khổ tâm của Kỷ Hạo và Kỷ Nhị thái thái đều là đàn gảy tai trâu.

Kỷ Đại nãi nãi đánh cờ hiệu thăm bệnh, đi thăm tiểu thiếp nằm ở trên giường dưỡng thương, đuổi hết bọn hạ nhân ra ngoài, đóng cửa lại điên cuồng phun trào cùng tiểu thiếp.

Cái gì mà Kỷ gia vội vàng lấy lòng Trình Khanh.

Kỷ lão thái gia hồ đồ vân vân.

Kỷ Đại nãi nãi nói đến miệng khô lưỡi khô, tiểu thiếp ghé vào trên giường giả chết.

Miệng vết thương trên m.ô.n.g tiểu thiếp còn đau lợi hại đây, cũng không dám lại bồi Kỷ Đại nãi nãi cùng nhau tìm đường chết.

Tiểu thiếp còn muốn khóc.

—— đại nãi nãi vì sao lại cố ý đến trong phòng chính mình oán giận nha, nếu lại bị bắt quả tang, người bị đánh vẫn là chính mình!

Trên đời này người ngu xuẩn giống như Kỷ Đại nãi nãi cũng không tính là quá nhiều.

Tề gia huyện Vĩnh Dương có hối hận hay không?

Ít nhất Tề Duyên Tùng liền hối hận muốn chết.

Nhưng vẫn luôn ngạnh chống ngượng ngùng thừa nhận.

Mấy năm nay, Trình Khanh một bước lên trời, Tề Duyên Tùng lại mọi việc không thuận.

Mặt mũi gì đó căn bản không quan trọng, Tề Duyên Tùng biết hiện tại không có khả năng làm tỷ phu của Trình Khanh, nhưng có Trình Tuệ ở đó, hai nhà Tề, Trình đánh gãy xương cốt vẫn còn nối gân, Tề Duyên Tùng chuẩn bị định ăn nói khép nép đi bồi tội với Trình Khanh.

Kết quả Tề Duyên Tùng vừa mới chuẩn bị trộm rời đi huyện Vĩnh Dương, đã bị Tề lão gia dẫn người bắt trở về.

"Nghịch tử, có biết mất mặt xấu hổ hay không!"

Tề Duyên Tùng kêu khóc, "Cha, nhi tử cũng không muốn ngỗ nghịch cha, nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không cúi đầu, nhi tử cả đời cũng không ngóc được đầu, cha cũng không muốn nhi tử vẫn luôn ở nông thôn uất ức hèn nhát qua cả đời chứ?"

Tề lão gia cười lạnh: "Trình Khanh dù lợi hại như thế nào, cũng chưa tới trình độ một tay che trời, nếu con cũng có khả năng làm Trạng Nguyên như hắn, có vị quan chủ khảo nào sẽ ngăn cản con!"

Tề Duyên Tùng há hốc mồm.

Đạo lý này ai cũng biết.

Nhưng khả năng làm Trạng Nguyên là ai cũng có sao?

Tề Duyên Tùng thành thành thật thật thừa nhận chính mình không bằng Trình Khanh, Tề lão gia tức giận đến đánh Tề Duyên Tùng khựng lại, miễn cho Tề Duyên Tùng đi huyện Nam Nghi làm mất mặt xấu hổ.

Tề Duyên Tùng bị đánh đến hơi thở mong manh, Tề lão phu nhân đau lòng cháu trai, ở trong phòng rớt nước mắt, Tề lão gia tới thỉnh an lão mẫu thân, Tề lão phu nhân dùng khăn lau nước mắt:

"Nghe nói Tuệ nương sinh khuê nữ, con làm đại cữu, cũng nên đưa chút lễ vật đi kinh thành……"

Sắc mặt Tề lão gia đại biến, "Mẫu thân, nhi tử đã nói qua, cách Trình gia xa một chút, ngài coi như cháu ngoại gái đã c.h.ế.t non từ khi còn bé, Trình gia gặp nạn, chúng ta cách xa, Trình gia phú quý, chúng ta cũng không đi leo lên…… Mẫu thân, ngài dù thương tiếc cốt nhục của muội muội, cũng nên vì mấy chục người trên dưới Tề gia suy xét, tuyệt không thể dính lên Trình gia!"

Một bên là ngoại tôn nữ.

Một bên là mấy chục người Tề gia.

So sánh hai bên, ở trong lòng Tề lão phu nhân, tự nhiên là người sau phân lượng càng lớn hơn, cho nên lúc trước khi Tề Duyên Tùng muốn lui việc hôn nhân với Trình gia, Tề lão phu nhân biết rõ hành vi như vậy là bỏ đá xuống giếng, vì cùng Trình gia phủi sạch quan hệ, lão phu nhân vẫn cứ ngầm đồng ý.

Nhưng nay đã khác xưa, Tề lão phu nhân tâm tồn may mắn.

"Chúng ta không dính chỗ tốt của Trình gia, chỉ là đưa chút đồ cho Tuệ nương, cũng không được sao?"

Sắc mặt Tề lão gia dữ tợn, gân xanh trên trán chợt hiện, mồ hôi như mưa, làm như nhớ tới cảnh tượng cực khủng bố nào đó, hàm răng cũng phát run:

"Không được, sẽ c.h.ế.t người, ai dính lên một nhà kia, đều không thể sống."

Tề lão phu nhân trong lòng thất vọng.

Vẫn không được sao?

Tề lão phu nhân lại nhớ tới mấy năm trước, Tề lão gia đi xa nhà một chuyến, không biết bị cái gì dọa phá lá gan, về đến nhà liền bệnh nặng một hồi.

Không bao lâu sau, tin tức Trình Tri Viễn tham ô bạc tai sợ tội tự sát truyền trở về.

Bệnh của Tề lão gia càng nặng hơn.